Trưởng lão Nguyên Thiên trở về phòng nghị sự, bẩm báo cho Liễu thánh chủ câu trả lời của Chân Long.
Hoàng đế Hãn Hải nghe vậy lập tức cười lạnh, nói: “Chỉ là một con rồng bị đọa xuống trần, cô ta thật tự coi mình là tiên à? Hư không là nơi mà tu vi như cô ta có thể đi qua sao! Đừng nói cô ta, hơn mười con Yêu Thần cũng đừng hòng từ hư không đi vào Tiên Phủ!”.
Thánh chủ Thiên Nguyên nhẹ nhàng nói: “Phóng tầm mắt khắp thiên hạ không ai có thể hiểu Phong Thiên trận hơn Chân Long.”
Hoàng đế Hãn Hải mắt lạnh nhìn thánh chủ Thiên Nguyên, nói: “Một khi đã như vậy? Liễu thánh chủ sao không giúp Chân Long một phen? Hà tất phải ở tổ miếu Hãn Hải nghĩ cách?”.
Hoàng đế Hãn Hải không thèm nể mặt mà đối chọi gay gắt với thánh chủ Thiên Nguyên, làm bà ta cực kỳ bất mãn, bà ta bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta đi!”. Suất lĩnh người Nguyên Thiên thánh địa lập tức ra khỏi phòng hội nghị.
Một người trưởng lão đuổi theo, hỏi: “Chưởng môn, người đây là…. Hà tất phải hành động theo cảm tính vào thời điểm này! Lão quyết không tin Chân Long có thể từ hư không đi vào Tiên Phủ. Chuyện này yêu cầu phải có sức mạnh to lớn, nếu nàng có năng lượng mạnh cỡ đó, tổ miếu đã sớm bị nàng phá.”.
Thánh chủ Thiên Nguyên im lặng không nói mà liếc nhìn tên trưởng lão kia, cưỡi gió bay lên, bay về phía Nguyên Thiên đóng quân ở Thịnh Kinh. Nàng bay chưa được bao xa, liền thấy chưởng môn Kiếm Tiên Môn cũng lãnh đệ tử đi ra. Thánh chủ Thiên Nguyên dừng chân, quay đầu hỏi: “Thạch chưởng môn, ngài đây là…..”.
Thạch Tùng Tử và Liễu thánh chủ cùng bay đến nơi đóng quân của Nguyên Thiên, hắn mới lấy Nguyên Thần niệm lực truyền âm: “Hãn Hải dưới tình thế cấp bách mới đáp ứng mở Tiên Phủ ra, bọn hắn tuyệt đối sẽ không cam tâm mà cứ giao Tiên Phủ ra như vậy, tiến vào Tiên Phủ còn phải đề phòng người Hãn Hải. Người Hãn Hải không khó đối phó, ta lo lắng Yêu Thần và chân Long. Hiển nhiên Yêu Thần đã liên thủ với Chân Long, còn thêm Nữ Đế, đây là biến số lớn nhất khi tiến vào Tiên Phủ. Ta đã quyết định sẽ liên hệ Chân Long, liên thủ với Chân Long mở Tiên Phủ ra.”.
Liễu thánh chủ hỏi: “Ngài tin Chân Long có thể qua sông hư không tiến vào Tiên Phủ sao?”.
Thạch Tùng Tử nói: “Không ai có thể hiểu biết Tiên Phủ hơn Chân Long, nếu nàng có thể nắm giữ tọa độ Tiên Phủ trong hư không, một tòa truyền tống trận là có thể đưa đại gia đến bên ngoài Tiên Phủ! Truyền tống trận cộng thêm Yêu Thần canh giữ trước cửa Tiên Phủ, hơn nữa Chân Long có thể phá vỡ hư không, nàng nói không phải cuồng ngôn. Lần nghị sự này không mời Chân Long, đã làm lòng nàng oán giận, cho dù Tu Tiên Giới có thể liên thủ tiến vào Tiên Phủ, ắt cũng bị nàng cản trở, tình cảnh khó khăn.”
Nguyên thiên thánh chủ gật đầu đáp: “Đây cũng là băn khoăn của ta.”
Hai người thương nghị một phen liền đi tìm Đế Long, thản nhiên mà nói nguyện cùng Đế Long mở Tiên Phủ ra.
Ấn tượng của Đế Long với hai người này đều không tồi, lập tức đáp ứng: “Được!”.
Khương Hoài Ưu thu công, mở hai mắt nhìn phía Đế Long hỏi: “Thật sự muốn phá vỡ hư không tiến vào Tiên Phủ?”.
Đế Long gật đầu, nói: “Tôi nhất định phải chiếm nó, nếu tôi không chiếm được, người vương triều Hãn Hải cũng đừng mơ có được!” Nàng không quên chuyện bọn hắn đuổi giết nàng, đánh nàng chết đi sống lại. Nếu không phải bởi vì không giết chết được nàng, không bắt nàng được, Hãn Hải quyết sẽ không bỏ qua như vậy.
Khương Hoài Ưu hỏi Đế Long: “Cô có chắc có thể giải quyết được sát trận của trận trụ tàn khuyết không?”.
Đế Long nâng ngón tay chỉ Thiên nhãn giữa trán mình, nói: “Đây là cách của tôi.”.
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cô đi mời Thanh Lam lại đây.”.
Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn lập tức vui vẻ, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất! Nữ Đế tự mình ra tay, còn liên thủ với Yêu Thần, việc này không phải lo lắng gì nữa.
Đế Long lấy Nguyên Thần niệm lực truyền âm Thanh Lam, bảo Thanh Lam đến đây.
Rất nhanh, Thanh Lam dẫn theo Sở Tịch Nhan xuất hiện trong viện Khương Hoài Ưu.
Thanh Lam nâng tay áo phất một cái, từ trong tay áo bắn ra 36 khối linh thạch phong ấn tiểu viện, không cho người ngoài dùng niệm lực do thám động tĩnh trong tiểu viện. Nàng dẫn Sở Tịch Nhan bước vào phòng, nói với Sở Tịch Nhan: “Cháu gái, đây là Nữ Đế Nhân Tộc tiếng tăm lẫy lừng, Khương Hoài Ưu!”.
Sở Tịch Nhan cung kính hành lễ, nói: “Sở Tịch Nhan kính chào Nữ Đế.”.
Thanh Lam ngồi xuống ghế, nói: “Khương Hoài Ưu, cô thấy tư chất cháu gái tôi như thế nào?”.
Khương Hoài Ưu tầm mắt dừng trên người Sở Tịch Nhan đánh giá một lượt, nói: “Nguyên Linh Thể bẩm sinh!”. Lại nhìn Thanh Lam, nói: “Chúc mừng cô thu được hạt giống tốt.”
Thanh Lam đắc ý cười cười, bảo Sở Tịch Nhan ngồi xuống, chưa từng liếc mắt nhìn Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn bên cạnh, coi bọn họ là không khí.
Đế Long nghe được “Nguyên Linh Thể bẩm sinh”, chợt thấy quen tai, nàng tinh tế suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới, khi Thanh Lam vừa đi ra từ phong ấn đã từng khiêu khích với Khương Hoài Ưu rằng: “Xem Hỗn Độn thiên công của cô lợi hại hay là Nguyên Linh thần công bẩm sinh của tôi.”. Nàng hỏi: “Nguyên Linh Thể bẩm sinh có cái gì đặc biệt sao?”.
Khương Hoài Ưu giải thích cho Đế Long, nói: “Nguyên Linh Thể bẩm sinh là một loại thể chất đặc thù, người có thể chất này trời sinh thích hợp tu tiên, trời sinh hòa hợp cùng vạn vật linh lực, bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thụ linh lực vạn vật để sử dụng, được coi là thể chất gần Tiên. Loại thể chất này không khủng bố ở chỗ tốc độ tu luyện, mà là chiến lực cuồn cuộn không dứt. Thân ở giữa trời đất, bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thụ linh lực vạn vật bổ sung tiêu hao, vĩnh viễn sẽ không suy yếu. Muốn giết người mang thể chất này chỉ có hai cách, một là một chiêu lấy mạng, hai là đưa người đó đến một vùng đất chết, không có sự sống.” Thanh Lam sở dĩ có thể danh chấn thiên hạ, đó là bởi vì nàng là “Nguyên linh thể bẩm sinh”.
Đế Long suy nghĩ một lúc, hỏi: “Vậy Hỗn Độn Thiên Công của cô thì sao?”.
Khương Hoài Ưu đáp: “Hỗn Độn thiên công của tôi giống như một cái lò luyện lớn, có thể hấp thu hết thảy năng lượng trong trời đất để lớn mạnh thân thể, tác dụng tương đồng với Nguyên Linh Thể bẩm sinh. Nhưng vẫn có chỗ khác biệt, năng lượng của Nguyên Linh Thể đại diện cho sự sống, còn Hỗn Độn là hủy diệt."
Thanh Lam nhếch miệng, nói: “Tiểu Long nhi, cô tìm tôi đến đây là để thảo luận Nguyên Linh Công bẩm sinh và Hỗn Độn Thiên Công?”
Khương Hoài Ưu nói: “Cô vẫn luôn chú ý nơi này, tự nhiên biết tôi mời cô đến đây có chuyện gì.”
Thanh Lam kêu lên: “Cô không phải nói Tiên Phủ không liên quan đến cô, không muốn nhúng tay sao?”.
Khương Hoài Ưu nhàn nhạt mà hừ một tiếng, con ngươi lạnh nhạt hiện lên một tia lạnh lẽo, nói: “Tôi không muốn bị người ta lấy làm bia đỡ, lợi dụng.”
Thanh Lam trầm ngâm một lúc, nói: “Cung Thần của tôi cộng thêm hai kiện vũ khí bán tiên của Nguyên Thiên và Kiếm Tiên Môn, sức mạnh của ba kiện vũ khí bán tiên đủ để mở ra một mảnh hư không. Nhưng nếu dùng ba kiện vũ khí này chống đỡ hư không, vậy lúc vào Tiên Phủ gặp được hung hiểm thì phải làm sao? Cũng không thể triệu hồi ba kiện vũ khí bán tiên vào Tiên Phủ? Như vậy đầu tiên là đoạn mất đường lui, có khả năng sẽ bị nhốt chết bên trong.”
Khương Hoài Ưu nói: “Chuyến này không thể trông cậy vào việc phá tan chỗ tàn trận này, mỗi một trận trụ trong Phong Thiên trận đều có một vị Tiên binh chân chính trấn giữ, chúng ta hiện tại không có năng lực chống lại, chỉ lấy một ít tiên bảo là được.”.
Thanh Lam đáp: “Tốt!”.
Khương Hoài Ưu nói: “Chuyến này cần chất lượng chứ không phải số lượng.”. Nàng nhìn phía Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn, nói: “Mời hai vị chưởng môn mang theo hai vị Đại Thừa trở lên cùng đồng hành, mặt khác yêu cầu chính là chuẩn bị nguyên liệu để bố trí pháp trận dịch chuyển.”.
Đế Long không nói hai lời, lập tức ngưng tụ ra 500 tấn linh thạch từ cơ thể để vào trong bình ngọc, đưa bình ngọc cho Khương Hoài Ưu.
Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn đứng dậy cáo từ, dùng pháp trận dịch chuyển trở về môn phái của mình mời người và thu xếp nguyên liệu Khương Hoài Ưu cần.
Thanh Lam cho gọi mười hai đại yêu Giao Long Tộc tiến vào trong sân Khương Hoài Ưu.
Khương Hoài Ưu biết Đế Long không hiểu trận pháp, vì đảm bảo an toàn, nàng tự mình suy tính phương vị nguy hiểm trong Phong Thiên trận.
Đế Long từ trong tiểu viện đi ra, phát hiện những người Tu Tiên Giới đó đã họp xong, tất cả mọi người đều đi tổ miếu Hãn Hải. Nàng hóa ra một phân thân, đi phủ Linh Vương của Nhị hoàng tử Phương Đông Tấn.
Nhị hoàng tử Phương Đông Tấn đã biết được Đế Long định bụng sẽ từ hư không tiến vào “Tiên Phủ”, biết Đế Long đã không dùng hắn được. Cái này làm cho hắn có chút bất an, nhưng Đế Long từng nói sẽ tìm hắn, hắn vẫn kiên nhẫn chờ trong thư phòng, chờ Đế Long đến. Đợi đến lúc nhìn thấy Đế Long xuất hiện trong thư phòng, hắn lập tức đứng dậy nghênh đón, lại hành một cái đại lễ: “Kính chào Chân Long.”.
Đế Long đi tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, nói: “Chuyện tiến vào Tiên Phủ ta không dùng cậu được. Cậu còn có thể lấy ra cái gì đàm điều kiện với ta?”.
Phương đông tấn nói: “Lấy thương sinh thiên hạ.”
Đế Long nghe vậy phát ra một tiếng cười trào phúng. Bọn hắn từng để ý thương sinh thiên hạ sao?
Phương Đông Tấn nói: “Tộc tôi đúng là có chọc giận Chân Long, đó là lỗi của chúng tôi, vương triều Hãn Hải ngoại trừ hoàng tộc còn có vương tộc chiếm cứ đất phong bên ngoài, còn có quý tộc chiếm cứ một phương, thế lực của bọn hắn đều không nhỏ. Một khi hoàng tộc bị diệt, rắn mất đầu, thế lực khắp nơi đứng lên tranh đế, vì đoạt địa bàn, đoạt mỏ quặng, vì đoạt bảo địa, tất cả các thế lực sẽ chinh phạt lẫn nhau. Thế lực Hãn Hải chia năm xẻ bảy, nơi nơi đều sẽ bị ngọn lửa chiến tranh lan đến, bá tánh, người tu tiên tất cả đều sẽ bị cuốn vào trong chiến tranh, máu chảy thành sông.” Hắn dừng một lúc, lại nói: “Kể từ khi Hãn Hải thành lập đến nay đã có mười lăm nghìn năm, căn cơ thâm hậu, tổ miếu có rất nhiều người trong hoàng tộc ẩn cư, thậm chí có người mấy ngàn năm không ra thế. Không cần tất cả bọn họ xuất hiện, chỉ mới ra mười vị đã có thể bình định chiến loạn, củng cố ngôi vị hoàng tộc. Ngài hủy diệt căn cơ long mạch của tộc ta, bọn họ có thể liên thủ lấy pháp lực từ nơi khác dịch chuyển đến long mạch kéo dài tộc ta. Ta cho rằng, Chân Long tức giận, chủ yếu là bởi vì thái tử Phương Đông Chiến bất kính với ngài trước, sau lại có người nhân dịp Bảo Khánh Vương Phương Đông Minh bị giết mà làm khó dễ ngài, xét cho cùng, việc này toàn bộ đều từ thái tử mà ra, không cần phải giận cá chém thớt liên lụy toàn bộ thiên hạ.”
Đế Long cười lạnh nói: “Đừng đem hết thảy đều đẩy trên đầu thái tử, việc này cậu không có châm ngòi thổi gió sao?”.
Phương Đông Tấn lập tức khom người lạy Đế Long, nói: “Việc này tiểu vương cũng có sai, sai ở chỗ không đoán được thân phận của ngài, sai ở chỗ tôi muốn dẫn người ngoài làm thái tử khó xử mới sinh ra tai họa như vậy. Nếu tôi biết ngài là Chân Long, tất nhiên khuyên thái tử khắc chế.”.
Đế Long nói: “Đừng nói nhảm nữa, nói trọng tâm.”
Phương Đông Tấn nói: “Tôi nguyện cùng Chân Long biến chiến tranh thành tơ lụa!” Hắn dứt lời, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật dâng đến trước mặt Đế Long: “Đây là quà tạ lỗi của tiểu vương, mong Chân Long nhận lấy.”
Đế Long tiếp nhận nhẫn trữ vật Phương Đông Tấn dâng lên, tìm tòi bên trong, bên trong nhẫn trữ vật có rất nhiều linh bảo, không một vật phàm. Lúc trước nàng để Mã chưởng quầy tìm những cái đó linh bảo đều ở bên trong, còn có rất nhiều nguyên liệu luyện chế pháp bảo quý hiếm, giá trị của mấy thứ này không thể dùng linh thạch tính toán, chỉ có thể lấy bảo vật cùng cấp tới đổi. Này tuyệt đối có thể xưng là một tòa kho báu nhỏ, đều là vật quý cho dù ra giá cũng không ai bán.
Phương Đông Tấn lại tiếp tục nói: “Tiểu vương tự nguyện giúp Đế Long hả giận, kéo thái tử xuống ngựa.”.
Đế Long nhận lấy nhẫn, biểu môi, nói: “Giúp ta hả giận? Không phải câun cũng muốn kéo thái tử xuống ngựa để mình lên làm thái tử sao?”.
Phương Đông Tấn nói: “Kéo Thái Tử xuống ngựa, vừa có thể làm Chân Long hết giận, vừa có lợi cho tôi.”.
Đế Long giương mắt liếc nhìn Phương Đông Tấn nói: “Kéo cha cậu xuống ngựa luôn đi! Hoàng đế Hãn Hải từ cậu đảm nhiệm! Chia một nửa quốc khố Hãn Hải cho ta!”.
Phương Đông Tấn nghe vậy mồ hôi “Bịch” lập tức lăn xuống dưới! Khẩu vị này đúng là không nhỏ!
“Một nửa quốc khố Hãn Hải đổi đế khí và linh khí của tổ long mạch, cậu không lỗ! Đừng tưởng rằng tòa pháp trận kia có thể khóa lại đế khí là có thể ngăn cản được ta, thiên hạ không có pháp trận nào có thể ngăn cản ta được. Ta muốn vào tổ long mạch nhà cậu hút đế khí, ai đều ngăn không được!”.
Phương Đông Tấn nói: “Việc này liên lụy quá lớn, nếu để lão tổ tông chết, tôu khó mà thoát khỏi cái chết.”.
Đế Long cong môi cười, nói: “Đầu tiên ta sẽ quậy bọn hắn sứt đầu mẻ trán, buộc bọn hắn không thể không cúi đầu cầu hòa, đến lúc đó, ta không tìm cậu, bọn hắn cũng sẽ đưa ta một nửa quốc khố! Sau đó bọn hắn muốn để ai làm hoàng đế Hãn Hải, ta cũng mặc kệ!”.