♥.9. Liên quan tới dị năng.

"Cậu ta bị cuốn hút từ lúc nào vậy?"- Lục Văn Ngạn nhìn vết thương sau lưng Triệu Hoành Bác.

"Chắc khoảng ba tiếng trước."

"Thế thì còn thời gian, dị năng này của tôi có chút đặc thù, trong một giờ chỉ có thể dùng một lần, tôi vừa nãy mới sử dụng với chính mình."

"Được, cảm ơn."- Sở Tử Khiên nói lời cảm tạ đầy chân thành, anh có thể lý giải, thứ năng lực đặc thù như thế nếu có thể sử dụng liên tục liền quá mức nghịch thiên.

"Như vậy, cùng giới thiệu với nhau chút nào. Tôi tên Lục Văn Ngạn, hai người này là bạn của tôi, Phương Cảnh Dương cùng Lý Minh Viễn."- Lục Văn Ngạn mỉm cười vươn tay, đối mặt với quân nhân chính trực quả cảm, cậu rất vui lòng kết làm bằng hữu.

"Sở Tử Khiên, thuộc chi đội đặc chiến thứ chín của bộ cảnh sát đặc cần."- Sở Tử Khiên cũng bắt tay với cậu.

[Hệ thống] Người chơi đã thêm Sở Tử Khiên làm Hảo hữu.

[Hệ thống] Người chơi hoàn thành Nhiệm vụ chi nhánh, nhận được 300 điểm kinh nghiệm, 30 quả tinh hạch cấp 1.

[Hệ thống] Chúc mừng người chơi thăng cấp 9.

[Hệ thống] Kỹ năng [Cửu Tinh Hải Đường] thăng tới cảnh giới 2, hiệu quả kỹ năng gia tăng 10%.

Thời gian chờ kỹ năng phục hồi, Lục Văn Ngạn liền tranh thủ hỏi thăm Sở Tử Khiên về tình huống của Dị năng giả. Nguyên lai Dị năng giả cũng chính trong cái ngày xảy ra nhật thực ấy xuất hiện, trong quân doanh có hai ba trăm binh lính thức tỉnh dị năng, chẳng qua đều thức tỉnh dị năng sơ cấp, cũng không có lực sát thương gì quá cường đại, cho nên khi đấu cùng zombie bọn họ vẫn lấy vũ khí nóng làm chủ lực.

Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Lục Văn Ngạn trước tiên giúp Triệu Hoành Bác chữa khỏi miệng vết thương.

"Anh Lục, cảm ơn anh, tôi là Triệu Hoành Bác, anh có thể gọi tôi Tiểu Bác."- Sau khi được chữa khỏi, Triệu Hoành Bác lập tức khôi phục tinh thần, nở một nụ cười to sang sảng để lộ ra hai cái răng hổ.

Hai chiến sĩ khác nãy giờ vẫn không mở miệng cũng tự động giới thiệu bản thân mình.

"Tôi là Ngô Lỗi, mọi người thường gọi thân mật Lão Ngô."- Ngô Lỗi thoạt nhìn sắp 30 tuổi, làn da ngăm đen, dáng người khôi ngô rắn rỏi như chàng nông dân.

"Tôi gọi Lưu Khoan."- Lưu Khoan thuộc dạng không thích nói nhiều, dáng người cao ngất, trông rất nề nếp, là một quân nhân điển hình.

ấn tượng của Lục Văn Ngạn với mấy người họ vẫn tốt lắm, vì thế cùng từng người một bắt tay làm quen, danh sách Hảo Hữu lại nhiều ra ba người.

Triệu Hoành Bác rất thích nói, từ trong lời của hắn cậu hiểu biết thêm một ít tình huống. Sau trận nhật thực, trong Quân đội cũng có không ít chiến sĩ phát sinh biến dị, rất may mắn, con người sau khi biến thành zombie diện mạo sẽ phát sinh thay đổi rất lớn, liếc mắt một cái có thể nhìn ra không thích hợp, hơn nữa zombie không biết dùng súng ống, những chiến sĩ biến dị này rất nhanh bị tiêu diệt đi. Quân đội sau đó đem binh lực còn sót lại tập hợp, khu Quân đội bị liệt vào khu an toàn, rồi tiếp theo mới phái nhân lực ra ngoài cứu sưu người sống sót.

Nhóm Sở Tử Khiên là một trong những đội ngũ chính phủ phái ra nghĩ cách cứu viện dân chúng, bọn họ cứu viện là từ bên trong trung tâm thành thị bắt đầu, nhưng vì năng lực hữu hạn, nhiệm vụ cứu viện phải từng nhóm một tiến hành. Nhưng dân chúng bị zombie bao vây đều thập phần sợ hãi, căn bản không muốn nghe theo sự chỉ huy của Quân đội, vì một vị trí trên xe cứu viện mà dẫm đạp tranh chấp đánh nhau không dứt. Động tĩnh quá lớn không hề ngoài ý muốn đưa tới rất nhiều zombie, tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn, quân nhân chỉ còn biện pháp tạm thời rút khỏi đó.

Sở Tử Khiên bọn họ là nhóm quân nhân giữ nhiệm vụ cản phía sau, hỗ trợ đại bộ đội rời đi, bọn họ bị lũ zombie không biết mệt mỏi truy đuổi một đêm, rất nhanh thì đạn tận lương tuyệt, đội ngũ hai chục người giờ chỉ còn lại bốn. Triệu Hoành Bác vì bảo vệ mọi người mà bị zombie cào trúng lưng và đùi, Sở Tử Khiên không thể bỏ mặc chiến hữu, anh dẫn mọi người tới bệnh viện nhằm tìm kiếm một ít máu cùng thuốc hỗ trợ, nếu như có cơ hội thức tỉnh dị năng, vậy thì những thứ này có thể miễn cho chiến hữu mất máu quá nhiều mà chết trước.

Bởi vì một tiếng sau mới có thể trị liệu tiếp, thế nên Sở Tử Khiên liền lấy một con dao găm từ túi quần ra đem cổ áo tay phải cắt đứt, đơn giản dùng nó băng bó lại vết thương tránh cho nhiễm trùng.

Lục Văn Ngạn chú ý tới một viên tinh hạch trong suốt từ túi quần anh rơi ra.

"Đây là cái gì?"- Lục Văn Ngạn làm bộ như không biết, tò mò hỏi.

"Thứ đó từ trong óc zombie lấy tới."

"Thứ này có lợi ích gì không?"

"Tôi cũng không quá rõ ràng."- Tại sau khi phát sinh biến dị, nhân viên nghiên cứu của chính phủ lập tức tiến hành điều tra nghiên cứu trên thi thể zombie, từ trong thân thể của chúng phát hiện ra thứ tinh thể này, nhưng vẫn còn chưa kịp nghiên cứu ra cách thức sử dụng. Quả tinh hạch này đại khái là từ trong óc một con zombie bị đánh nát đầu rớt ra, anh lúc ấy thấy cũng không suy nghĩ gì nhiều, thuận tay lượm lên bỏ vào trong túi.

Lục Văn Ngạn có chút thất vọng, cậu còn tưởng có thể từ chỗ Sở Tử Khiên biết đến một ít thông tin về tinh hạch.

Ngược lại Phương Cảnh Dương ngây ngốc ngồi một bên nhìn cục đá sáng trong suốt long lanh lóng lánh như thủy tinh kia thì vô cùng hiếu kì: "Có thể cho em mượn xem được không?"

"Đương nhiên là được."- Sở Tử Khiên không có một chút do dự đưa qua, dù sao cũng không phải thứ gì quý trọng.

Phương Cảnh Dương đem tinh hạch nắm trong lòng bàn tay, tò mò nghiên cứu một hồi, đột nhiên cảm giác được trong lòng bàn tay đột nhiên giống như hơi hơi nóng lên, sau đó có một dòng nước ấm từ tinh hạch chảy ra, chậm rãi thẩm thấu vào lòng bàn tay, rồi theo kinh mạch chảy khắp toàn thân, cả cơ thể giống như ấm áp hẳn lên, tất cả lỗ chân lông như đều giãn nở ra, phi thường thoải mái. Y nhịn không được liền nhắm lại hai mắt, tinh tế cảm thụ cảm giác kỳ diệu của cỗ năng lượng khiến cả người đều tràn ngập sức mạnh kia.

Khi Phương Cảnh Dương mở mắt tỉnh lại là chuyện của một tiếng sau, y vừa mở bừng đôi mắt liền phát hiện tất cả mọi người xung quanh đều đang trừng trừng nhìn chính mình, khiến y vô cùng hoảng sợ.

"Mọi người làm sao vậy? Tự nhiên nhìn em như thế?"

"Mọi người còn đang muốn hỏi ông làm sao vậy đâu! Đột nhiên cầm tinh hạch liền ngủ, suốt một tiếng liền rồi đó!"- Lý Minh Viễn vỗ cái chat lên đầu y nói tiếp: "Còn không mau đem tinh hạch trả lại cho người ta!"

Phương Cảnh Dương ngượng ngùng rụt rụt cổ, mở lòng bàn tay tính đem tinh hạch trả lại cho Sở Tử Khiên, lại phát hiện trong bàn tay trống không một mảng, không hề có bất cứ thứ gì.

"Tinh hạch đâu rồi?"- Lý Minh Viễn kinh ngạc hỏi.

"Tui, tui cũng không biết..."- Phương Cảnh Dương trừng mắt nhìn lòng bàn tay mình.

"Tinh hạch bị cậu hấp thu rồi."- Lục Văn Ngạn xem thông tin của y, phát hiện giá trị Kĩ lực của y khôi phục 10%, hơn nữa thuộc tính trên thân thể cũng được tăng cường, xem ra tinh hạch không những có thể giúp Dị năng giả bổ sung năng lượng đã tiêu hao, đồng thời còn tăng cường thêm năng lực của bọn họ.

"Cái gì? Hấp thu?"

"Ừ, anh trước kia có xem qua một ít tiểu thuyết nói về tận thế, bên trong có đề cập đến một số tình tiết nói Dị năng giả có thể hấp thu năng lượng trong tinh hạch linh tinh..."

Phương Cảnh Dương trợn mắt há hốc mồm: "Nhưng em không phải Dị năng giả..."

Lục Văn Ngạn buồn cười nhìn y một cái: "Cậu cư nhiên không biết chính mình là Dị năng giả?"

"Em cũng là Dị năng giả à?"- Ánh mắt Phương Cảnh Dương cơ hồ sắp trừng rớt ra ngoài.

"Ông không phát hiện khí lực chính mình đặc biệt lớn ư?"- Lý Minh Viễn hỏi.

"Tui cứ tưởng là do lượng adrenalin trong người tui ..."- Phương Cảnh Dương ngượng ngùng gãi đầu.

( Epinephrine hay adrenaline (European Pharmacopoeia và BAN) đôi khi gọi là "epinephrin" hay "adrenalin", là một hormone. Nó là một catecholamine, một monoamine sympathomimetic thu được từ các amino acid phenylalanine và tyrosine. Gốc từ Latin ad-+renes và gốc từ tiếng Hy Lạp epi-+nephros cả hai đều có nghĩa là "trên/đến thận" (liên hệ đến tuyến thượng thận, tuyến nằm trên thận và tiết ra epinephrine). Epinephrine đôi khi được viết tắt thành epi hay EP trong biệt ngữ y khoa. Đây là một hoocmôn có tác dụng trên thần kinh giao cảm. )

"Cậu có dị năng hệ Cường hóa, không tin có thể tự mình thử nghiệm uy lực dị năng bản thân."- Lục Văn Ngạn cười cười đưa y đến phía trước một bức tường: "Dùng sức đánh lên đây một cú thử xem."

Phương Cảnh Dương gật gật đầu, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, dùng sức tống một quyền lên vách tường. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, hơn nửa vách tường bể nứt sập xuống dưới. Chỉ có điều phía sau vách tường lại là phòng chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, bên trong thế nhưng còn có một zombie mặc đồng phục y tá, lúc này vách tường bị sập, zombie nghe thấy mùi thịt tươi thơm ngon lập tức gầm grừ phác tới Phương Cảnh Dương.

Phương Cảnh Dương hoảng sợ, đối với đầu zombie tống một cú, sau đó sững sờ nhìn cái đầu của zombie nổ tung tóe như dưa hấu, chất lỏng đỏ đỏ trắng trắng không những văng ra đầy sàn còn dính vào trên người y không ít.

"Tiểu Dương, đừng quên đem tinh hạch trong óc nó lấy ra."

Vẻ mặt Phương Cảnh Dương đầy đau khổ từ trong đám óc nát bấy như dưa kia tìm ra một quả tinh hạch, sau đó ủy khuất quay đầu nhìn về phía Lục Văn Ngạn, trông y chang một chú cún con tội nghiệp bị ăn hiếp khiến Lục Văn Ngạn buồn cười không thôi.

May mắn nơi này là khu chuẩn bị cho phẫu thuật, phía trong góc có cái bệ dùng để rửa tay, vận khí của Phương Cảnh Dương cũng không sai, trong vòi còn nước để rửa, thế nên y rất nhanh đem chính mình thanh lí gọn gàng, rồi mới đem quả tinh hạch rửa sạch vài lần.

Nhưng mà hai lần liên tục sử dụng dị năng khiến cho lượng dị năng mới vừa khôi phục đôi chút của y dùng sạch, thân thể lại rơi vào trạng thái suy yếu, y cảm thấy lúc này so với trước kia còn mệt hơn vài phần, bất quá tâm tình y phi thường tốt, đôi mắt y sáng lonh lanh hiện rõ vẻ vui sướng cùng hưng phấn.

"Cậu vừa rồi là như thế nào hấp thu tinh hạch?"

"Kỳ thật em cũng không quá rõ ràng....Hình như là nắm ở trong lòng bàn tay, sau đó cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng lên, rồi có thứ gì đó từ tinh hạch chảy ra tiến vào trong cơ thể, cả người theo đó ấm áp vô cùng, cảm giác rất thoải mái, tiếp theo gì cũng không rõ nữa."

Lục Văn Ngạn từ tay y tiếp nhận tinh hạch nắm ở trong lòng bàn tay, cảm thụ nửa ngày vẫn không thấy phản ứng gì.

"Đội trưởng Sở, anh thử xem thế nào."- Lục Văn Ngạn không chắc vì chính mình không phải là Dị năng giả mà không thể hấp thu, hay là vì phương pháp hấp thu không đúng mà không có phản ứng gì, thế nên đem tinh hạch đưa cho Sở Tử Khiên thử. Vết thương của Sở Tử Khiên lúc Phương Cảnh Dương hấp thu tinh hạch đã được Lục Văn Ngạn chữa trị, nhưng bởi vì dị năng hao hết, vẫn là có chút mệt mỏi.

Sở Tử Khiên gật đầu, đem tinh hạch nắm ở trong tay, anh rất nhanh cũng cảm nhận được cảm giác huyền diệu mà Phương Cảnh Dương đã trải qua. Chỉ là anh càng quen thuộc dị năng của bản thân, anh rõ ràng nhận thấy có một cỗ năng lượng ôn hòa từ tinh hạch chảy vào thân thể. Cổ năng lượng này sau khi tiến vào cơ thể, vô thanh vô tức chạy dọc trong thân thể, thẳng đến khi nó hoàn toàn biến mất anh mới mở to mắt.

"Hấp thu rồi?"

Sở Tử Khiên gật gật đầu, mở ra lòng bàn tay, quả tinh hạch kia đã biến mất.

"Vậy phương pháp hấp thu là gì?"

"Cùng cách thức Phương Cảnh Dương nói không sai biệt lắm, tôi chỉ là đem tinh hạch nắm trong tay, liền tự nhiên mà hấp thu."

Nghe xong lời anh nói, Lục Văn Ngạn liền xác định, năng lực của cậu cùng Dị năng giả là bất đồng, cho nên cậu không thể hấp thu năng lượng tinh hạch.

Bàn tay Sở Tử Khiên khẽ động, một cái gió xoáy mini liền xuất hiện trên tay anh: "Dị năng của tôi là khống chế gió, phương pháp sử dụng tôi còn chưa hoàn toàn nắm giữ, tạm thời chỉ có thể dùng gió xoáy đỡ công kích của zombie. Lúc trước khi dị năng hao hết tôi cảm thấy thân thể thật mệt mỏi, sau khi hấp thu xong năng lượng tinh hạch, cảm giác mỏi mệt này liền biến mất, dị năng cũng khôi phục một chút, hơn nữa dường như uy lực sức gió cũng có tăng lên một ít."

"Xem ra thứ tinh hạch có trong cơ thể zombie là một loại tinh thể năng lượng, năng lượng ẩn chứa bên trong có thể giúp Dị năng giả bổ sung cùng đề cao dị năng."- Lục Văn Ngạn rất nhanh tổng kết ra tác dụng của tinh hạch, theo sau nói với Sở Tử Khiên: "Anh thử áp súc sức gió một chút, biến nó thành lưỡi dao gió vân vân, xem thử coi lực sát thương có thể lớn hơn một chút hay không."

Chi tiết này là cậu thấy trong tiểu thuyết có, thường thường những người sở hữu dị năng về gió sẽ có thể bay, có thể dùng gió ngưng tụ thành lưỡi dao gió hoặc búa gió, không biết Sở Tử Khiên có thể làm được hay không.

Sở Tử Khiên gật đầu, thử khống chế dị năng của mình áp súc gió thành lưỡi dao mỏng manh, rồi nhẹ nhàng ném đi, liền đem cái tủ bằng sắt có trong phòng cắt thành hai đoạn.

"Oa!"- Phương Cảnh Dương há to miệng, không nghĩ tới lưỡi dao gió sau khi áp súc lại có uy lực cường hãn như vậy, có thể dễ dàng đem tủ sắt chém thành hai đoạn, như vậy nếu gặp phải zombie, cũng có thể đơn giản ứng phó rồi.

Sở Tử Khiên đối với uy lực to lớn của lưỡi dao gió vô cùng cao hứng, bất quá anh phát hiện muốn áp súc lưỡi dao gió cần phải tiêu hao dị năng gấp đôi bình thường, chỉ một lưỡi dao nhỏ như vậy thôi đã ép khô toàn bộ dị năng anh vừa mới khôi phục.

"Xem ra tác dụng của dị năng vẫn là rất lớn, về sau chúng ta phải chú ý thu thập tinh hạch để cường hóa dị năng, nhưng thời gian hấp thu tinh hạch là một tiếng, vậy nên lúc hấp thu phải thập phần chú ý địa điểm cùng hoàn cảnh xung quanh."

Mọi người đều gật đầu tán thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play