- Không... Không có gì... Anh đẹp mà... Chính vì đẹp tôi mới giúp anh.

\- Cô là người thích cái đẹp sao?

\- Đúng vậy!

Nói đến đây, Cách Cổ Lạp giật mình chợt sực tỉnh. Cô quay mặt đi, gương mặt nhăn nhó lại khiến cho vết thương bên má hơi đau. Cứ gặp soái ca là cô lại không kiềm chế nổi bản thân mà ăn nói bậy bạ.

Chết chết cái mồm này...

Không hiểu sao người đàn ông này lại hiểu theo một hướng khác. Hai mắt anh ta sáng lên, cười tươi. Nụ cười này lại khiến cho con tim của Cách Cổ Lạp không ngừng rung rẩy.

\- Cô cũng là hoạ sĩ à? Như vậy, chúng ta là đồng môn rồi.

\- Hả? Hoạ sĩ gì cơ?

Cách Cổ Lạp có chút mơ hồ. Người đàn ông kia nói tiếp.

\- Xin chào, tôi tên là Hàn Tư Xuyên, là một hoạ sĩ. Công việc chính của tôi là vẽ bản thảo truyện tranh. Như cô thấy đấy, do lao đầu quá sức nên đổ bệnh phải nhập viện. Mà người của nhà xuất bản lúc nào cũng kè kè khiến tôi phải trốn chui trốn lủi như vậy.

\- Anh là hoạ sĩ truyện tranh sao? Anh vẽ thể loại gì vậy?

Nhớ năm đó, cô còn là sinh viên có niềm đam mê cực lớn với tiểu thuyết ngôn tình. Thậm chí đam mê đến nỗi, mỗi tháng cô phải trích ít tiền lương làm thêm ra để mua cho được 3 quyển tiểu thuyết của tác giả nổi tiếng. Ngoài ra, cô sưu tầm ca truyện tranh, nhân vật cũng rất bắt mắt.

\- Tôi vẽ thể loại ngôn tình, chủ yếu là loại tình yêu trong mơ đang hiện hành trong giới trẻ.

Chỉ cần Hàn Tư Xuyên nói đến đây thôi cũng đủ để Cách Cổ Lạp sung sướng đến cực độ rồi. Đã là người đàn ông toả nắng lại còn là hoạ sĩ vẽ truyện tranh ngôn tình. Đúng là mẫu hình bạn trai lí tưởng mà cô thần tượng. Dù sao, nếu Đông Thần xếp thứ nhất, thì đương nhiên Hàn Tư Xuyên sẽ xếp thứ hai trong bộ sưu tập soái ca của cô.

Nhắc đến bộ sưu tập mới nhớ, trong máy của Cách Cổ Lạp hiện tại có rất nhiều mĩ nam. Tuy nhiên, xếp hạng đứng đầu lần lượt là Đông Thần, Phương Kỷ xong tới Nhiếp Lạc Dật. Sự xuất hiện của Hàn Tư Xuyên khiến cho bộ sưu tập của cô lũng loạn. Số thứ hạng hiện giờ chính là Đông Thần số 1, Hàn Tư Xuyên số 2. Số 3 và số 4 lần lượt là Phương Kỷ và Nhiếp Lạc Dật.

\- Hàn Tư Xuyên, tôi tên là Cách Cổ Lạp. Tuy tôi không phải hoạ sĩ như những gì anh nghĩ. Nhưng tôi rất thích cái đẹp, anh có thể cho tôi theo học hỏi không?

Nghe đến cô không phải hoạ sĩ, Hàn Tư Xuyên có chút thất vọng. Nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của cô hiện lên sự quyết tâm chân thành, Hàn Tư Xuyên lập tức gật đầu.

Hai người tuy mới quen nhau, nhưng lại có cùng sở thích, đương nhiên hợp nhau là khả năng rất lớn.

Trò chuyện với Hàn Tư Xuyên một hồi, cô mới biết rằng hoàn cảnh của anh rất khó khăn. Ba mẹ mất từ khi lên 8 tuổi, tự mình lăn lộn ngoài xã hội, sống nhờ người thân cho đến khi lên đại học thì dọn ra thuê nhà sống 1 mình. Vừa học lại vừa phải liên tục kiếm tiền nên sức khoẻ của anh lúc nào cũng ốm yếu.

\- Mà, Cách Cổ Lạp... Tôi thấy tên của cô rất quen... Hình như là...

Hàn Tư Xuyên đưa tay vò đầu theo thói quen. Lúc này, anh như nhớ ra được cái gì đó mà à lên một tiếng.

\- Cô là cháu gái của Nghị Viên Cách Danh Tuấn đúng không? Vị thiên kim duy nhất ủa Cách gia, thân phận cao quý?

\- Anh biết tôi hả?

\- Tôi có nghe nói đến. Tuy cô lắm tiếng xấu nhưng tôi tin cô không như vậy. Hiện tại gặp cô, tôi cảm thấy cô khá gần gũi.

Gương mặt cô cứng ngắc. Thật không ngờ thanh danh của cô lại tệ như vậy. Sau này trước mặt công chúng, cô phải dè chừng bản thân hơn mới được.

\- Hàn Tư Xuyên, sau này tôi đi theo anh học hỏi, sẽ gọi anh là Hàn sư phụ!

\- Gọi thế trông tôi già lắm. Gọi tôi là Tiểu Xuyên là được rồi. Bạn bè hay gọi tôi như vậy.

\- Tiểu Xuyên?

\- Tôi gọi cô là Lạp được chứ? Con người tôi khá đơn giản, tên cô lại khá dài nên tôi chỉ gói lại trong vòng một từ thôi.

\- Sao cũng được... Tiểu Xuyên...

Nói đến đây, Cách Cổ Lạp che miệng cười nghiêng ngả. Mà Hàn Tư Xuyên cũng chẳng thể nhịn cười được. Hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Không may rằng, đúng lúc này Đông Thần vô tình đi đến. Hắn mang đồ ăn tới cho cô. Thấy y tá bảo rằng cô đã trốn đi dạo một mình thì hắn vội vàng chạy khắp bệnh viện tìm cô. Thật không ngờ, cô lại ngồi cười nói vui vẻ với một người đàn ông xa lạ.

Đông Thần cố gắng bình tĩnh, hắn đi đến chỗ của cô. Cách Cổ Lạp giật mình, đúng lúc cô ngẩng đầu lên đã phát hiện ra Đông Thần đã đứng trước mặt mình từ bao giờ.

\- Anh? Anh... Anh...

Do hoảng quá mà Cách Cổ Lạp không thể nói ra được. Đông Thần thở dài, không để ý đến Hàn Tư Xuyên. Hắn hơi cúi người nhìn chằm cô nói vừa đủ nghe.

\- Bà xã, em đừng ngoại tình. Nếu em ngoại tình, tôi sẽ giận. Mà tôi giận... Thì người tình của em sẽ chết rất thảm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play