♥.2. Hệ thống trò chơi.

Không biết qua bao lâu, trong hoảng hốt Lục Văn Ngạn nghe thấy được một trận quát to cùng thanh âm dã thú rít gào.

Cậu mở mắt ra, phát hiện chính mình nằm trong một mảng phế tích, điểm này cậu cũng không ngoài ý muốn, cảnh tượng sau động đất vốn là tàn tạ hoang phế như thế, hơn nữa khung cảnh xung quanh lúc này trông còn tốt đẹp hơn tưởng tượng của cậu chán.

Cậu còn sống? Cậu thế nhưng còn sống! Chẳng lẽ có ai đó cứu cậu sao?

Nhưng mà...hình như có cái gì không đúng...Nơi này giống như không phải khu mà cậu sinh hoạt, ngay cả người bốn phía...

Nhìn 'người' xung quanh đang chậm rãi triều cậu tụ tập lại, Lục Văn Ngạn giật mình mở to hai mắt nhìn. Này làn da thối rữa hai mắt lồi ra như cá chết, đồng tử đỏ lè, ánh mắt lộ ra tàn khốc thị huyết, trên người quần áo bẩn loạn, thậm chí mang theo loang lổ vết máu. Trong cổ họng bọn họ phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn như dã thú, từng bước từng bước lảo đảo hướng về phía cậu đi tới, bộ dáng trông thật đáng sợ!

Đây là zombie?!

Lục Văn Ngạn tuy đi lại không thuận tiện, nhưng cũng không có nghĩa nó sẽ trở ngại việc cậu ở nhà xem phim ảnh, này cái gì nguy cơ sinh hóa, cái gì cuồng tưởng tận thế, chỉ cần là phim cùng tiểu thuyết lưu hành đương thời cậu đều xem qua, mà những 'người' này cùng miêu tả zombie trong phim ảnh và tiểu thuyết thật vô cùng hoàn mỹ ăn khớp.

Zombie sẽ ăn thịt người, Lục Văn Ngạn nhớ rất rõ ràng. Tuy rằng cậu đối cái chết không hề sợ hãi, nhưng cậu hoàn toàn không muốn thấy chính mình bị người ta phân thây ăn tươi nuốt sống vào bụng, cho nên cậu theo bản năng lùi về phía sau vài bước.

Một cái lùi này, lại làm Lục Văn Ngạn chấn kinh. Cậu không dám tin nhìn xuống hai chân mình, cậu cư nhiên đang đứng? Chân cậu không sao hết?! Còn có, cậu đang mặc trên người thứ quần áo gì vậy?! Như thế nào lại một màu xanh mượt, cậu nhớ rõ lúc ra khỏi cửa, mặc là áo T- shirt cùng quần ngắn, hơn nữa xe lăn của cậu đi đâu rồi?!

"Nè! Ngu ngốc! Mau tới đây! Anh muốn đứng tại nơi đó đến khi nào hả? Thật sự muốn chết sao?!"- Bỗng nhiên một thanh âm phẫn nộ vang lên, Lục Văn Ngạn hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại, đó là một kho hàng cũ nát, một thanh niên khoảng 20 tuổi theo mặt sau cửa sắt nhô đầu ra dùng ánh mắt hung ác trừng cậu. Thanh niên có một gương mặt baby búng ra sữa, thoạt nhìn thật đáng yêu, có điều một đầu tóc đen hỗn độn cùng quần áo tổn hại khiến y trông có chút chật vật.

Lục Văn Ngạn cẩn thận đi về phía trước vài bước, có một chút đồng thủ đồng chân. Nhiều năm không đi đứng khiến cậu cảm thấy không quen và mất tự nhiên. Mắt thấy mấy con zombie càng ngày càng đến gần, Lục Văn Ngạn không hề do dự, bước nhanh chạy tới chỗ của người thanh niên.

Nhìn Lục Văn Ngạn mang theo một đống zombie hướng về phía mình chạy tới, thanh niên khẽ nhíu mày, trên mặt hiện ra một cỗ không kiên nhẫn, tay y xoa xoa đầu tóc bù xù của mình, sau đó cầm lên cây gậy sắt bên cạnh, kéo cửa sắt vọt ra, giơ tay liền đem vài con zombie đuỗi theo phía sau Lục Văn Ngạn đánh cho đầu nở hoa, óc đỏ đỏ trắng trắng bay tứ tung.

Mùi máu tươi hôi tanh phác vào mũi Lục Văn Ngạn khiến cậu như muốn ói ra, thanh niên thấy cậu dừng cước bộ, một phen đen xì nghiêm mặt đẩy cậu: "Đơ ra ở đó làm gì? Còn không mau đi vào trong!"

Lục Văn Ngạn không dám tiếp tục trì hoãn, nhanh chóng chạy vào kho hàng. Sau khi đi vào cậu mới phát hiện, đây là một kho hàng phân xưởng, trên mặt đất nằm la liệt rất nhiều linh kiện rải rác, thoạt nhìn bẫn loạn không chịu nổi. Gần đấy còn có một thanh niên khác nằm dựa vào gần tường, hắn bị thương, trên đùi cùng trên lưng đều quấn đầy băng vải, hơi hơi rướm ra vết máu.

"Đem cửa khóa lại! Mặc kệ có chuyện gì phát sinh cũng không được mở ra!"- Thanh niên mặt baby sau khi rống lớn liền vung gậy sắt ra khỏi kho hàng tiếp tục sự nghiệp giết zombie.

Lục Văn Ngạn theo lời đi tới cửa sắt khóa lại, trong lòng run sợ dựa vào lỗ hổng trên cửa quan sát thanh niên cùng zombie vật lộn. Thanh niên có lẽ đã từng học qua một ít công phu, hơn nữa khí lực rất lớn, y không ngừng trái phải tránh né, tuy rằng không bị thương, nhưng thể năng con người cùng zombie là không thể đem ra so sánh, chẳng bao lâu trên trán thanh niên đã lấm tấm đầy mồ hôi, lồng ngực không ngừng phập phồng hô hấp, đại khái nhanh chống đỡ không được.

Lục Văn Ngạn cắn chặt răng, từ trên tường tháo xuống một cái rìu chữa cháy, kéo ra cửa sắt đi ra ngoài. Đường đường thất thước nam nhi, không bao giờ có đạo lý lẩn tránh sau lưng người khác. Cậu hiện giờ đã không còn là tên tàn phế đi lại bất tiện, cậu đã từng vô số lần ước mơ, mơ được giống như một người đàn ông chân chính như vậy mà đứng lên chiến đấu.

Gắt gao cầm rìu chữa cháy trong tay, Lục Văn Ngạn dùng sức mạnh bổ lên đầu con zombie gần cậu nhất, trực tiếp liền bổ ra đầu của nó, óc đỏ đỏ trắng trắng theo thứ máu đỏ sậm tanh hôi phun trào ra.

Ngay lập tức, bên tai cậu vang 'đinh đinh' hai tiếng.

Lục Văn Ngạn trừng mắt kinh dị nhìn quầng sáng bỗng xuất hiện trước mặt cậu, trên đó có 2 hàng chữ:

[Hệ thống] Đánh bại zombie cấp 1, đạt được 10 điểm kinh nghiệm.

[Hệ thống] Chúc mừng người chơi thăng cấp 2.

Lục Văn Ngạn bắt đầu nghiêm trọng hoài nghi bản thân có phải hay không sinh ra ảo giác, hoặc là đang nằm mơ? Hay là cậu bị điên rồi?

"Ngu ngốc! Lại đơ ra ở đấy làm gì nữa vậy!"- Thanh niên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức giận mắng, y không phải xui xẻo cứu nhầm thằng ngốc đi?

Lục Văn Ngạn bị tiếng gọi của y kéo về hiện thực, cũng không có thời gian đi quan tâm cái quầng sáng gì, giơ rìu lên lại hướng một zombie khác chém tới. Nhưng sự tình khiến người ta càng thêm ngạc nhiên lại phát sinh, sau khi zombie bị giết chết, cậu cảm nhận được có một đạo bạch quang ấm áp dũng mãnh lao vào trong cơ thể mình, rồi trên quầng sáng lại xẹt qua một hàng chữ:

[Hệ thống] Đánh bại zombie cấp 1, đạt được 10 kinh nghiệm.

Sau, cậu thấy thanh kinh nghiệm nằm sát dưới đáy của quầng sáng về phía trước dâng lên 10%.

Cậu có chút trợn mắt há mồm, kinh ngạc đem tầm mắt hướng về phía thanh niên đứng cạnh cậu đang cùng zombie chiến đấu.

Cậu thấy trên đầu thanh niên xuất hiện một con trỏ, trên quầng sáng đồng thời hiện lên một hàng chữ:

[Hệ thống] Xem xét thông tin đối phương: Có / Không ?

Lục Văn Ngạn có chút câm nín, cậu không có con chuột, làm sao lựa chọn 'Có' hay 'Không'? Chẳng lẽ dùng ý nghĩ chọn? Ôm tâm tính thử, cậu trong đầu chọn 'Có'.

Trên quầng sáng lập tức hiện ra thông tin về cậu thanh niên:

Tên nhân vật: Phương Cảnh Dương [Dị năng giả]

Thuộc tính – Cấp bậc: Hệ Cường hóa – Cấp 1 sơ giai.

Sinh mệnh: 8000/8000.

Kĩ lực: 800/2000.

Độ đói khát: 20/100.

Trạng thái nhân vật: Suy yếu, đói khát.

Lục Văn Ngạn nghiêm mặt đem tầm mắt chuyển hướng về phía zombie gần đó, con trỏ trong suốt kia liền di chuyển tới trên đầu zombie.

[Hệ thống] Xem xét thông tin đối phương: Có / Không ?

Lục Văn Ngạn chọn 'Có'.

Tên quái vật: Zombie bình thường.

Thuộc tính – Cấp bậc: Vô – Cấp 1.

Sinh mệnh: 5000/5000.

Kĩ lực: 200/200.

...Không biết có thể xem xét thông tin của bản thân không nhỉ? Ý niệm này vừa đảo qua trong đầu, ngay lập tức trên quầng sáng lại phát sinh biến hóa:

Tên nhân vật: Lục Văn Ngạn [Đệ tử Băng Tâm]

Cấp bậc: Cấp 2 [Tương đương Dị năng giả cấp 1 sơ giai]

Sinh mệnh: 10000/10000.

Kĩ lực: 3000/3000.

Độ đói khát: 95/100.

Trạng thái nhân vật: Khỏe mạnh, hỗn loạn.

Hiển nhiên khỏe mạnh là thân thể, hỗn loạn là suy nghĩ của cậu.

Môn phái là Băng Tâm Đường? Chẳng lẽ cậu xuyên vào trò chơi? Nhưng trò cậu chơi là trò chơi RPG cổ phong, chứ đâu phải trò chơi tận thế zombie?

[Hệ thống] Bảo trì hình thức trò chơi: Có / Không ?

Trước lạ sau quen, sử dụng một hồi cũng sẽ thuần thục, Lục Văn Ngạn thật trấn định chọn 'Có'.

Tiếp sau đó, Lục Văn Ngạn phát hiện sinh vật xung quanh trên đầu đều xuất hiện một thanh HP, có mấy con zombie bị Phương Cảnh Dương dùng gậy đánh trúng, thanh HP trên đầu liền rõ to hiện lên -107, còn cộng thêm một trạng thái suy yếu.

Này...này...này cũng quá thần kì đi? Cậu quả thật rất thích chơi game, nhưng mà trước kia mỗi ngày chỉ có thể quy luật chơi đùa vài tiếng vào buổi tối thôi, hơn nữa còn có thể tự do lựa chọn chơi online hoặc offline!

Đúng rồi, offline! Có lẽ cậu đang nằm mơ, chỉ cần lựa chọn offline, nói không chừng có thể tỉnh mộng.

Cậu yên lặng trong đầu nghĩ offline offline.

[Hệ thống] Không có chức năng offline. Sauk hi nhân vật tử vong sẽ tự động đăng xuất vĩnh viễn.

Lục Văn Ngạn hắc tuyến, cái gì là đăng xuất vĩnh cửu, kỳ thật ý tứ chính là biến mất vĩnh viễn đi...

Lục Văn Ngạn bây giờ đã dần hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra hiện tại, cậu hẳn là giống trong một số tiểu thuyết, cái gì mà nhân vật chính mang theo hệ thống game xuyên tới thời tận thế đi.

Sau khi làm sáng tỏ tình cảnh của bản thân, ánh mắt Lục Văn Ngạn trở nên kiên định, thượng thiên một lần nữa cho cậu có được thân thể khỏe mạnh, có thể giống người bình thường đi đứng chạy nhảy, cậu đã muốn thật sự thỏa mãn, tận thế thì như thế nào, zombie thì như thế nào, cậu tin tưởng chính mình có thể tại trong thế giới này hảo hảo sống sót.

Trong hệ thống game, nếu cậu là đệ tử Băng Tâm, như thế hẳn cũng sẽ có kỹ năng Môn phái Băng Tâm đi? Nghĩ vậy, Lục Văn Ngạn trong đầu hô Kỹ năng.

Trên quầng sáng liền hiện lên danh sách Kỹ năng, lan Kỹ năng quen thuộc một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu, trên tay cậu cũng nhiền hơn hai căn châm lóe lam quang.

Băng Tâm Đường dùng châm làm vũ khí, am hiểu kỹ năng hệ Châm, Kì Hoàng Y kinh cùng Độc kinh. Kỹ năng hệ Châm chủ yếu là khống chế, Kì Hoàng Y kinh chủ yếu là trị liệu, kỹ năng hệ Độc chủ yếu là công kích. Cậu hiện tại có ba kỹ năng có thể học, phân biệt là hệ Châm [Chuyển Xương], hệ Trị Liệu [Diệu Thủ Hồi Xuân], hệ Độc [Cửu Tinh Hải Đường]. Cậu không chút do dự lựa chọn 'Học tập'.

[Hệ thống] Người chơi lĩnh ngộ kỹ năng mới [Chuyển Xương]. Phóng ra 1 giây, hồi 10 giây. Lực công kích gia tăng, dùng châm đâm vào Thiếu Dương Đảm Kinh của đối thủ, kỹ năng mang vào trạng thái trì độn, khiến tốc độ công kích của đối thủ giảm xuống 50%, thời gian duy trì kỹ năng 30 giây.

[Hệ thống] Người chơi lĩnh ngộ kỹ năng mới [Diệu Thủ Hồi Xuân]. Tụ khí 2 giây, hồi 5 giây. Trị liệu miệng vết thương, khôi phục sinh mệnh lực của mục tiêu.

[Hệ thống] Người chơi lĩnh ngộ kỹ năng mới [Cửu Tinh Hải Đường]. Tụ khí 2 giây, hồi 15 giây. Đối địch nhân tạo thành độc tính thương tổn, kỹ năng mang vào trạng thái trúng kịch độc duy trì liên tục 1 phút.

Lục Văn Ngạn lập tức ném đi rìu trên tay, đối một con zombie sử dụng kỹ năng hệ Châm [Chuyển Xương]. Chỉ thấy trong tay chính mình chợt lóe lam quang, châm chuẩn xác đâm vào đầu con zombie, nhất thời thanh máu của zombie bị xóa sạch phân nửa, ngay cả hành động cũng trở nên hỗn loạn, vung móng vuốt nửa ngày cũng không bắt được cậu. Cậu lại đối thân thể zombie đâm thử một châm, lúc này cũng chỉ rớt một chút máu, zombie giống như không có bất kì cảm giác gì. Xem ra chỉ có công kích vào phần đầu mới có thể tạo thành tổn thương trí mệnh đối với lũ zombie. Lục Văn Ngạn rất nhanh cho đầu con zombie thêm một châm, zombie lập tức ngã xuống đất.

[Hệ thống] Đánh bại zombie cấp 1, đạt được 10 kinh nghiệm.

Cậu nhanh chóng chuyển sang mục tiêu tiếp theo, sử dụng [Cửu Tinh Hải Đường]. Cùng kỹ năng hệ Châm nhanh chóng bất đồng, kỹ năng hệ Độc phần lớn cần tụ khí, sau 2 giây, một đạo quang mang màu tím từ lòng bàn tay cậu bắn ra, thẳng tắp nhập vào thân thể zombie. Cái cảm giác này phi thường huyền diệu, Lục Văn Ngạn có thể cảm nhận được như có một cỗ khí từ trong thân thể cậu theo động tác bị bắn ra ngoài.

Làn da zombie bị bắn trúng nhanh chóng biến thành màu tím, vừa thấy chính là bệnh trạng trúng kịch độc, sau đó nó thống khổ phát ra một tiếng kêu rên, đầu của nó phình ra như hạch đào tự động vỡ thành hai nửa, đỏ đỏ trắng trắng nào là óc phun ra tung tóe. Bên cạnh đầu zombie bỗng xuất hiện đồ tiêu một cái bao nhỏ, giống y như trong game khi quái vật chết sẽ rơi xuống phần thưởng và một đồ tiêu xuất hiện nhắc nhở người chơi nhặt đồ.

Nhưng mà làm sao nhặt? Cúi người xuống lụm? Vậy thì mệt chết chắc!

[Hệ thống] Nhận được 1 quả tinh hạch cấp 1.

Tâm niệm vừa động, cục đá trong suốt kia cũng đã nằm trong Túi đồ Hệ thống của Lục Văn Ngạn. Túi đồ Hệ thống cũng thật lớn, quả tinh hạch kia vào liền chiếm cứ 1 ô vuông nhỏ.

Ha, này cũng thật tiện lợi! Tinh hạch zombie? Đọc tiểu thuyết cũng biết rõ đây là thứ tốt, mặc kệ như thế nào giữ trước cái đã.

Kiến thức lực sát thương kỹ năng của chính mình, tràng chiến đấu tiếp theo Lục Văn Ngạn liền thoải mái buông ra thân thủ, đánh vui vẻ lâm li, zombie nào ở gần thì dùng châm, xa thì dùng độc. Tuy rằng thời gian hồi kỹ năng có chút phiền toái, nhưng zombie cấp 1 phản ứng trì độn, hành động thong thả, không có sức phán đoán, với cậu mà nói căn bản không có bất kì tính uy hiếp gì. Hai kỹ năng luân phiên sử dụng, rất nhanh Túi đồ của cậu nhiều hơn mấy chục quả tinh hạch. Hệ thống cam chịu vật phẩm cùng loại có thể điệp gia xếp chồng, cho nên tinh hạch này đó căn bản không chiếm vị trí. Đáng tiếc cậu cùng Phương Cảnh Dương không phải trạng thái tổ đội, cho nên tinh hạch của mấy con zombie bị y đánh chết cậu không có biện pháp thu hoạch a.

Khi giết sạch đám zombie, cậu thật thuận lợi thăng lên cấp 5.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play