"Được thôi, nể mặt ngươi sắp chết, bản đế liền giải thích nghi hoặc cho ngươi! Có thể nói Đế Long là ứng trời mà sinh, cũng có thể nói Đế Long đoạt tạo hóa trời đất mà sinh. Mấy chục nghìn năm trước, khi bản đế còn chưa phải Tiên Đế, từng lén dịch chuyển bảy bảy bốn mươi chín hành tinh tràn ngập sự sống bày ra một cái phong thủy Kinh Thiên đại cục, mất hơn tám chục nghìn năm mới hình thành một quả trứng Đế Long, nhưng mà, gần một trăm nghìn năm, 49 hành tinh sự sống bừng bừng đều bị hút khô thành cặn bã, quả trứng kia chỉ vừa mới có chút hình rồng. Bốn mươi chín viên hành tinh cổ dùng để dựng dục Đế Long, cũng chỉ như muối bỏ biển", Long Đế ngồi trong Ma Quan đáp.
Khương Hoài Ưu nghe được Long Đế tự thuật không khỏi chấn động, vì tạo ra Đế Long đoạt đế khí, ông ta thế nhưng không tiếc hy sinh 49 hành tinh có sự sống, quả thực làm người giận sôi máu!
Đế Long đã hiểu rõ vì cái gì khó có Đế Long viên mãn ra đời. Cái giá để Đế Long sinh ra là sự sống của muôn vàn sinh linh, trong vũ trụ không có nhiều nơi phúc thiên bảo địa có thể sinh Đế Long, càng không có nhiều sự sống như vậy để cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho nó. Cho dù có, cơ duyên tạo hóa trên người Đế Long quá lớn, ai cũng đều muốn có được, một khi bị phát hiện lập tức gặp tai ương. Đế Long giờ phút này cảm thấy cực kỳ may mắn vì kẻ phát hiện ra nàng là Ma Giới Thiên Vương, dã tâm của hắn quá lớn muốn cắn nuốt Đế Long đại viên mãn, nói cách khác, trước khi nàng ra đời liền đập vỏ trứng của nàng, nàng cũng chỉ có thể làm lòng đỏ lòng trắng đầy đất, thêm một con rồng tàn tật chưa phát dục xong. Đế Long lập tức cảm động mà cảm khái: "Chờ tương lai tìm tên Thiên Vương báo thù đầu tiên phải cầm lấy tay hắn cảm tạ một phen: Thiên Vương, cảm tạ ngươi để cho ta đủ ngày đủ tháng ra đời, cảm tạ ngươi đợi ta ra đời mới ra tay!" Trong lòng nàng lại tràn ngập chua xót, trước khi sinh ra cắn nuốt quá nhiều sự sống, sau khi sinh, tạo hóa trên người nàng làm hậu thế không dung thứ.
Đế Long quay đầu nhìn Khương Hoài Ưu. Khương Hoài Ưu là người duy nhất sau khi biết lai lịch thân thế của nàng, có năng lực hại nàng nhưng lại không hại nàng mà còn bảo vệ nàng, một người duy nhất.
Long Đế đáp: "Con rồng nhỏ, bản đế niệm tình ngươi ra đời không dễ, nguyện ý chừa cho ngươi một con đường sống, ngươi để lại đế khí, bản đế thả hồn phách của ngươi rời đi."
Nói chuyện lâu như vậy, Đế Long đã sớm nhìn rõ bản chất thật giả của Long Đế. Nàng nói: "So Nguyên Thần tôi không thua ông, so tốc độ tôi với ông ngang nhau; so cơ thể, ông nhiều hơn tôi một bộ xương, nhưng sự sống và thọ nguyên của tôi dồi dào hơn ông, hợp lại, tôi với ông ai sống ai chết còn chưa biết đâu! Tôi không đoạt đế khí của ông, ông cũng đừng đoạt đế khí của tôi, hai ta nước sông không phạm nước giếng, cứ vậy đi!"
“Ha ha ha ha!” Long Đế cười to kêu lên: “Nếu ngươi vẫn còn thân xác hoặc hai mươi năm sau lại nói lời này, bản đế liền xoay người rời đi! Con rồng nhỏ, ngươi thật sự cảm thấy ngươi đi được sao?"
"Grừ", Đế Long gầm gừ một tiếng. Đế khí hóa thành ảo ảnh hình rồng gắn vào trên người nàng hợp nhất với Nguyên Thần của nàng, bảo vệ nàng.
Trong nháy mắt, khí thế trên người Đế Long thay đổi hoàn toàn! Tuy rằng chỉ là một con rồng nhỏ dài mười mét có vẻ non nớt, nhưng khí thế bễ nghễ trước vạn vật kia lại như đầu đội trời xanh, chân đạp sao trời. Nàng cắn nuốt cả một long mạch cấp Tiên, tinh hoa của sự sống đều tập trung vào Nguyên Thần của nàng, giờ phút này Đế Long không hề che giấu thực lực mà bộc lộ toàn bộ sức mạnh mãnh liệt ra bên ngoài, cơ thể được Nguyên Thần hóa thành tỏa ra ánh sáng mát lạnh chói mắt, bốn chân cứng cáp, thân rồng cao dài, móng vuốt sắc bén, thậm chí mỗi một khớp xương đều tràn ngập sức mạnh.
Vào giờ phút này, tuy con rồng vàng nhỏ nhưng lại giống như là chúa tể của thế gian. Sao trời, mặt đất, trời cao đều có vẻ cực kỳ yếu ớt không chịu nổi một đòn trước con rồng nhỏ tràn ngập sức mạnh kia!
Long Đế ngồi trong Ma Quan bật dậy, ông ta ngửa đầu phát ra một tiếng rồng rít gào, Nguyên Thần xuyên qua Ma Quan phóng lên cao, hóa thành một con rồng khổng lồ giữa không trung cắt ngang đường chân trời!
Đây là một con rồng to lớn cao gần bốn trăm km, toàn thân đen nhánh như mực, ma khí đậm đặc quấn quanh trên người Long Đế, mỗi một chiếc vảy đều là màu đen bóng loáng. Long Đế nằm giữa trời cao, như là hợp thành một thể với bầu trời, lại như là bản thân ông ta chính là một vùng trời.
Đây là một con rồng đã già, nhưng lại tràn ngập sức mạnh, toàn thân đều là hơi thở của sự chết chóc và lụi tàn, nó mang trên người một lọai hơi thở trái ngược với sự sống.
Đế Long mở to Thiên Nhãn nhìn lại, rõ ràng nhìn thấy dưới lớp vảy của ông ta là xương sống đen láy, xác thịt khô khốc, còn có dồi dào máu tươi chảy xuôi.
Con rồng ma này xác thịt thì khô héo, nhưng khí huyết thì lại đầy đủ. Đế Long cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng kêu lên: "Xương của ông không phải đã luyện thành Ma Quan sao?" Hiện giờ, xương sống bị đúc thành Ma Quan được móng vuốt của ông ta cầm trong tay.
Long Đế nhìn xuống Đế Long, nói: "Bản đế thoát vây đã hơn mười mấy nghìn năm, cắn nuốt vô số sinh linh, sớm đã đúc lại thân xác!" Ông buông tiếng thở dài nhẹ nhàng, nói: "Chỉ là phàm giới chung quy vẫn là phàm giới, không có năng lượng trường sinh như tiên giới, cắn nuốt máu thịt thế gian có thể đúc lại thân thể, nhưng lại khó thoát khỏi cái già." Miệng ông thì nói già cả, nhưng mạch máu thì tăng tốc chảy dọc toàn thân, rất nhanh, cơ thể vốn già nua như người sắp chết lại tràn đầy sự sống, xác thịt khô cạn trong nháy mắt được lấp đầy. Con rồng già vốn gầy trơ cả xương trở nên cường tráng giống như thanh thiếu niên tuổi đôi mươi. Hơi thở tràn đầy sự sống, năng lượng quanh cơ thể ông ta cuồn cuộn, sôi sục tỏa ra uy áp, chấn động đến cả chín phương trời mười phương phật đều đang rùng mình.
Toàn bộ Ma Giới im phăng phắc!
Linh hồn từng sinh linh trong Ma Giới đều đang rùng mình.
Long Đế nằm nghênh ngang giữa chân trời giống như sẵn sàng nghiền nát trời cao bất cứ khi nào, Ma Giới ở trong mắt ông ta còn không bằng con kiến.
Con rồng ma khổng lồ giằng co với con rồng vàng nhỏ, thân rồng dài hơn 400km đối đầu với thân rồng dài mười mét, nhỏ đến mức làm người ta phải xem nhẹ. Nhưng khí thế, hơi thở trên người nàng khiến cho mọi người đều giật mình, rất khó để người ta bỏ qua, như một thanh kiếm bén nhọn treo trước mặt con rồng ma.
Khương Hoài Ưu lui về bên người Đế Long, đứng sóng vai cùng Đế Long.
Long Đế nhìn xuống Đế Long, sau đó liếc mắt nhìn Khương Hoài Ưu, nói: “Nhân tộc nhỏ bé, ngươi thật sự không bình thường." Long Đế nhìn ra tu vi của cô ta rất yếu, khí thế cũng yếu, nhưng cô ta lại rất cổ quái, có thể chặn được uy áp mà ông giải phóng.
Khương Hoài Ưu lạnh nhạt mà nhìn con rồng vàng cách đó không xa, quét mắt nhìn kim quang từ đế khí biến thành giữa trán Đế Long, sau đó lạnh lùng nhìn về phía đầu rồng khổng lồ kia.
"Cô đi mau! Con rồng này khó đối phó, tôi sợ mình không phải đối thủ của nó!", Đế Long truyền âm cho Khương Hoài Ưu. Tính mạng nàng còn khó bảo toàn, huống chi để bảo vệ Khương Hoài Ưu.
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng nói: “Nếu cô có thể đối phó, tôi cũng không cần đứng ở đây.”
“Khương Hoài Ưu!” Đế Long có chút tức giận, nàng kêu lên: “Cô không đi, tôi liền ra tay đưa cô đi!"
Khương Hoài Ưu nhàn nhạt mà quét mắt Đế Long, nói: “Nếu tôi ngay cả một điểm nắm chắc cũng không có, tự nhiên sẽ không ở lại chịu chết oan uổng. Luyện hóa đế khí của nó, đây là đại cơ duyên!"
Long Đế nghe vậy nhếch mép cười, mở to chiếc miệng khổng lồ, lộ ra hàm răng sắc bén. Cô ta nói lời này có khác gì con kiến nói muốn nuốt con voi, không phải rất buồn cười sao?
Đế Long nhìn thấy hàm răng nhọn hoắt của Long Đế, lại nghĩ đến chính mình chỉ vừa mọc ra một vài chiếc răng sữa, lập tức tức giận mà trợn trắng mắt, quát: "Cười cái gì mà cười? Hàm răng to thì ghê gớm à?!" Khóc một dòng sông! Nhìn hàm răng đầy sắc bén của ông ta, sau đó nhìn lại bản thân mình, ngay cả răng hàm cũng chưa mọc ra tới.
Khương Hoài Ưu nhìn mắt Đế Long, lại nhìn Long Đế, im lặng không nói gì. Một con rồng trưởng thành đi bắt nạt một con rồng nhỏ, thật sự làm người ta ngại xem. Nàng thầm than trong lòng, nàng và Đế Long đứng trước mặt ông ta đều có vẻ quá yếu ớt, giằng co như vậy thoạt nhìn giống như là tràng chê cười. Chỉ cần hơi vô ý một chút hai nàng sẽ phải tan thành mây khói, nhận kết đắng, bị chê cười. Long Đế không chết, thì là hai nàng chết! Cả người Khương Hoài Ưu tản ra hàn khí lạnh thấu xương, nàng lạnh lùng nhìn con rồng to lớn trước mặt, trong mắt hiện lên sát khí lạnh như băng.
Long Đế không muốn nói nhảm, trực tiếp nâng móng vuốt chộp xuống hai nàng, nhẹ nhàng bâng quơ giống như đang nghiền con kiến.
Đế Long nâng vuốt chộp về phía Khương Hoài Ưu đang đứng, đồng thời phóng lên cao chuẩn bị chạy trốn, lại không dự đoán được mình chộp vào không khí. Đế Long kêu to: "Khương Hoài Ưu!" Nàng sợ tu vi của Khương Hoài Ưu chỉ ở Nguyên Anh không thể trốn thoát khỏi móng vuốt của Long Đế, không dám một mình đào tẩu. Nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, duỗi cái cổ dài về phía chân trời bắt đầu phát ra tiếng thét gào.
“Hừ!” Long Đế cười lạnh một tiếng, thu móng vuốt đang đánh về phía Đế Long về sau, sau đó sửa đè thành quắp lấy, nhưng trong nháy mắt, một cảm giác lạ lùng dâng lên, ông giật mình biến mất tại chỗ, đột nhiên một tia sét đánh không kịp bưng tai từ phía chân trời đánh vào nơi ông ta vừa đứng, mà phương hướng chính là ngay đỉnh trán của ông. Long Đế tránh được một chiêu, hừ lạnh nói: “Mới bây lớn mà đã có thể triệu hồi năng lượng trong trời đất để sử dụng, không thể để ngươi sống được!” Vừa nói vừa nhấc vuốt chộp tia sét đang đánh tới hợp lại thành một quả cầu sét to ném về phía Đế Long, đồng thời móng vuốt chụp xuống nơi Đế Long đứng.
Trong nháy mắt bàn tay rơi xuống, Long Đế khóa chặt không gian xung quanh, định bụng khóa chặt Đế Long làm nàng không cách nào nhúc nhích, không thể chạy trốn.
Long Đế khóa chặt không gian được, nhưng lại không thể khóa Đế Long được, Đế Long trực tiếp vung đuôi chui từ kẽ hở giữa móng vuốt của ông ta ra ngoài, sau đó quay đầu chém về phía móng vuốt của ông.
Vuốt rồng vung lên, sức mạnh to lớn chém nát cả một vùng hư không, tính cả Đế Long cũng bị đánh bay ngược ra ngoài.
Đế Long lộn một vòng trong không khí, lại bật dậy, bò dậy xong, nàng kêu một câu: "Cái đầu lớn không nổi a!" Ngầng đầu lên rít gào giữa không trung, vung cái đuôi lên vọt về phía Long Đế. Nàng lớn tiếng kêu: "Không phải ông muốn đế khí sao? Tôi tặng cho ông, ông đi chết đi!" Đế Long tập hợp đế khí thành hình viên pháo bắn về phía Long Đế. Đế khí gắn trên người Đế Long phát ra ánh sáng chói mắt, trên người nàng tỏa ra hơi thở của sự hủy diệt, vô cùng khủng bố.
Long Đế nhìn thấy Đế Long liều mạng như vậy hơi hơi nhíu mày, hắn tự cao cho rằng mình mạnh, trực tiếp dùng tay không bắt lấy Đế Long! Ông ta chộp Đế Long đang nhào tới vào trong tay, cảm giác đau đớn truyền đến, ngay sau đó cánh tay ông ta "Đùng" một tiếng, nổ ra một lỗ thủng, tiếp đó máu tươi dính trên móng vuốt liền nổ đùng đùng đùng, đau đến nỗi ông ta ngẩng đầu lên phát ra tiếng thét chói tai! Ông ta nâng móng vuốt còn lại chụp về phía móng vuốt vừa nổ tung, sức mạnh to lớn nổ nát cả một vùng không gian!
"Grừ—— grừ—— grừ" Từng tiếng gầm gừ thống khổ vang lên, móng vuốt Long Đế nổ ầm ầm ầm, chạy dọc theo cánh tay mà lan rộng ra.
Đế Long bị ông ta chộp vào trong tay, vậy mà mặc nhiên như không có chuyện gì, làm lơ phép thuật trói buộc cạy vảy rồng trên móng vuốt của ông ta lên, sau đó chui vào trong bàn tay, trực tiếp dùng phép thuật đánh ông ta từ bên trong. Xác thịt mất đi lớp vảy bảo vệ yếu đến không chịu nổi một kích! Con rồng nhỏ luồng theo mạch máu của ông ta mà đánh!
“Gào ——” Long Đế vừa giận vừa đau hô lên một tiếng, dùng sức nâng móng vuốt còn lại chém đứt móng vuốt đang nổ tung! Ánh sáng trên móng vuốt lập lòe, hóa thành vô số đao khí sắc bén chém Đế Long. Nếu không cách nào bắt lấy nó liền chém nát nó!
Đế Long từ trong cổ tay đứt đoạn nhảy ra, nàng thi triển phép thuật chạy trốn bay nhảy né tránh làn mưa đao khí, đi theo liền cảm giác được áp lực to lớn chụp xuống. Nàng ngẩng đầu thì thấy, tên Long Đế kia vậy mà lại nhấc cả một vùng không gian nơi ông ta đứng, ầm ầm nổ nát. Trời và đất cùng nổ tung, sức mạnh hủy diệt đè xuống, thế nhưng muốn xé nát nàng giữa vùng không gian hủy diệt này.
“Gàoo ——” Đế Long rít gào nhìn quanh bốn phía, cô hoảng sợ phát hiện mình bị nhốt giữa trung tâm vụ nổ, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cô nhớ tới Hỗn Độn Thiên Công mà Khương Hoài Ưu dạy. Đế Long không quan tâm mà vận chuyển công pháp Khương Hòa Ưi truyền cho, đồng thời dùng đế khí bảo vệ bản thân chặt chẽ, nháy mắt qua đi, vụ nổ hủy diệt đã cuốn tới, bao phủ Đế Long.