Chương 35: Đi Giang Thành

Ăn xong điểm tâm, mọi người dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị xuất phát. Lúc bọn người Sở Tử Khiên và Thôi Chí đến đây đều để mở cửa xe, và xe là bọn họ chạy trực tiếp vào căn cứ sau đó đậu lại gần trạm y tế, như vậy bọn họ chỉ cần quay trở về đem xe mở ra là được. Nhưng vấn đề ở đây là những người sống sót và quân nhân Ninh Thành thì làm sao bây giờ, đến mấy chục người, nếu không có năm sáu chiếc xe căn bản không chở hết. Ngược lại, trong căn cứ cũng có xe, nhưng không có chìa khoá bọn họ căn bản không có cách nào mở cửa xe được.

Lúc này Sở Tử Nghiên thần bí hề hề, nói có một cách. Sở Tử Khiên bên cạnh nhìn cô ấy một chút rồi mỉm cười, bảo bọn Thôi Chí cho tập trung mọi người lại, sau đó đi tới gọi Triệu Hoành Bác, Ngô Lỗi, Lưu Khoan cùng nhau đi về hướng gara.

"Văn Ngạn! Cậu đi không?" Sở Tử Khiên liếc mắt nhìn Lục Văn Ngạn.

Lục Văn Ngạn có chút kỳ quái nhìn về phía Sở Tử Khiên, Sở Tử Khiên gọi theo bọn Lưu Khoan là mỗi người sẽ lái một chiếc xe, chạy qua chạy lại mấy bận. Còn Lục Văn Ngạn từ lúc 14 tuổi thì đã luôn ngồi xe lăn, kỹ thuật lái xe gì đó, hắn thật đúng là không hề có kinh nghiệm, lúc trước hắn cũng đã nói với bọn họ là bản thân không thể lái xe, vậy thì Sở Tử Khiên sao lại còn muốn hắn theo?

Tầm mắt đảo qua, Lục Văn Ngạn liền hiểu ý hắn, vì thế nhẹ gật đầu, cùng Sở tử Khiên rời đi.

Quả nhiên, trên đường đi, Sở Tử Ngiên đi gần cạnh hắn nói lời cảm tạ, "Cảm ơn em, không ngờ cũng có ngày lão nương được làm một dị năng giả."

"Đừng khách sáo.". Lụ Văn Ngạn thật sự rất thích tính tình bộc trực, thẳng thắn của Sở Tử Nghiên, hắn có chút tò mò hỏi, "Dị năng của chị là gì vậy?"

"Lát nữa sẽ biết." Sở Tử Nghiên cố ý bỏ đá xuống giếng.

Kỳ thực Sở Tử Nghiên không nói, Lục Văn Ngạn cũng cách để biết cô ấy thức tỉnh hệ dị năng nào, chẳng qua lần này hắn thật đúng là không định làm vậy, hắn chuẩn bị thưởng thức một màn ra mắt thần bí của Sở Tử Nghiên.

Mấy người bọn họ rất nhanh đi đến gara, trước gara là cánh cửa bị khoá lại, mà trên ổ khoá là một vòng xích sắt dày cỡ hai ngón tay.

"Cửa bị khoá rồi làm sao đây? Tôi không muốn lại phải quay về mang tiểu Dương đến đâu." Triệu Hoành Bác có chút khó xử liếc nhìn cánh cửa bị khóa.

"Không cần." Sở Tử Khiên nhìn về phía Sở Tử Nghiên nói, "Chị, tới phiên chị."

Sở Tử Nghiên lộ ra tươi cười sáng lạng kiêu ngạo, đi lên một bước lấy tay cầm sợi xích lên, sau đó xảy ra một màn thần kỳ, phần xích sắt bị Sở Tử Nghiên nắm trong tay dần dần hoà tan, cuối cùng trực tiếp nhũn ra.

"Oa, chị Tử Nghiên, của chị là dị năng hệ hoả a?" Triệu Hoành Bác không hề ngốc, lập tức đoán được đó là do dị năng của Sở Tử Nghiên.

Sở Tử Nghiên mỉm cười lắc đầu, mở tay ra liền thấy sợi xích sắt cô ấy nắm trong tay kia đã biến thành một viên kim loại nhỏ, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Sở Tử Nghiên. Đột nhiên viên kim loại như bị cái gì đó đè ép thành hình dạng một viên thuốc, sau đó lại trở thành một đó hoa ma quái, rồi cuối cùng trở thành một cái hình vuông nhỏ.

"Dựa vào cái gì! Dị năng hệ kim! Chị Tử Nghiên, chị thật là oai ngây người nha!"

Nhìn bộ dáng Triệu Hoành Bác hâm mộ ghen tị hận, Sở Tử Nghiên sang sảng cười to ra tiếng

Mấy người đi vào gara, trong căn cứ có vài chiếc xe có vẻ rắn chắc cơ bản đều xe có tám chỗ ngồi, bọn họ nhanh chóng đi tìm xăng, để lại Sở Tử Nghiên tiếp tục ở lại hiện trường sản xuất chìa khoá xe. Chỉ thấy Sở Tử Nghiên đem viên sắt trong tay nén thành cây kim rồi đẩy vào lỗ hổng trên ổ khoá, khống chế cây kim thay đổi hình dạy theo ổ khoá, liên tục thay đổi hình dạng rồi dừng. Cuối cùng lúc rút ra đã biến thành một chiếc chìa khoá hoàn mỹ.

"Chị Tử Nghiên, chiêu này của chị thật sự quá trâu bò, khoá kiểu gì cũng không thể cản được chị."

Sở Tử Nghiên không lên tiếng, liếc hắn một cái, sau đó như có phép thuật mà sao chép ra năm cái chìa khoá, đưa cho bọn họ.

Năm người cùng nhau lái năm chiếc xe ra ngoài, mà Lục Văn Ngạn không lái xe cho nên ngồi trên xe Sở Tử Khiên.

Lúc bọn họ trở về, bọn người Thôi Chí cũng đem xe tập trung lại đây, mọi người đều tự giác lên xe, vừa vặn đều ngồi đầy. Bất quá Thôi Chí lại nhìn quanh kho vũ khí một chút, có chút luyến tiếc số lượng lớn vũ khí bên trong, nhưng trên xe không còn chỗ trống dư ra nên chỉ có thể chọn một ít mang theo.

Đoàn xe chuẩn bị xuất phát, vẫn như trước xe Thôi Chí đi đầu, xe Sở Tử Khiên đi sau cùng.

Sở Tử Khiên ngược lại nhớ rõ Lục Văn Ngạn có dị năng không gian, vì thế nhân cơ hội này để cho Lục Văn Ngạn lặng lẽ đi thu hết tất cả những thứ còn lại trong kho vũ khí. Súng ống đạn dược đối với thân thể cường hóa như tang thi biến dị quả thật là không có tác dụng gì, nhưng nếu là đưa cho những người thường không có dị năng sử dụng để đối phó với tang thi bình thường cũng đủ dư dả. Tại mạt thế này, đạn dược là thứ dùng một chút thì thiếu một chút, cũng không thể lãng phí được.

Đoàn xe một chiếc lại một chiếc từ căn cứ Ninh Thành đi ra ngoài, chạy về hướng Giang Thành.

(Chưa Beta~~~~ Đọc đỡ, mốt tớ lại đền cho phần sau nhé~~~~)

Phía trước bọn Trần Lâm đã tách ra khỏi, không có bóng dáng. Nghĩ đến việc bọn họ đã li khai, Thôi Chí cũng không chút vào để ý, dù gì hắn đối với những người đó cũng không quen thuộc. Về phần Sở Tử Khiên lại càng không để ý tới, không có người nào thích mang theo người mà luôn bằng mặt không bằng lòng với mình.

Lúc này bọn họ đi lộ tuyến lúc đến không giống, không tiến vào thành thị mà trực tiếp đi đường cao tốc tới Giang thành. Theo lộ tuyến như thế, đi đến Giang thành vẫn cần quãng thời gian 2 ngày.

Đường cao tốc cơ hồ dường như không có tang thi, chỉ là thường xuyên có những chiếc xe hỏng hóc bỏ bên đường, đôi khi cần phải dừng lại đẩy những chiếc xe chặn đường này ra, nhưng việc đó người thường cũng có thể làm được. Cho nên Thôi Chí khiến hắn không có đột phá, còn nhóm đội viên nhị cấp nắm chặt thời gian hấp thu tinh thạch, tại Ninh thành tao ngộ nhiều tang thi lợi hại, điều này làm cho hắn có cảm giác nguy cơ, cho nên bản thân hắn cảm thấy đoàn viên yếu nhất thì ít nhất phải đạt tới nhị cấp, thì dọc đường đi thì an toàn của mọi người mới được bảo đảm.

Còn riêng bọn Sở Tử Khiên thì không có vội vã tu luyện, họ lo lắng vào lúc bản thân tu luyện đội ngũ gặp nguy hiểm, đến lúc đó sẽ giống khi ở trạm xăng dầu phát sinh tình huống nguy hiểm như vậy, dù sao không sai biệt lắm bọn học đều đã đột phá tới nhị cấp, đợi khi tới Giang thành sau, nắm chặt thời gian tu luyện là được. Bất quá có Đường Ngọc là ngoại lệ, hắn tuổi còn nhỏ không cần phải chiến đấu, cho nên Lục Văn Ngạn cho hắn ba khỏa tinh thạch nhị cấp để hắn chậm rãi hấp thu.

Buổi tối bọn họ quyết đinh không đi tới trạm nghỉ ngơi trên đường cao tốc, có trời mới biết bên trong đó có hay không tang thi chặt ních. Tất cả lựa chọn nghỉ ngơi trong xe một đêm, ngày mai tranh thủ chạy một ngày đường, trước khi Mặt Trời lặn hẳn là có thể đến Giang thành.

Hôm nay, cả một ngày đường vội vội vàng vàng chạy đi, cho nên tats cả mọi người đều cả ngày ăn lương khô,cho nên thật vất vả mới dừng xe mọi người đều quyết định nhóm lửa làm bữa cơm chiều đơn giản. Sở Tử Khiêm tình nguyện ra trạm xăng đầu đường đến lấy mấy tương phao mặt, tất cả phân mỗi người một bao, dùng nước sôi nấu xong, một chén phao mặt thơm ngào ngạt nóng hầm hập liền xuất hiện.

Có đứa nhỏ chọn đóng gói tốt nhất khán lạt gà con khẩu vị phao mặt, kết quả mới uống một ngụm canh khuôn mặt liền đỏ bừng càng không nói tới việc không ngừng le lưỡi.

Lục Văn Ngạn đừng nhìn bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu đó, nhịn không được thấp giọng mở một nụ cười.

Đứa trẻ bị lạt chúm cái miệng phấn nộn, lấy nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Lục Văn Ngạn ngược lại là ăn năng lạt, cũng rất muốn cùng tiểu hài tử trao đổi, nhưng hắn ăn là toan lạt thịt bò, vẫn có một chút lạt cũng Vẫn cố ý vô tình quan sát đến lục văn ngạn người nào đó, nhất thời phúc chí tâm linh, bưng lên chính mình mặt bát, đi đến lục văn ngạn bên người, công khai dùng chính mình mặt thay đổi hắn mặt

Lục Văn Ngạn lăng lăng nhìn khối thịt bò đột nhiên xuất hiện trên tay, có chút không hiểu ý đồ của Sở Tử Khiên, nếu là nhìn tiểu hài tử ăn không hết lạt thì hắn đổi với đứa nhỏ kia đi? Vì cái gì lại cùng hắn đổi đi?

Sở tử khiên lấy chiếc đũa chọn chạm đất văn ngạn vừa rồi cắn quá diện điều, triều miệng tắc nhất đại khẩu, sau đó mới chậm rì rì mở miệng đạo, "Ta chỉ năng ăn một điểm lạt."

Lục Văn Ngạn tuy rằng cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, tưởng rằng Sở Tử Khiên ngại cùng tiểu hài tử mặt thái lạt, thế mới dùng biện pháp gián tiếp. Hắn liền cùng tiểu hài tử trao đổi khối thịt bò đi, nhìn tiểu hài từ từ bộ dáng mím khóc rồi mỉm cười, buồn cười hắn liền nhéo hai có má nộn nộn của tiểu hài tử.

Triệu Hoành Bác hai mắt sáng lên nhìn hành động của Sở Tử Khiên cùng Lục Văn Ngạn, hắn cùng Sở Tử Khiên nhận biết rất lâu, đối với tính nết người này hiểu biết rất rõ. Sở Tử Khiên bình thường bộ mặt băng sơn lãnh đạm, bộ dáng khốc ca, nhưng kì thật chính là tên muộn tao, trong bụng hắc đến đòi mạng, lại càng chưa thấy hắn để bụng một ai đó. Trong đó tất niêu mị!

Phương Cảnh Dương cũng đầy hứng thú hướng về phía bọn họ nhìn, rồi lại thườn g thì thầm bên tai Lý Minh Viễn vài câu, Minh Viễn bất đắc dĩ lắc đầu mà cười khổ. Phương Cảnh Dương bĩu môi khó chịu quay đi lại đúng lúc chống lại tầm mắt của Triệu Hoành Bác. Điện quang hỏa thạch, trong lúc đó hai tính cách tương tự, đường về của não bộ của cả hai gần như thống nhất.

Triệu Hoàng Bác lộ vẻ mặt xấu xa lại ngồi bên cạnh Phương Cảnh Dương, còn Phương Cảnh Dương cũng không chút khách khí đuổi Lý Minh Viễn đuổi qua một bên, hai cáo đầu ghé lại với nhau, châu đầu ghé tai lải nhải có phải hay không rồi phát ra tiếng cười quái dị, làm Lý Minh Viến ngồi một bên dâng lên cảm giác sợ hãi.

Ăn no uống ngủ, tất cả lên xe ngủ.

Bởi vì đoài người phân tán với nhau, cho nên mỗi chiếc xe đều cử ra hai người thay nhau canh gác, một khi phát hiện dị động có thể đánh thức người bên trong.

Sự thật liền chứng minh an bài của bọn họ là phi thương sáng suốt, tại trạm nghỉ ngơi đường cao tốc cách họ ba cây số, tang thi thính giác là vô cùng linh mẫn, đại khái là bị âm thanh những chiếc xe của họ kinh động, cư nhiên bắt đầu tiến tới địa phương họ nghỉ ngơi. Lại bởi vì buổi tối tốc đọ tang thi được đề cao, tốc độ di chuyển cũng phi thường nhanh

Gác đêm rất nhanh nghe được âm thanh gầm nhẹ của tang thi, chạy nhanh lại nhẹ giọng đánh thức đội hữu dậy.

Có một chiếc xe không may mắn cho lắm, vừa mở mắt liền thấy một khuôn mặt hư thối dí sát vào cửa xe, ánh mắt màu đỏ quỷ dị nhìn họ chằm chằm. Sau đó liên tiếp những tiếng thét chói tai vang lên, lại làm cho tang thi càng hưng phấn, chúng dùng lực thật mạnh đánh vào cửa xe.

Thôi Chí sai những người lái xe mở đèn lên, xem tình huống xung quanh như thế nào rồi tìm biện pháp giải quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play