Đông Thần vì quá mải lo chăm sóc cho Cách Cổ Lạp mà hắn dần trở lên sa sút hẳn. Vẻ đẹp trên mặt cũng có phần giảm đột ngột, hai mắt hơi thâm vì mất ngủ, thậm chí râu mọc dài mà hắn chẳng có thời gian để cạo. Múc một thìa cháo, sau đó thổi nguội rồi đút cho cô. Cách Cổ Lạp đưa mắt nhìn chăm chút vào Đông Thần, cô không thể nhẫn nhịn được nữa.

\- Em có thể tự ăn được, không cần anh phải bón cho em đâu!

\- Khi nào em xuất viện, lúc đấy anh sẽ tin em khoẻ rồi.

\- Bác sĩ nõi rằng ngày mai em có thể xuất viện rồi.

\- Anh đã dặn dò bác sĩ để em ở lại thêm một ngày nữa.

Cách Cồ Lạp còn muốn nói lí lẽ, ai ngờ Đông Thần cầm thìa cháo cho vào miệng của cô rồi. Cô phải công nhận rằng Đông Thần rất tốt, là một người hoàn hảo. Nhưng cái tính tình khó ưa này của anh khiến cô chẳng thể nào thoải mái được. Có cho ra viện sớm một chút thì cô mới không tiếc tiền. Chừng nào còn ở lại viện thì viện phí lại tăng lên một khoản đáng kể. Cô... Chưa có giàu tới mức ở lại đây lâu.

Dường như có thể đọc thấu nội tâm của cô, Đông Thần chỉ nhẹ nhàng đưa thìa cháo tiếp tục bón cho cô ăn. Vừa làm, hắn vừa nói.

\- Viện phí anh đóng rồi, thêm cả khoản hoa hồng cho giám đốc, viện trưởng, cùng các bác sĩ giúp sức trong ca mổ của em nữa.

Nghe được những lời này, Cách Cổ Lạp trợn tròn mắt. Ôi... Tiền... Sao mà cô cảm thấy tiếc đứt ruột như vậy chứ....

\- Là tiền của anh, em không cần lo. Dù sao thì anh dự định đầu tư vào bệnh viện này sắp tới.

Cách Cổ Lạp trợn tròn mắt. Lời nói của Đông Thần khiến cô cảm thấy bị đả kích. Cô không ngờ cái người đàn ông đẹp trai này lại lắm tiền đến như vậy. Muốn thực muốn bổ đầu của Đông Thần ra xem rốt cuộc bên trong đầu hắn chứa cái gì. Chắc IQ của hắn phải cao lắm.

Những điều mà Cách Cổ Lạp suy nghĩ cũng chưa phải là kinh ngạc mấy. Thực ra, người ngoài mà biết được tin này chắc chắn sẽ sốc gấp mấy lần cô. Đặc biệt là ba của Đông Thần.

Thực ra, mấy năm nay Đông Thần vừa cai quả tập đoàn, vừa mở một chi chi nhánh làm ăn nhỏ. Đợt vừa rồi, chi nhánh đó làm ăn phát đạt, hắn đã thấy được sự phát triển đấy nên đã cho mở rộng thêm ra thị trường. Trụ sở chính lớn được Đông Thần cho xây dựng tại Italya. Nếu nói về lịch sử thì tập đoàn CCL không lâu bằng cái tập đoàn khác. Nhưng về nhân lực và triển vọng thì CCL đã vươn lên đứng đầu, thậm chí còn vượt xa cả Đông Thị. Đây mới chính là tài năng thật sự của Đông Thần. Tập Đoàn CCL nổi tiếng như vậy mà Boss mãi không lộ diện cho công chúng biết, chính vì Đông Thần chưa thấy thời cơ thích hợp để nói. Hàng ngày, vừa phải chăm sóc cho Cách Cổ Lạp, Đông Thần đợi cô ngủ rồi mới mở máy tính ra họp bàn với các cổ đông. Vì lí do này mà thần sắc của hắn sa sút và nhan sắc giảm sút.

Rời khỏi Đông Gia đối với hắn chỉ là giảm nhẹ bớt đi một gánh nặng. Dù sao, hắn cũng muốn Tư Hạo trưởng thành và trách nghiệm hơn. Đứa em trai này của hắn suốt ngày ăn chơi, hắn muốn để nó thế vào vị trí của mình để quen với công việc sau này.

\- Đại gia, anh nói xem làm sao mà anh có nhiều tiền như vậy?

\- Bí mật!

\- Nói cho em biết đi mà.

\- Có nói em cũng không hiểu đâu.

Cách Cổ Lạp làm nũng mãi mà cũng chẳng kiếm được chút thông tin gì từ Đông Thần. Mà hắn nhìn bộ dạng của cô thì bất giác nở nụ cười. Hắn đột nhiên cúi xuống, nhanh như chớp đặt môi mình lên môi của cô. Cách Cổ Lạp cứng đờ người, cho đến khi kết thúc mà cô vẫn chưa thể nào tiêu hoá được sự việc vừa rồi. Bỗng cô đỏ mặt, đưa tay che miệng lại vùi đầu xuống gối.

Đông Thần đặt bát cháo xuống bàn rồi nắm lấy tay của cô. Cách Cổ Lạp vùng vằng nhưng hắn lại nắm chặt không buông.

\- Sao vậy?

\- A.a..... anh bắt nạt em... Lát mau đi cạo râu ngay!

\- Em không thích sao?

\- Bộ dạng của anh xấu xí chết đi được. Ai mà thích!

Nói vậy chứ trong thâm tâm của cô sướng muốn chết. Hạnh phúc chỉ đơn giản và ngắn ngủi vậy thôi!

Đến chiều, Đông Thần bế Cách Cổ Lạp ngồi lên xe lăn rồi đẩy cô ra khuôn viên đằng sau hóng mát. Thời tiết hôm nay khá đẹp, nắng nhẹ, lại man mát. Cách Cổ Lạp vươn nhẹ ta để cảm nhận cái cảm giác trong lành này. Đông Thần nhìn cô chỉ cười nhẹ, hắn đẩy cô đến một gốc cây cổ thụ che nắng, sau đó ngồi xuống trước mặt, rồi xoa nhẹ đầu cùa cô.

\- Khát không?

Cách Cổ Lạp gật đầu.

\- Ở im đây, anh đi mua nước cho em!

Cô lại gật đầu. Đông Thần nhanh chóng chạy về phía căn tin gần cổng lớn bệnh viện. Cách Cổ Lạp ngồi ở đó đợi.

Gần đó, cô thấy một bà lão đang đi về phía này. Đột nhiên, bà lão đó bị vấp té, ngã trên đất. Mà xung quanh chẳng có ai đến giúp. Cách Cổ Lạp lo lắng rồi bước chân xuống xe lăn chạy lại phía đó đỡ bà lão dậy. Bà cụ trông có vẻ khá già, tóc bạc trắng, gương mặt nhăn nheo trông hơi đáng sợ.

Mâý người bệnh nhân đi qua nhìn chỉ lắc đầu rồi nói với cô.

\- Đừng lại gần bà ta, cô sẽ gặp nguy hiểm đấy. Những lời bà ta nói quá xui xẻo, chẳng có gì là tốt lành cả.

Cách Cổ Lạp chẳng tin vào mấy cái đồn nhảm đó, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi đỡ bà cụ đến ghế đá phía dưới gốc cây mà cô vừa ngồi.

\- Cháu thật xinh đẹp!

Nếu là những người khác, câu đầu tiên họ sẽ nói là lời cảm ơn. Nhưng bà cụ này thật kì lạ, bà chỉ nhìn chằm cô rồi khen cô xinh đẹp. Cách Cổ Lạp có chút hơi bất ngờ.

\- Cháu thấy bà mặc quần áo dành cho bệnh nhân giống cháu. Bà... Cũng bị bệnh phải vào viện sao?

Bà lão chỉ cười, sau đó chợt giơ tay sờ nhẹ mái tóc đen của cô. Sau đó, hình như bà thở dài như tiếc nuối một cái gì đó.

\- Hạn của ta sắp hết rồi, chỉ ở lại đây để kéo dài sự sống ra từng phút mà thôi.

\- Bà đừng bi quan như vậy, biết đâu kì tích sẽ đến.

\- Nói cũng không ai tin ta. Thực ra, ta biết rất rõ tình trạng của mình. Bao nhiêu năm nay, ta giúp những người khác phòng tránh những tai hoạ mà họ tương lai sẽ gặp phải. Vậy mà không ai tin ta. Cháu cũng thấy đó, một bà lão như ta bị tất cả cô lập.

\- Bà... Có thể thấy trước được những tương lai của những người khác?

Bà lão nghe cô hỏi vậy thì gật đầu. Đương nhiên là Cách Cổ Lạp sẽ không tin cái chuyện này. Cô không phải trường phái theo chủ nghĩa tâm linh. Có vẻ như thấy cô không tin, bà lão cũng chẳng ngạc nhiên. Bà vươn tay ra nắm lấy bàn tay phải của cô rồi xem xét, sau lúc lâu mới nói.

\- Mệnh của cháu cạn rồi. Tuy nhiên, cháu rất may mắn vì có thể nhờ đường sinh mệnh của người khác mà sống lại. Vì cháu đã giúp ta, ta biết được những gì đều sẽ nói với cháu.

Được một lúc, bà lão nói tiếp.

\- Đại hoạ của cháu... Hoặc là cháu chết, hoặc là người cháu yêu nhất sẽ chết. Đừng nghĩ ta độc miệng, nhưng đây chính là sự thật.

\- Bà nói gì ạ?

\- Hai người rất hợp nhau, nhưng... Một trong hai phải chết. Đó là ý trời....

Nói tới đây, Đông Thần xuất hiện đưa nước cho cô. Cách Cổ Lạp cầm chai nước đưa cho bà lão rồi cùng hắn trở lại phòng bệnh. Trước khi đi, cô còn ngoảnh lại, thấy bà lão vẫn nhìn chằm mình mỉm cười. Một nụ cười đầy bí ẩn.

Một trong hai sẽ chết? Làm sao có thể... Cô vốn sẽ không bao giờ tin vào những lời nói vô căn cứ này!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play