Trình Úc nhanh chóng ổn định tinh thần, lượm đũa, phủi sạch quần áo dính dầu mỡ.
"Trước kia chúng ta làm sao có thể ăn lẩu chung?." Hắn nói, "Em thấy rồi đó, chúng ta mới chính thức yêu nhau một tuần trước khi em mất trí nhớ, trước đó em rất bận, anh cũng thế. Nếu có tình cờ gặp trên bàn ăn hay ăn cơm hộp thì cùng lắm toàn đồ xào thôi."
Lâm An Lan không nghi ngờ vừa gắp đồ ăn vừa bảo, "Thế hả."
Anh thổi thổi đồ ăn, rồi cho vào miệng, hai má phồng lên như sóc nhỏ, vô cùng đáng yêu. (chỉ có mấy người đang iu cảm thấy thế thôi =)))
Trình Úc ôn nhu nhìn, lấy giấy giúp anh lau miệng, lại ngồi dậy thơm má anh một cái
"Đúng vậy." Hắn ôn nhu nói, "Anh theo đuổi em rất lâu. Cực kì lâu"
Lâm An Lan có chút chột dạ, vội gặp một đũa thịt bò cho Trình Úc, cười lấy lòng, "Anh cũng ăn đi."
Trình Úc cười bắt đầu ăn, chỉ là đôi mắt lại không rời đi hình bóng Lâm An Lan.
Hắn đến nay vẫn còn nhớ buổi tối ngày hôm ấy, cái đêm thay đổi tất cả.
*
Ngày đó mưa rất lớn, Trình Úc không ra ngoài, vùi mình trong nhà xem phim. Phim chiếu được một nữa thì có tiếng gõ cửa.
Ban đầu chỉ là tiếng gõ nhẹ, sau đó càng ngày càng to hơn, dồn dập hơn, tựa như người ngoài cửa đã quyết tâm vậy.
Trình Úc cau mày mở cửa ra, liền thấy ngay Lâm An Lan mắc mưa đứng trước cửa, quần áo tóc tai ướt nhẹp.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sau khi dính nước thì dán sát vào da thịt. Tinh tế lột ta lấy vòng eo của Lâm An Lan, dường như có một loại cảm giác đẹp đến trong suốt.
Trình Úc trốn tránh dời tầm mắt, chỉ thấy anh vốn trắng, nay lại càng tái nhợt, khiến anh trông vô cùng mong manh dễ vỡ.
Lâm An Lan đứng trước mặt hắn, trông như đóa hoa hồng diễm lệ.
Anh dè chừng hỏi: "Cho hỏi, trước đây tôi sống ở đây sao?"
Trình Úc cũng không hiểu sao anh lại hỏi vậy, hắn không lên tiếng.
Lâm An Lan thấy hắn không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là hỏi lần nữa, "Thật xin lỗi, kí ức của tôi có chút vấn đề. Cho hỏi anh là bạn trai tôi sao? Tôi sống ở đây sao?"
Trong mắt của anh ngơ ngác, thăm dò, lại không khống chế được mà lộ ra chút vô tội.
Trình Úc tại một tích tắc này, đã hiểu ngay điều gì.
Hắn kinh ngạc nhìn người trước mặt, không thể tin nổi vở kịch cẩu huyết bự vậy mà lại diễn ra trong đời hắn. Làm toàn thân hắn run rẩy.
Niềm vui quá lớn ngay lập tức che hết tầm mắt lẫn lương tâm hắn, giờ phút này Trình Úc cảm thấy mình đã sử dụng kĩ thuật diễn tốt nhất cả đời, che giấu kích động và ngạc nhiên của mình đi.
Dù trong lòng hắn nổi lên sóng thần, bả vai hắn vẫn còn chút run rẩy, nhưng hắn vẫn hoàn mỹ biểu diễn bộ dạng của một người bạn trai.
Hắn nở nụ cười, ôm Lâm An Lan vào nhà, đóng cửa.
Hắn ôn nhu nhìn người trước mặt, lòng ngập chìm yêu thương: ''Đúng vậy, em trở về muộn lắm đó, vợ à."
Lâm An Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gõ gõ đầu mình, nói với hắn, "Trí nhớ của tôi có chút vấn đề, giờ không nhớ rõ lắm. Nhưng lúc trước ra đường tôi có nói cho anh biết tôi đi đâu ư? Sao anh kêu tôi về trễ?."
Trình Úc nghe vậy, nụ cười trên mặt càng nhu hòa.
Hắn nói, "Em có nói cho anh đâu? Em bảo em phải ra ngoài, lại chẳng thèm nói mình đi đâu. Nên cũng không hỏi nhiều."
"Vậy sao lần đầu tôi hỏi anh không trả lời?" Lâm An Lan cẩn thận nói.
Trình Úc bình tĩnh đáp lời, "Bởi vì em hỏi đột ngột quá, anh hơi bất ngờ. Đúng là lúc trước em có bảo sẽ chuyển qua nhà anh, cơ mà chưa chuyển qua chính thức. Nên em hỏi vậy anh cũng không biết phải trả lời sao cho đúng nữa."
Lâm An Lan cau mày.
Trình Úc nhẹ giọng nói, "Được rồi, chuyện này nói sau, để anh đi pha nước ấm cho, em ngâm mình một chút rồi ra uống chút trà gừng. Cho chừng cảm lạnh bây giờ."
Hắn nói xong, lại không nhịn được nói tiếp, "Mưa lớn như thế,em phải gọi anh đón chứ? Lần sau phải nhớ đấy."
Lâm An Lan gật gật đầu, lại hỏi, "Anh tên Trình Úc à?"
Trình Úc không nghĩ tới anh đã mất trí nhớ còn có thể nhớ kỹ tên mình, vui vẻ nói, "Đương nhiên."
Hắn không nhịn được ôm lấy người trước mặt, càng ôm càng chặt, cuối cùng, tham lam mà khắc chế hôn lên tai anh.
"Em còn nhớ tên anh, anh rất vui."
Lâm An Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, kí ức của anh cứ như bị đào rỗng, có cái không nhớ, có cái không sắp xếp lại vào đúng vị trí.
Bên trong mớ hỗn loạn ấy, anh chỉ nhớ mình có một người bạn trai, nhà ở đường Bạch Hoa, chung cư Bạch Hoa 1 tầng 6.
Nhưng mà...
Lâm An Lan chậm rãi đẩy Trình Úc ra, tuy rằng có thể khẳng định sơ lược người này là bạn trai mình, nhưng anh muốn kiểm chứng một chút.
"Tôi muốn xem thẻ căn cước của anh. Tuy có hơi phiền nhưng mà tôi muốn chắc chắn một chút."
Trình Úc rất phối hợp gật đầu, "Anh lấy cho."
Bước chân hắn nhẹ nhàng tiêu sái về phòng ngủ của mình, cầm chứng minh thư của mình đưa cho Lâm An Lan, nhìn chằm chằm từng cử chỉ của Lâm An Lan.
Lâm An Lan tỉ mỉ xem xong chứng minh thư, xác định hắn đúng là Trình Úc mới yên lòng.
Anh ngẩng đầu lên định nói chuyện thì bắt gặp ánh mắt của Trình Úc, dịu dàng, lưu luyến và si mê.
Tình cảm người ta vô thức lộ ra không lừa người. Dung mạo có thể phẫu thuật, chứng minh thư có thể làm giả, nhưng tình cảm nồng nàn nơi đáy mắt thì không thể làm giả hay lừa gạt.
Lâm An Lan nghĩ, Trình Úc rất yêu thích mình, hẳn là bạn trai mình rồi.
Anh trả lại chứng minh thư cho Trình Úc.
Trình Úc nhận lấy, hỏi anh, "Giờ đi tắm nhé?"
Lâm An Lan gật đầu, thiệt ra anh sớm đã muốn thay đồ ra, lạnh quá trời.
Trình Úc dẫn anh đến phòng tắm, pha nước nóng, lấy đồ ngủ và quần lót mới cho anh.
"Em cứ tắm trước, anh đi nấu trà gừng."
"Cảm ơn." Lâm An Lan nói.
Trình Úc cười xoa xoa tóc anh, "Khách khí với chồng em làm gì chứ."
Lâm An Lan có chút ngượng ngùng, nhưng lại cảm thấy Trình Úc nói cũng không sai, liền cười với hắn.
Trình Úc chưa từng được Lâm An Lan dành tặng cái nhìn dịu dàng chứ nói gì tươi cười thế này.
Hắn quý trọng nụ cười này, lại nghĩ, nếu đây là mơ, hắn nguyện cả đời không tỉnh dậy.
Hắn lại ôm chặt Lâm An Lan, nhẹ nhẹ dụi vào tai anh, khẽ nói "Thật tốt."
"Cái gì tốt?" Lâm An Lan hỏi hắn.
Trình Úc đưa tay lướt qua chóp mũi anh, "Em đã mất trí nhớ, những vẫn còn nhớ rõ địa chỉ nhà, nhớ rõ anh. Điều này tốt lắm."
Lâm An Lan cũng cảm thấy rất thần kỳ, anh rõ ràng không hề nhớ dung mạo người này, nhưng lại nhớ địa chỉ nhà hắn, tên hắn, mình lại còn là bạn trai hắn.
"Tôi cũng cảm thấy có chút kỳ diệu." Anh thú nhận.
"Đại khái là do anh vô cùng yêu em đó." Trình Úc không hề che giấu tình cảm của hắn chút nào.
Lâm An Lan cảm nhận được tình cảm từ lời nói của Trình Úc, nhưng anh vẫn cảm thấy quá huyền huyễn, có chút bất an. Vì vậy anh lại hỏi,"Em tên gì?"
Trình Úc kinh ngạc, "Em quên luôn tên mình ư?"
Lâm An Lan không quên, chỉ muốn thăm dò hắn thôi.
Trình Úc thấy anh yên lặng không nói, thành thật trả lời, "Em tên là Lâm An Lan, Lâm trong rừng cây, An trong bình an, Lan trong sóng lớn."
Đáp đúng rồi.
Lâm An Lan cảm thấy mình có thể ngưng phòng bị. Dù anh hỏi cái gì Trình Úc cũng có thể đáp, thêm chút kí ức hỗn loạn của mình, anh có thể khẳng định người này là bạn trai mình.
Anh đã mất trí nhớ, quên hết tình cảm, kí ức của bọn họ. Như vậy đã rất có lỗi. Sao mình vẫn còn nghi ngờ hắn chứ?
Hơn nữa cũng không phải Trình Úc tìm đến anh, mà là anh tìm đến Trình Úc dựa theo trí nhớ, cũng phải có sự tin tưởng đối với chính mình chứ.
Lâm An Lan cười đẩy hắn ra, "Anh ra ngoài đi, tôi tắm."
"Được, cần gì thì gọi anh."
"Ừm." Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc ôn nhu nắn nắn mặt của anh, lúc này mới lưu luyến không rời lùi ra.
Đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Trình Úc bỗng biến mất, hắn vừa nghi ngờ vừa nghiêm túc suy nghĩ vài chuyện.
Hắn đi tới thư phòng, nơi xa phòng tắm nhất, gọi đi một cú điện thoại.
"Đi thăm dò một chút Lâm An Lan đã xảy ra chuyện gì?"
"Được." Đối phương nói.
"Còn có Tưởng Húc, tra động thái trong vòng một tuần này của hắn, sau đó từ hôm nay trở đi, đặc biệt chú ý nhất cử nhất động của hắn, nhớ báo cho tôi."
Đối phương kinh ngạc nói, "Mỗi ngày?"
"Đúng, mỗi ngày. Nếu như có cơ hội, theo dõi điện thoại hắn. Để ý xem hắn có cùng Lâm An Lan liên lạc hay không, nếu có báo cho tôi, không thì không cần."
"Nếu như có, cần ghi lại nội dung cuộc gọi à?"
Trình Úc sửng sốt một chút, trả lời, "Không cần."
Nội dung cuộc gọi là chuyện riêng tư của Lâm An Lan, hắn cũng không muốn chuyện riêng tư của mình bị tiết lộ.
"Tôi biết rồi." Đối phương trả lời.
Trình Úc cúp điện thoại, nhìn mưa rời ngoài ban công, cảm thấy chuyện vừa xảy ra thật khó tin.
Lâm An Lan mất trí nhớ, lại còn nhớ tên của hắn, còn nhận sai hắn là bạn trai của mình.
Hắn quả thực không thể tin được, cõi đời này thật có chuyện tốt như thế sao?
Lỡ Lâm An Lan cố ý lừa hắn thì sao?
Nhưng nếu như là cố ý lừa hắn, vì cái gì? Tưởng Húc ư?
Trình Úc lấy một điếu thuốc, châm lửa.
Ánh lửa đỏ chập chờn trong đêm, ánh sáng bé nhỏ thoát ẩn thoắt hiện.
Trình Úc bi ai phát hiện, cho dù Lâm An Lan thật sự lừa hắn, giả vờ mất trí nhớ, đến để giúp Tưởng Húc đối phó mình, hắn vẫn cam tâm tình nguyện nhảy ngay vào bẫy.
Hắn rất yêu Lâm An Lan, cấp ba rơi vào lưới tình, đại học vẫn yêu anh, hiện tại càng lúc càng yêu anh.
Hắn nửa đời này, cái gì cũng không đáng kể. Chỉ có Lâm An Lan là người không có được, nhưng vẫn một mực hy vọng.
Hắn đem hết tình cảm dồn hết tặng cho Lâm An Lan, dù cho anh chẳng từng để tâm. Hắn cứ mù quáng bước theo anh, chung một trường đại học, lại mù quáng theo anh vào giới giải trí.
Tất cả mọi người không hiểu vì sao Trình Úc lại đi làm minh tinh, chỉ mình hắn biết,hắn chỉ muốn cùng Lâm An Lan xuất hiện chung một nơi, cùng một tấm hình.
Tốt nhất thì có thể cùng đóng phim, cùng tham gia game show giải trí, hoặc cùng lên sân khấu. Ít nhất thì có thể cùng nhau xuất hiện trong một sự kiện nào đó cũng được.
Ước vọng nhỏ nhoi này rốt cục cũng chỉ là mơ tưởng. Tưởng Húc ghét Trình Úc, Lâm An Lan cũng sẽ tránh Trình Úc.
Hắn từng cố ý để người đại diện đi an bài vài vai diễn chung phim với Lâm An Lan, nhưng kết quả là Lâm An Lan nghe có tên hắn liền rời đoàn, không đóng nữa.
Giống như lúc còn đi học, Trình Úc nhìn Lâm An Lan, nhưng Lâm An Lan chỉ thấy mỗi Tưởng Húc.
Tưởng Húc không thích ai, Lâm An Lan cũng không tiếp xúc với người đó.
Cả đời Trình Úc chưa từng đố kị ai, chỉ trừ mỗi Tưởng Húc.
Hắn ghen tị với Tưởng Húc. Ghen tị gã có được Lâm An Lan ở bên bầu bạn. Khi gã yếu ớt Lâm An Lan sẽ ở bên chia sẻ, khi sa đọa sẽ có Lâm An Lan đến uốn nắn, cứu vớt. Bất kể lúc nào, chỉ cần Tưởng Húc cần, Lâm An Lan sẽ luôn tìm cách đến bên gã.
Anh giống như lúc nào cũng sẽ dõi theo Tưởng Húc, nên dù Trình Úc có đứng trước mặt anh, anh cùng không quan tâm.
Trình Úc thở dài, lại nghĩ đến cái gì đó, vội vã dập thuốc, đi vào nhà. .
Tiên Hiệp HayHắn còn chưa nấu trà gừng cho Lâm An Lan, phải nhanh thôi.
Trình Úc cắt gừng, bật bếp.
Lúc nấu trà gừng, hắn bỗng nhớ Lâm An Lan không quá thích mùi thuốc lá. Vì vậy hắn lập tức đánh răng súc miệng. Ngửi ngửi áo ngủ một chút. Sau đó để đảm bảo, Trình Úc quyết định thay đồ ngủ mới.