Chương 27: Tâm động

Vương Anh tìm đến vài cái ghế xếp cho bọn họ ngồi xuống, dùng dị năng đổ đầy nước vào vài cái chén duy nhất, sau đó đem cho bọn hắn uống.

Tay ba bốn người vẫn còn hơi phát run nhung vẫn dùng lực nắm chặt lấy chén nước, từng ngụm từng ngụm uống vào. Chất lỏng lành lạnh làm đầu óc bọn họ thanh tỉnh rất nhiều, thần kinh buộc chặt rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh lại.

"Tôi muốn tắm......" Lục Văn Ngạn thấp giọng nói

Tắm? Lúc này?

Thôi Chí và Sở Tử Khiên hai mặt nhìn nhau, căn cứ Ninh Thành hiện tại đã bị tàn phá không chịu nổi, nơi nơi đều chỉ còn tàn tích và tang thi không nói, đến cả điện nước cũng không còn, vậy chỗ nào còn nước cho cậu ta tắm?

"Đúng! Tắm rửa! Tôi cũng muốn đi tắm!" Phương Cảnh Dương bị ống quần và giày dính mấy thứ mùi kinh khủng kia bức đến điên rồi, hiện tại hắn chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ sảng khoái một trận rồi đem đống quần áo dơ bẩn này đi thêu huỷ hết!

"Chúng tôi cũng vậy." Lý Minh Viễn cùng tiểu Hắc cũng đang cắn răng nhịn xuống dơ bẩn trên người, những hình ảnh bên trong ký túc xá vừa rồi thật kích thích quá lớn, mỗi lần nghĩ tới da đầu lại run lên.

Sở Tử Khiên tuy rằng không biết rốt cuộc bọn họ gặp chuyện gì, nhưng cũng nhận ra được bọn họ đã chịu phải kích thích không nhỏ. Nếu muốn tắm rửa vậy thì tắm thôi.

Hắn lấy ra hai cái bồn nhựa sạch sẽ từ dưới sàn trong trạm y tế, "Tắm rửa thôi mà, chỉ cần nước, cũng không khó lắm."

Tầm mắt mọi người lập tức đều tập trung lên người Vương Anh, không hiểu sao trán Vương Anh đổ đầy mồ hôi hột, "Một mình em không có khả năng cung cấp đủ nước cho bốn người tắm....."

"Tiểu Bác !"

Nghe được đội trưởng gọi, Triệu Hoành Bác lập tức chạy vào, "Chuyện gì vậy?"

Sở Tử Khiên đưa cho hắn một cái bồn nhựa, "Văn Ngạn muốn đi tắm, cậu đổ đầy nước cho cậu ấy."

Triệu Hoành Bác khóe miệng run rẩy, sau đó nhận mệnh đi tưới nước vào bồn.

Trạm y tế tạm thời có hai cái màn đứng ngăn giường bệnh, kéo ra vừa đúng có thể làm thành một hình vuông, vài người Lục Văn Ngạn có thể trực tiếp đứng tắm rửa bên trong. Chẳng qua trạm y tế quá nhỏ, lại không có nhà vệ sinh, cho nên bọn họ phải đi ra bên ngoài trạm y tế tắm rửa.

Giữa trời đất mà cởi hết quần áo ra tắm nước lạnh kỳ thật là đi khiêu chiến cực hạn của con người, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng được vết máu và bẩn thỉu trên người mình, lần lược tiến vào nhà tắm di động. Mỗi lần nghĩ đến mấy thứ chất lỏng kia đều từ trên người nam nhân bảo vệ vợ con mà bị tang thi cắn thành từng mảnh nhỏ, còn người phụ nữ bị xé bụng chết thảm và đứa trẻ tang thi chưa kịp biến đến thế giới đã biến thành quái vật, bọn họ liền nhịn không được một trận buồn nôn.

Kỳ thật bốn người giết không ít tang thi, trái tim vốn đã được rèn luyện kiên cường, nhưng bọn hắn lúc này đây cũng là chính mắt trông thấy một rõ ràng một sinh mệnh bị lấy đi theo một cách thảm thiết như thế trước mắt bọn họ. Nếu bọn họ phá cửa vào sớm một chút, nam nhân kia có phải hay không sẽ không chết? Nếu bọn họ sớm một chút chạy đến, người phụ nữ mang thai có phải hay không còn sống? Nếu sớm một chút đỡ đẻ cho nàng ta, sinh mệnh nhỏ nhoi kia có phải hay không sẽ không biến thành loại quái vật đáng sợ đó? Bọn họ kỳ thật cũng hiểu được sự thật trước mắt, không có gì gọi là nếu, nhưng....bọn hắn không khống chế được mà vẫn suy nghĩ.

Trong mạt thế, sinh mạng yếu ớt như thế, chỉ cần sai lệch một phút một giây cũng đủ cướp đi một sinh mạng.

Quần áo sau khi cởi ra đã được Thôi Chí dùng một mòi lửa đem thiêu sạch sẽ. Ba người Lục Văn Ngạn đều mang theo bao đồ lấy được từ trong khu thương mại, tiểu Hắc lại chỉ có một bộ quân phục, cho nên Lục Văn Ngạn cho hắn một bộ đồ thể thao, thuận tiện cung cấo một cục xà bông mùi dưa gang.

Lục Văn Ngạn là người tắm xong đi ra đầu tiên, bởi vì tóc vẫn là còn ướt, nên hắn chỉ mặc một cái quần thể thao rồi để trần nửa người trên đi ra, một thân trắng nõn làn da bóng loáng làm vài người xung quanh hoảng hồn hoa mắt.

"Oa, anh Lục, anh có dáng người quá tốt nha." Triệu Hoành Bác khoa trương huýt sáo, Lục Văn Ngạn dáng người thon dài, lúc mặc quần áo nhìn có chút gầy, nhưng khi cởi ra lại rắn chắc ngoài ý muốn. Độ cong cái cổ duyên dáng, bả vai cũng không gầy yếu, thắt lưng dẻo dai đầy sức sống, vùng bụng bằng phẳng, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy mấy khối cơ bụng, hơn nữa còn có một đôi chân cân xứng thon dài, dáng người có thể so với người mẫu chuyên nghiệp!

"Tất nhiên, anh Lục lúc trước nhưng mà là một ngôi sao điện ảnh nha." Phương Cảnh Dương đang tắm bên trong không nhịn được xen mồm vào.

Lục Văn Ngạn đang cúi đầu vò sát tóc, nghe vậy ngẩng đầu cười tươi, ánh sáng chiếu vào trên gương mặt tuấn tú, mang theo một cảm giác mỹ mãn xinh đẹp, lại khiến cho Triệu Hoành Bác một trận gọi bậy.

Ngay cả đội ngũ Thôi Chí, vài người cũng không chịu được bát quái, tính cách vốn có của con người, bắt đầu thảo luận ngắm nhìn, Vương Anh một bên đổ đầy nước, một bên đỏ mặt vụng trộm nhìn hắn.

Sở Tử Khiên ánh mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lục Văn Ngạn đang im lặng mỉm cười, mắt lóe sáng một chút. Hắn và Lục Văn Ngạn quen biết vội vàng, trên đường đi chém giết tang thi, hai người đều mang một bộ dạng phong trần mệt mỏi vô cùng chật vật, lúc trước hắn chỉ biết bộ dạng Lục Văn Ngạn cũng không tệ lắm, nhưng lại không phát hắn lúc này lại xinh đẹp như vậy.

Sợi tóc mềm mại bị nước làm ướt nhẹp dán trên cái trán no đủ, lộ ra đôi mắt hắc bạch phân minh lấp lánh ánh nước sáng ngời, cái mũi cao thẳng, cánh môi mỏng hồng hào tự nhiên, cái cằm với độ cong tuyệt đẹp, hợp lại cùng một chỗ chỉ có hai chữ để hình dung — tuấn mỹ.

Một giọt nước trong suốt theo cằm chảy xuống, tầm mắt Sở Tử Khiên cũng theo giọt nước lưu động mà lướt xuống dưới. Giọt nước xẹt qua cái cổ duyên dáng, chảy xuống khuôn ngực trắng nõn, tiếp tục di chuyển đến cái bụng bằng phẳng, cuối cùng thấm vào trong lớp vải đen. Hình ảnh kia thật sự không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, Sở Tử Khiên không hiểu sao cổ họng có chút khát, môi khô khốc, một cỗ nhiệt nóng rực vừa xa lạ lại quen thuộc trào ra từ bụng.

Chú ý tới tầm mắt Sở Tử Khiên, Lục Văn Ngạn theo bản năng nhìn lại đây, hơi nghi hoặc.

Bị hắn dùng đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm, trái tim Sở Tử Khiên co rút nhanh một trận, hắn yên lặng một hít sâu một cái, mới chậm rãi đi đến, dùng âm thanh có chút khàn khan hỏi, "Muốn tôi làm khô tóc cho cậu không?"

Lục Văn Ngạn có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, hắn đây là đang nói đùa sao? Hắn có điểm hoài nghi Sở Tử Khiên lúc nào cũng đạm mạc nghiêm cẩn có phải hay không cũng biết nói đùa.......

Nhưng mà ngay sau đó, một trận gió nhẹ hất vào mặt, Lục Văn Ngạn mới ý thức được Sở Tử Khiên đang thật sự dùng dị năng làm khô tóc cho hắn! Máy sấy nhân tạo sao? Vậy có phải hắn phải cảm ơn Sở Tử Khiên tri kỷ vì hắn mà động não?

Lục Văn Ngạn một bên đang được chăm sóc mà hết hồn, một bên lại nhịn không được yên lặng chửi rủa dưới đáy lòng, Sở Tử Khiên kỳ thật cũng không tốt gì hơn, động tác hắn cứng ngắc giơ tay, ngửi được mùi hương thơm vị dưa gang man mát thoan thoản từ người kia truyền đến xộc vào mũi hắn, làm trong lòng cũng một phen kinh hãi.

Sở Tử Khiên xuất thân từ gia tộc nhiều đời làm quân nhân, tốt nghiệp trung học liền vào trường giáo binh, sau đó vào quân đội. Hắn căn bản không có cơ hội rời khỏi quân doanh, bình thường tiếp xúc đều là một đám đàn ông, cùng nữ binh cũng không từng nói chuyện qua, có thể nói chưa hề trải qua tình yêu. Nhưng dù sao đến tuổi có những cái nên biết, hắn tự nhiên biết được. Trong quân đội áp lực rất lớn, có đôi khi giải toả dục vọng cũng rất cần thiết. Có đôi khi hắn sẽ cùng vài chiến hữu cùng nhau ở trong ký túc xá xem những phim hành động tình yêu, cùng cô gái năm ngón bồi dưỡng tình cảm.

Chỉ là hắn phát hiện bản thân và người khác có một chút khác......người khác thì luôn tập trung tại những đặc điểm nóng bỏng trên người nữ nhân và dáng người, còn hắn thì lại đem tầm mắt tập trung lên người nam nhân, lúc lên đỉnh, bên tai hắn tràn ngập tiếng kêu khan khan than nhẹ đầy khêu gợi của nam nhân. Hắn biết tính hướng của mình có vấn đề, nhưng hắn chỉ có thể đè ép xuống. Không kể bối cảnh gia đình hắn cũng phải nói đến kỷ luật nghiêm khắc của bộ đội cũng sẽ không cho phép hắn có loại tác phong có vấn đề như thế.

Áp lực bị đè ép từ lâu, chính bản thân hắn cũng đã quên đi dục vọng của mình, nhưng hiện tại lại bị người trước mắt này dễ dàng khơi ra.

Nên làm gì bây giờ?

Trong đầu có một âm thanh nói với hắn, "Như vậy là không đúng, mày không thể như vậy."

Một âm thanh khác lại nói, "Bây giờ đã là mạt thế, còn ai để ý nhiều như vậy?"

Hai thanh âm ai cũng không nhường ai, trong đầu hắn đánh nhau túi bụi.

Lục Văn Ngạn cũng không biết trong đầu những nhiễu loạn trong đầu Sở Tử Khiên, hắn thật vất vả mới từ trong trạng thái kinh ngạc khôi phục lại, thấy tóc mình cũng không còn ướt nữa liền mở miệng nói, "Tóc cũng khô rồi, thật cám ơn Sở đội trưởng ."

"Nga, không cần khách sáo......" Lúc Sở tử khiên thu tay về không biết là cố ý hay là vô tình mơn trớn lên sợi tóc hắn một chút, tóc ngắn khô mát, cảm giác thật mềm mại.

Không biết là như thế nào, Sở Tử Khiên đột nhiên nghĩ tới một câu 'Tóc mềm lòng người càng mềm hơn'. Nghĩ đến Lục Văn Ngạn từ trước tới giờ luôn giúp đỡ bọn họ, ánh mắt Sở Tử Khiên không khống chế lại càng thêm nhu hoà.

"Nga! Thật thoải mái!" Đám người Phương Cảnh Dương cũng tắm rửa xong đi ra, mấy người tắm rửa xong, đều có loại cảm giác rực rỡ hẳn lên.

"Các cậu thoải mái....còn chúng tôi thì mệt chết....." Triệu Hoành Bác ánh mắt u oán nhìn về phía bọn họ.

"Đúng vậy, dị năng đều bị các anh làm cạn hết......" Vương Anh cũng nhịn không được oán giận.

"Hắc hắc, coi như vì dân phục vụ đi." Phương Cảnh Dương cười ha ha đi đến bên người Triệu Hoành Bác, phát lực vỗ vai hắn một cái làm Triệu Hoành Bác kêu oai oái.

Triệu Hoành Bác nhe răng trợn mắt đều làm cho mọi người tức cười, không khí sau khi vào căn cứ vẫn luôn buộc chặc khó có được một chút thoải mái.

"Mọi người nghỉ ngơi cũng đủ, đừng quên còn những người sống sót đang chờ chúng ta đến cứu." Đợi mọi người thả lỏng một lát, một câu của Thôi Chí lại đem không khí vừa mới thoải mái lại trở nên ngưng trọng.

"Tôi đã xem qua, rải rác trong này cũng không còn người sống sót, phần lới người sống sót đều tập trung tại trung cùng bên trong kho vũ khí.

Mọi người quay lại trạm y tế thu thập mọi thứ rồi lập tức xuất phát. Đội dị năng giả chia thành hai đội, một đội mở đường, một đội cản phía sau, Địa Lực cõng Lý Dương và vài đội viên che chở Hồ Đào, Viên Dã. Tạ Uy và Trịnh Nhất Minh đi giữa đội ngũ, cái đuôi nhỏ Đường Ngọc nhắm mắt theo sau Lục Văn Ngạn, nhanh chóng đi về hướng kho vũ khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play