Chương 19: Nhân tính bệnh hoạn

Viên Dã và Hồ Đào nghe vậy đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật lòng bọn hắn hy vọng Ngô Lỗi sẽ không hoá tang thi, trong mắt Trần Lâm lộ ra một tia ghen ghét, có lẽ là ghen tị Ngô Lỗi có thể thức tỉnh dị năng đi.

Lục Văn Ngạn kiếp trước bởi vì hai chân tàn tật, bị tất cả mọi người xem thường, tất nhiên đối với biểu tình của người khác vô cùng mẫn cảm, vì thế biển hiện của bọn họ đều nhìn ra được, trong lòng bắt đầu có so đo.

Lục Văn Ngạn giúp Ngô Lỗi về lại trên xe băng bó vết thương, phát hiện Sở Tử Khiên vẫn như trước nhắm mắt ngồi ngay ngắn tại chỗ.

"Tiểu Lục, đội trưởng chúng tôi không việc gì chứ? Tiểu Dương với A Viễn không phải đều đã tỉnh rồi sao?" Ngô Lỗi nhìn Sở Tử Khiên như vậy có chút lo lắng hỏi.

"Có lẽ bởi vì anh ta hấp thu tinh hạch cấp 2, cho nên cần thời gian hơi dài hơn một chút, không cần lo lắng, anh ấy không có việc gì."

Nghe Lục Văn Ngạn trả lời, Ngô Lỗi mới an tâm xuống.

"Dị năng của tôi chỉ có thể 1 giờ dùng 2 lần, lúc ở bên trong đánh nhau với tang thi, tôi và tiểu Bác đã dùng qua, anh cố gắng nhịn một lát." Lục Văn Ngạn vốn định dùng [Thanh tâm thần minh] chữa cho Ngô Lỗi, nhưng kỹ năng vẫn chưa hồi, chỉ có thể băng bó vết thương giúp hắn trước.

"Không sao, tôi hiện tại cũng là dị năng giả, vẫn chịu được." Ngô Lỗi đưa ra bộ mặt đen của quân nhân, nghiêm mặt nói.

Cho Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn trông xe, Lục Văn Ngạn quay trở lại xem xét tình hình bọn tiểu Bác bên trong trạm xăng dầu, thừa dịp không ai chú ý đem luôn 2 xe bồn chứa xăng đều thu vào kho, xong xuôi mới trở lại trong phòng.

Triệu Hoành Bác lúc này đã tỉnh táo lại, đang cùng Lưu Khoan cùng nhau chăm sóc mấy người còn sống sót. Những người này đều bị thương rất nặng, tựa như người cha kia đều mất tay hoặc mất chân.

Trong đó có một người đàn ông bị mất quá nhiều máu mà chết, người cha kia bởi vì còn vướng bận đứa nhỏ nên còn kiên trì được tới giờ, nhưng cũng đã đến lúc hồi quan phản chiếu, Lục Văn Ngạn mặc dù có hệ thống trò chơi trong tay, nhưng cũng không mạnh mẽ tới nghịch thiên đến độ có thể nối tay nối chân cho người ta được, hắn chỉ có thể thở dài, đi băng bó vết thương cho đứa bé trai bị tang thi cắn.

Người cha sau khi dùng âm thanh đứt quãng khẩn cầu chiếu cố giúp cho con trai hắn liền ngắt hơi thở cuối cùng.

Từ trạm xăng dầu, bọn họ cứu ra được tổng cộng 3 người, trừ cậu bé kia ra, còn có một cô gái 20 tuổi cùng một người gần 30 tên Vương Quân.

Đứa bé trai tên Đường Ngọc, tang thi cắn bị thương cánh tay, nhưng Hà Lệ và Vương Quân bị trói rất chặt, hơn nữa lại có sô pha che chắn, nên Lục Văn Ngạn có thể lặng lẽ giúp cậu nhóc trị thương mà không khiến người khác chú ý. Có lẽ do Lục Văn Ngạn cứu hắn, Đường Ngọc đặc biệt thương nhớ Lục Văn Ngạn, như cái đuôi nhỏ đi đau cũng lon ton theo phía sau. Lục Văn Ngạn thấy khuôn mặt nhóc con nhỏ nhắn, trắng bệch, đôi mắt to tràn ngập không yên lòng và bất an, không nói tiếng nào mà cứ đi theo, trong lòng mềm nhũng cũng liền để hắn đi theo.

Sắc trời đã tối, buổi tối là thời điểm tang thi hoạt động mạnh mẽ, nếu lập tức rời đi tất nhiên là không ổn, hơn nữa mấy người mới vừa cứu về vô cùng suy yếu, nhóm người bọn họ cũng trải qua một hồi ác chiến, mọi người đều cần phải nghỉ ngơi, vì thế quyết định ở lại trạm xăng một đêm, sáng mai lại đi căn cứ.

Viên Dã cùng Hồ Đào đem đại sảnh cửa hàng quét dọn một phen, từ trong quầy lấy ra chút giấy cạc tông trải trên mặt đất, để mọi người có thể nghỉ ngơi. Phương Cảnh Dương dùng sức một người, đem đám xe đẩy ra ngoài, sau đó đem xe bọn họ tiến vào.

Lúc này Sở Tử Khiên rốt cục cũng hấp thu xong tinh thạch, từ trên xe đi xuống.

Người đầu tiên chú ý Sở Tử Khiên là Lục Văn Ngạn, hắn phát hiện dị năng của Sở Tử Khiên đã đạt tới cấp 1 cao cấp, năng lượng tinh thạch cấp 2 quả nhiên mạnh mẽ, nhưng theo đó thời gian hấp thu cũng tăng lên.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Sở Tử Khiên nhìn mọi người trong phòng trên người đều là vết thương, bộ dáng vô cùng chật vật, nhất thời đôi mày anh tuấn nhíu chặt lại.

Triệu Hoành Bác nhanh chân đem tình huống phát sinh kể lại cho hắn nghe một lần, nghe xong, Sở Tử Khiên lộ ra thần tình tự trách, nếu hắn tỉnh lại sớm một chút, có phải hay không người chết sẽ không nhiều như vậy đi?

"Uy, anh đây là trưng ra cái vẻ mặt gì vậy, không phải còn có anh Lục ở đây sao? Hôm nay nếu như không có anh Lục, tôi chỉ sợ đã phải đi gặp Diêm Vương báo danh rồi, ha ha ha." Triệu Hoành Bác nhìn ra Sở Tử Khiên đang tự trách, nói đùa một chút, cố ý nhẹ nhàng bâng quơ quá trình mình bị thương, để cho hắn không phải thêm tự trách.

Sở Tử Khiên như thế nào lại không biết suy nghĩ của Triệu Hoành Bác, chỉ là 2 dị năng giả mạnh như vậy cùng tang thi cấp 2 biết tàng hình, hắn có thể đoán được tình hình chiến đấu ngay lúc đó có bao nhiêu kịch liệt, nếu Lục Văn Ngạn không có dị năng chữa trị, chỉ sợ toàn bộ anh em của hắn đều phải bỏ mình đi.

Sở Tử Khiên thấy có chút may mắn lại có chút nghĩ đến mà sợ hãi, hắn đi đến bên người Lục Văn Ngạn, thấp giọng, "Cám ơn."

Lục Văn Ngạn liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn đang tự trách, "Không phải lỗi của anh, năng lực của anh trở nên mạnh mẽ thì mới có khả năng bảo vệ tốt đại gia đình của mình."

"Tôi sẽ." Sở Tử Khiên nhìn sắc mặt Lục Văn Ngạn có chút tái nhợt mà hơi nhao nhao trong lòng, âm thầm thề tuyệt đối sẽ không lại để hắn một mình đối mặt với nguy hiểm. Bởi vì lúc hắn cùng bọn Phương Cảnh Dương đồng thời tiến vào trạng thái tu luyện, đội ngũ cũng chỉ có Lục Văn Ngạn là dị năng giả, tất cả nguy hiểm đều do một mình hắn gánh vác. Cho dù hắn có sở hữu dị năng đặc thù, nhưng chung quy hắn cũng chỉ có một mình, hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau, cũng sẽ mệt.

Lục Văn Ngạn cũng không hay biết suy nghĩ trong đầu Sở Tử Khiên, lực chú ý của hắn giờ đây đang đặt lên mấy thi thể kia. Thi thể người nếu không xử lý thoả đáng sẽ dẫn đến biến dị thành tang thi, cho nên hắn quyết định đem Chu Mai, Trần Đạt Hải, và mấy thi thể bên trong ra ngoài tiến hành hoả thiêu. Nhưng Trần Lâm ôm chặt cô con gái nhỏ, nói như thế nào cũng không chịu buông tay, còn không ngừng gào khóc và mắng chửi, đều trách cứ bọn họ không có năng lực bảo vệ con gái nàng. Mọi người đều có chút không được vui nhưng cảm thông nàng ta vừa mới mất con gái nên không ai so đo.

Trời dần tối, Viên Dã và Hồ Đào khuyên Trần Lâm hơn nửa ngày, nàng cứ khóc lóc om sòm, ngoan cố không chịu buông tay như trước, cuối cùng bọn họ không thể không đe doạ, "Nếu con gái cô lát nữa có biến thành tang thi thì chúng tôi cũng sẽ không nhẹ tay đâu, cô có muốn con gái chết không được toàn thay hay không?"

Trần Lâm nghe vậy thì hơi do dự, cuối cùng thoả hiệp, nhìn thi thể con gái dần dần biến mất trong ánh lửa, đáy mắt dấy lên một cổ oán hận không hiểu được, rất nhanh liền dấu đi.

Sau khi hoả thiêu thi thể, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Ngô Lỗi đem bếp than vào trong, dùng dị năng châm lửa để sưởi ấm, làm Triệu Hoành Bác và Lưu Khoan hâm mộ không thôi. Ngô Lỗi phái bọn họ đi qua cách vách đem thức ăn lại đây chia cho mọi người, trải qua kinh sợ và tra tấn, bọn họ nhìn như không còn có thể gắng gượng nổi, cần có thức ăn để giảm bớt mệt mỏi trong cơ thể và cả tinh thần.

Trong quầy hàng trừ mấy bịch bánh bích quy, còn có nhiều loại thịt đóng hộp và vài thứ có thể ăn còn có vài loại đồ uống, có thể nói vật tư thật sung túc. Bọn Lục Văn Ngạn cũng đã nhiều ngày không được ăn thức ăn nóng, nhìn mấy thứ nguyên liệu nấu ăn đương nhiên là thèm thuồng, Lục Văn Ngạn đem nồi lấy được trong siêu thị từ trong người lấy ra đem cho Ngô Lỗi, làm bộ là lấy từ trên xe xuống.

Ngô Lỗi đem nồi đặt lên bếp than, đem canh nấu sau đó phát cho mỗi người một chén, căn phòng lập tức tràn ngập mùi canh. Hà Lệ và Vương Quân bị nhốt 2 ngày không được ăn gì, đã sớm đói đến hai mắt đều mờ, ngửi được mùi vị đậm đà trong không khí, tay run rẩy tiếp nhận bát, không cần biết gì liền ăn vào, vừa ăn vừa không ngừng rớt nước mắt.

Lục Văn Ngạn thấy thế quay qua nhìn nhóc con ngồi bên cạnh, Đường Ngọc cái miệng nhỏ nhắn đang ăn canh, trên mặt cũng đầy nước mắt, hắn đau lòng thở dài, tay đưa ra sờ đầu xù của vật nhỏ.

"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Bọn họ rốt cuộc tại sao lại muốn bắt các người? Chẳng lẽ bọn họ ăn thịt người sao?" Triệu Hoành Bác là người không bao giờ im miệng được lâu, chờ bọn hắn ăn không ít mới đem vấn đề trong lòng ra hỏi.

Triệu Hoành Bác phát hiện trong thùng rác có rất nhiều xương người lớn có nhỏ có, sạch sẽ không dính một mảnh thịt, không ít xương còn để lại dấu răng gặm cắn, liền đoán biết thịt đi nơi nào.

Ba người sắc mặt nhất thời đều trở nên trắng bệch, cuối cùng vẫn là Vương Quân mở miệng trả lời, "Bọn họ không phải muốn ăn thịt chúng tôi, mà là muốn bắt chúng tôi đút cho tang thi ăn!"

Thì ra Chu Mai và Trần Đạt Hải là một đôi vợ chồng, hai ngày trước phát hiện vật tư trạm xăng này tương đối đầy đủ liền chiếm đoạt. Mà tiểu tang thi kia là con trai bọn họ, không đành lòng giết chết đứa nhỏ nên quyết định nuôi nó, sau đó dùng thịt người sống mà cho nó ăn.

Mọi người nghe vậy thì giật mình 'Ồ' lên, không thể tưởng tượng được hai vợ chồng lại có loại tâm lý vặn vẹo như vậy.

"Làm thế nào mà cấp bậc dị năng bọn họ lại tăng nhanh như vậy?" Lục Văn Ngạn cảm thấy cấp bậc dị năng của Chu Mai và Trần Đạt Hải tăng nhanh thật kỳ quái, nếu nói tang thi có thể thăng cấp là do ăn thịt người, vậy dị năng giả như hai người đó làm thế nào cũng lên cấp nhanh như vậy? Chẳng lẽ ngoại trừ hấp thu tinh thạch còn cách khác sao?

"Lúc đầu bọn họ lợi dụng năng lực tàng hình của tang thi kia, để hắn tránh phía trong cửa hàng, đánh lén mấy người đi qua trạm xăng dầu, lại đoạt vật tư. Mà sau khi chết không lâu mấy người đó sẽ biến thành tang thi, không thể không đem những người đó giết chết, kết quả bọn học thấy trong óc mấy người kia có cái gì đó, sau đó khiến bọn hắn trở nên lợi hại." Hà Lệ là nhân viên trạm xăng dầu, sau khi chiếm đoạt trạm xăng, nàng bị Chu Mai bắt, tương đối rõ ràng tình huống từ đầu tới cuối. "Sau đó càng ngày người đến trạm xăng càng ít đi, bọn họ liền đem tay chân đồng nghiệp của tôi cắt ra đút tang thi, sau đó để bọn họ biến thành tang thi rồi bổ đầu lấy gì đó....."

Vỏn vẹn thời gian 2 ngày, bọn họ như vậy giết chết 20 người, dùng máu thịt đút tang thi lên đến dị năng cấp 2, lại dùng tinh thạch khiến dị năng chính mình lên cấp. Thật là một phương thức điên rồ, quả thật làm người ta giận sôi gan!

Triệu Hoành Bác cùng Phương Cảnh Dương là 2 người trẻ tuổi nóng nảy chuyên bênh vực chính nghĩa, hận không thể đem làm cho Chu Mai và Trần Đạt Hải sống lại rồi lại giết chết mấy trăm lần mới hả dạ.

Sự thật là dùng phương thức tàn khốc như thế lại có thể giáo dục bọn họ, để bọn họ biết được thời đại mạt thế tàn nhẫn và lòng người hiểm ác như thế nào.

Buổi tối, Sở Tử Khiên an bài gác đêm theo ca , hắn cùng Lục Văn Ngạn gác ca đầu, Phương Cảnh Dương, Lý Minh Viễn canh gác sau nửa đêm, Ngô Lỗi, Triệu Hoành Bác, Lưu Khoan đều bị thương trong lúc chiến đấu, cần nghỉ ngơi, cho nên không an bài bọn họ gác đêm. Mà mấy người sống sót được đều mệt muốn chết, nằm xuống không bao lâu liền ngủ mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play