Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )
Chap 43 : Một chút chân thật cũng không có ?!
Nhược Di ánh mắt lạnh lùng quét nhìn tất cả mọi người , chiếc băng gạc trắng trên đầu vẫn chưa được tháo xuống . Cô thận trọng cảnh giác nhìn chăm chăm vào hai đứa nhỏ ngồi đối diện cô . Không biết nói gì hơn liền ngượng ngùng cúi đầu xuống nhìn đôi chân trắng trẻo đung đưa .
Thiên Hà nhìn con gái như thế mà lại đau lòng . Lệ tràn khóe mi , giọng bà nhẹ nhàng mà bi thương :
-“ Nhược Di .. ”
Mọi ánh mắt đều chăm chú dõi theo từng chút động tĩnh của cô . Nhưng đáng tiếc khi nghe đến tên , một chút phản ứng cũng chẳng có . Phúc Khôi ôm lấy vai bà xoa .
Ngư Thuần ngây ngốc nhìn người đối diện , trong lòng tuôn ra một tràn thắc mắc . Rốt cuộc là tại sao mẹ vừa tỉnh dậy liền đem mọi người quen hết đi . Không đâu , mẹ nhất định đang giận nên giả vờ quên mất mọi người . Trò chơi này chẳng vui tí nào .
Duyệt Hiên mặt không chút biểu cảm đứng dậy đi tới người đối diện . Nhược Di thấy có cậu bé ngồi xuống cạnh mình , lập tức hoảng hốt dịch xa . Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng hồng nõn nà . Duyệt Hiên nghiến răng nghiến lợi , lại dịch sang gần mẹ . Nhược Di phản xạ theo điều kiện lại tiếp tục dịch cách ra một chút , khuôn mặt có chút lo lắng . Vẫn là Hiên Hiên không thể nhẫn nại hơn nữa , giọng có chút bực dọc nói :
-“ Mẹ , đừng đùa nữa ”
Nhược Di ngó nghiêng nhìn xung quanh sau đó lại nhìn thẳng vào khuôn mặt non nớt búng sữa , ngón tay chỉ vào ngực kinh ngạc nói :
-“ Bé trai , đừng đùa nhưng thế chứ . Cậu nhóc nhận lầm người rồi ”
Duyệt Hiên nghiến răng đến nổi khuôn mặt có chút đỏ bừng . Ngư Thuần thấy cũng bật dậy , chạy lại ngồi cạnh Nhược Di . Đôi môi nhỏ nhắn chu ra , giọng có chút tủi thân :
-“ Mẹ bị tai nạn là lỗi của con . Ô ô .. mẹ cứ trách phạt .. ô ô .. mẹ đừng không để ý đến hai anh em con mà .. ô ô ”
Ngư Thuần ngồi bên phải khóc lên ầm ĩ , làm Nhược Di sững sốt . Duyệt Hiên ngồi bên trái ra sức lay cánh tay mẹ .
Phúc Vĩnh ngồi cạnh vợ , đưa ánh mắt đau thương nhìn em gái . Tay nắm chặt lại , giọng nhỏ nhẹ mang theo vẻ ảm đảm :
-“ Sư tử nhỏ , em thật sự không nhớ chúng ta là ai sao ?? ”
Nhược Di ngẩng đầu nhìn người gọi xưng là anh cô , khuôn mặt cau có . Cái gì mà sư tử nhỏ chứ . Bất quá cũng không khó nghe cho lắm .
Từng người một đi lại gần sofa vẻ mặt hết sức buồn bã , nhẹ giọng bảo cô mau chóng hồi phục nhưng cô vốn đã nhìn rõ bộ mặt thật của họ . Dối trá , đáng khinh .
Một hồi sau đám người đó cũng ra về . Cơ mặt của Nhược Di cuối cùng cũng được thả lỏng . Vẻ chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn .
Mã Tư Nguyên lưng đeo chiếc tạp dề xanh bước ra từ phòng bếp tay bưng bát cháo đặt lên bàn . Rồi cầm chiếc muỗng sứ đưa đến trước mặt Nhược Di .
Người đàn ông trước mắt quả thật rất đẹp trai , hơn nữa rất dễ nhìn a . Hơn nữa cô cũng cảm nhận được hắn rất quan tâm đến cô , cũng tốt thôi . Có một vị hảo ca tiêu soái ở cạnh chăm sóc , việc gì lại từ chối .
Cầm chiếc muỗng khuấy nhẹ mặt cháo cho bớt nóng . Miệng mấp máy như muốn nói rồi lại thôi . Duyệt Hiên chăm chú nhìn mẹ liền mở lời :
-“ Mẹ muốn nói gì ?? ”
Mắt vẫn dán chặt vào tô cháo , tay vẫn không ngừng lại . Trong lòng muôn vàn thắc mắc , nhưng rốt cuộc nên hỏi câu nào trước đây ??
-“ Hai đứa nói hai đứa là con cô ?? ”
-“ Điều này còn phải lặp lại sao ”
-“ Ách .. Thế còn cha hai đứa là ai ?? ”
Trong lòng có chút mong đợi mà bản thân cũng chẳng tài nào giải thích được . Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt đứa bé trai nhỏ .
Duyệt Hiên đối diện với ánh mắt mong đợi của mẹ , trong lòng liền rối bời . Lập tức đi về phía Mã Nguyên nắm lấy tay anh , giọng vô cùng lãnh nhạt :
-“ Chính là ch- .. người này ”
Tim Nhược Di khẽ đau nhói , có chút hụt hẫng . Cảm giác này lạ đến mức khiến cô phải đưa hai tay lên ôm lấy ngực .
Tại sao .. tại sao lại đau đến thế ? Rốt cuộc chính bản thân đang mong đợi thứ gì ??
Ngư Thuần định lên tiếng phản bác nhưng thấy khuôn mặt Hiên Hiên và mọi người đang nháy mắt ra hiệu nhìn mình thì tất cả lời phản bác đều nghẹn lại ở cổ họng . Mắt cay cay , khuôn mặt nặng nề xụ xuống .
Cha ..
Ngư Thuần quay người chạy lên phòng , đóng sầm cửa lại . Nhược Di tâm tình đang xấu cũng chẳng muốn nói gì thêm liền đứng dậy đi ra ngoài vườn .
Khung cảnh ở đây quả thật rất đẹp , rất nên thơ . Nhược Di đưa tay đón lấy chiếc lá đang rơi . Khóe miệng bỗng nhiên cong lên , khóe môi mỏng cong lên đầy dịu dàng nhưng xót xa vô tận .
Nói xong thả tay nhẹ nhàng cho cơn gió cuốn bay đi . Cô ngồi xuống xích đu gần đó , chân nghịch ngợm đung đưa . Đôi mắt khép lại , nhắm mắt tận hưởng bầu không khí trong lành .
Cuộc sống của mình lúc trước nhưng thế nào ?? Tại sao bây giờ một chút chân thật cũng không thể cảm nhận được
Nhưng ..
-“ Nhược Nhược .. Nhược Nhược .. ”
Nhược Di quay đầu lại nhìn thấy Đan Đan cùng với Du Du đang đi về phía mình , trên tay còn bưng khay thức ăn . Đối với hai người này , trong lòng không hề cảm thấy bài xích khi ở chung . Ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái , cảm giác vô cùng thân quen .
Đan Đan đặt khay thức ăn lên bàn rồi kéo tay Nhược Nhược ngồi xuống . Tuy biết rằng Nhược Nhược không xa lánh mình nhưng nghĩ đến chuyện kí ức giữa bọn họ đã bị quên sạch liền đau nhói . Sống mũi cay cay vô cùng khó chịu :
-“ Nhược Nhược , cậu mau ăn đi . Khi nãy Mã Nguyên bưng cháo lên cậu cũng có ăn được muỗng nào đâu . Mau ăn mau ăn , đừng để bụng đói ”
Du Du ngồi đối diện cũng nhìn cô gật đầu , Nhược Di liền cúi đầu an phận ăn . Ăn xong liền ngẩng đầu lên đã thấy miếng táo được gọt đưa đến trước mặt . Cũng chẳng việc gì ngại ngùng liền đưa tay cầm lấy .
Táo .
Nhược Nhược chau mày khó chịu , đưa tay lên xoa mi tâm . Nhìn thấy hai người đối diện cũng đang chau mày nhìn cô thì vội khoát tay , ý bảo không sao .
...
Nhược Di nhìn người đàn ông trong phòng đang chạy tới chạy lui liền cảm thấy ấm áp , khóe môi khẽ cong lên yêu kiều . Mã Nguyên cầm remote điều chỉnh nhiệt độ sau đó cầm lấy bình nước đã chuẩn bị trước đặt bên cạnh giường . Thậm chí còn cảm thận kiểm tra cửa ban công giúp cô .
Mã Nguyên cầm chăn mềm đắp ngang ngực giúp cô , khẽ cúi người hôn lên trán cô . Giọng anh có chút kích động , hơi run rẩy phát ra :
-“ Vợ ”
Mặc dù người trước mặt là ‘ chồng ’ cô nhưng bản thân cô cùng bài xích khi nghe anh gọi tiếng ‘ vợ ’ .
Mã Nguyên nhìn cô không đáp lại liền bạo dạn cúi đầu hôn lên cánh môi anh đào mỏng .
Nhược Di tự giác nghiêng đầu tránh né nụ hôn thân mật đó . Mã Nguyên ngồi thẳng dậy , khóe môi nhếch lên tự giễu cợt . Ánh mắt anh mang vẻ cô đơn khiến Nhược Di bắt gặp liền cảm thấy vô cùng có lỗi .
Mã Nguyên nắm lấy bàn tay nhỏ của cô , khóe miệng cố gắng nặn ra nụ cười vô cùng tự nhiên . Giọng anh dịu dàng lại rất dễ nghe :
-“ Nhược Di , ngủ ngon ”
Cô gật đầu cũng chẳng đáp lại . Đợi đến khi anh đi ra cô mới xoay lưng thở phào nhẹ nhõm rồi hàng mi khẽ run run khép lại .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lập Lập : haha .. thật ngại nha (°∀°) máy tính ta cũng đã sửa xong a ~(‾▿‾~) ta cũng phải trở về quỹ đạo công việc rồi haha ..
- Đừng quên vote cho ta a (●´ω`●)