Lúc Dương Tư Noãn kéo hành lý đi vào nhà, ba mẹ cô đang ngồi trên salon xem ti vi. Hai người nhìn thấy Dương Tu Noãn về nhà đều lắp bắp kinh hãi, con gái nói kỳ nghỉ đông này đến thăm Tô Minh Tuấn, tại sao mới đi hôm qua mà hôm nay đã về rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng của con gái rất tiều tụy, làm cho lòng của ông bà lại ‘lộp bộp’ một chút. Ba của Dương Tư Noãn là Dương Duyên Niên cùng mẹ là Tư Ngọc Phân đều là sinh viên năm 1970, sau khi tốt nghiệp thì đến đơn vị quốc doanh làm việc, nhưng về sau do cải cách nên đơn vị đóng cửa, vì thế hai người đều nghỉ việc. Vì mưu sinh cho cuộc sống, ba mẹ cô phải thoát khỏi lốt rụt rè của phần tử tri thức, mở một siêu thị nhỏ bên một cư xá, tuy nhiên siêu thị có diện tích không lớn, nhưng là ba mẹ cô kinh doanh buôn bán giữ chữ tín, nên kinh doanh càng lúc càng tốt, bây giờ đã phát triển thành một siêu thị trung bình. Tuy nhiên trong nhà không tính là có mác đại phú nhưng cũng là cơm áo không lo. Khó khăn nhất là lúc thiếu tiền, nhưng vợ chồng đồng lòng, con gái nghe lời nên người trong nhà luôn vui vẻ hòa thuận. “Noãn Noãn, tại sao con đã về rồi ?” Mẹ cô đứng dậy khỏi ghế salon đi đến bên cạnh Dương Tư Noãn, ba cô ngồi trên salon cũng dùng ánh mắt quan tâm nhìn Dương Tư Noãn. “Mẹ” Dương Tư Noãn nhẹ nhàng gọi lên một tiếng. Trông thấy ba mẹ thì giọng nói của cô lại nghẹn ngào “Mẹ, con và anh ta đã chia tay” Nước mắt lại nhẹ nhàng chảy xuống. Ba mẹ cô cả kinh liếc nhìn nhau, nghĩ thầm ngày hôm qua Tư Noãn nói đến gặp Minh Tuấn, hôm nay Tư Noãn trở về nói đã chia tay rồi. Chuyện này khó có thể tin được ? “Noãn Noãn, đừng khóc, nói cho ba mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì ?” Dương mẹ thương con lấy tay vuốt tóc con gái, Dương Tư Noãn vừa khóc là ba mẹ cô đã sợ hãi. “Mẹ, anh ta thay lòng, yêu người khác” Dương Tư Noãn đau lòng nói. Dương mẹ cùng Dương Tư Noãn ngồi xuống trên ghế salon, Dương Tư Noãn kể lại sơ sơ chuyện xảy ra hai ngày qua cho ba mẹ cô nghe. Dương ba ở một bên âm trầm không nói chuyện, chờ Tư Noãn nói xong thì đột nhiên vỗ bàn trà “Tên khốn kiếp này, ức hiếp người quá đáng” Trong nhà ông không phải giàu sang phú quý gì nhưng con gái luôn là tâm can bảo bối của hai người, luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, bình thường ông cũng không nỡ mở miệng mắng một tiếng, hôm nay tên khốn kiếp kia lại cho con bé nhận một tổn thương lớn như vậy, thật là tức chết ! Dương mẹ liếc nhìn Dương ba nháy mắt, lắc đầu, ý nói Dương ba không cần phải quá kích động. “Noãn Noãn, mẹ biết trong lòng con khó chịu” Dương mẹ kéo Tư Noãn vào lòng. “Mẹ, lòng con đau quá thật sự rất đau” “Mẹ biết” Lòng Dương mẹ cũng đau nhức như Dương Tư Noãn, bà chạm nhẹ vào đầu con gái, yêu thương nói “Muốn khóc thì con cứ khóc đi, như vậy sẽ dễ chịu được một chút” “Mẹ…” Dương Tư Noãn ở trong ngực mẹ khóc lớn lên… Cô tựa trong ngực mẹ khóc đến mệt mỏi, dần dần buông lỏng, cảm giác ngực mẹ thật ấm áp, thật là ấm áp, cô chậm rãi ngủ thiếp đi. Hai ngày nay xảy ra biết bao chuyện làm cho thể xác lẫn tinh thần cô vô cùng mệt mỏi, bây giờ cô muốn ngủ một giấc thật tốt, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không thể nghĩ đến… Ông bà Dương nhìn Dương Tư Noãn đang ngủ, hai người hợp sức lại đưa cô đến giường ngủ. Nhìn con gái ngủ mà vẫn nhíu lông mày, khóe mắt còn có nước mắt chưa lau đi, khuôn mặt tiều tụy, khiến lòng hai người rối rắm, con gái hai người kiên cường rất nhiều, rất ít nhìn thấy con bé khóc, lần này thật sự là lòng quá đau đớn rồi. Dương ba thật sự rất muốn đi tìm Tô Minh Tuấn để giáo huấn anh ta nhưng lại bị Dương mẹ kiên nhẫn khuyên bảo nên mới bỏ ý định đó đi. Đúng là người có trải qua bức bách mới có thể trưởng thành. ~~~o0o~~~ Dương Tư Noãn mở to mắt có chút kỳ quái “Đây là nơi nào ?” Đập vào mắt cô là bốn bức tường trắng, còn có mùi thuốc nhàn nhạt trong không khí. Dương Tư Noãn bỗng nhiên nhúc nhích, “Noãn Noãn, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi, con làm ba mẹ lo muốn chết” Bên tai cô vang lên giọng nói vui mừng có lo lắng của mẹ. “Ba mẹ, tại sao con lại ở đây vậy ?” Cô nhìn thẳng vào ba mẹ mình. Dương mẹ đỡ Dương Tư Noãn ngồi dậy, Dương Tư Noãn cảm giác có chút chóng mặt, có thể nguyên nhân là ngủ quá lâu. “Ngày đó con trở về thì đến nửa đêm liền phát sốt, cộng thêm thời gian dài con không ăn cơm, con lại ngủ mê man không tỉnh, hại ba và mẹ lo muốn chết, liền gọi xe cấp cứu đưa con đến đây. Bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc con đã tỉnh” Dương mẹ nói xong lời cuối cùng thì giọng nói có chút nghẹn ngào, cũng đúng thôi, có một đứa con gái bảo bối, lỡ có chuyện gì bất trắc xảy ra thì thử hỏi hai ông bà già phải làm sao đây. Phi phi, Dương mẹ rủa thầm cái miệng xui xẻo của mình, như thế nào lại suy nghĩ như vậy chứ ? Con gái của hai người sẽ sống trường thọ. “Mẹ, con xin lỗi, đã làm ba mẹ phải lo lắng” Nhìn ba mẹ lo lắng đến tiều tụy, trong suy nghĩ cô lại có chút áy náy. “Ha ha, tỉnh thì tốt rồi, tỉnh thì tốt rồi. Đúng rồi, ba đi gọi bác sĩ đến kiểm tra xem con thế nào” Dương ba kích động nói xong liền bước ra khỏi phòng bệnh, nhưng Dương Tư Noãn lại thấy được trong mắt của ba cũng có nước mắt. “Sao lại nói những lời ngốc nghếch như vậy, con là con gái của ba mẹ, biết nghe lời nhất, xinh đẹp nhất. Cha mẹ làm gì vì con cái, con vĩnh viễn không chỉ nói cảm ơn, biết không ? Ba mẹ hy vọng con có thể vui vẻ, đây là lời cảm ơn tốt nhất đối với ba mẹ” Dương mẹ yêu thương vuốt đầu Dương Tư Noãn. “Mẹ” Nước mắt Dương Tư Noãn lại rơi xuống. “Ừ, tại sao lại khóc, khóc nữa là có lũ lụt ở bệnh viện luôn đấy” Dương mẹ nói đùa trêu chọc Dương Tư Noãn. “Ha hả !” Dương Tư Noãn bị Dương mẹ chọc cười. Aiz, vì một người đàn ông đã không còn yêu mình nữa thì bản thân mình cần gì phải đa tình chứ ? Bản thân mình đau buồn thì cũng làm cho những người quan tâm đến mình lo lắng. Vì ba mẹ, vì chính mình, mình nhất định phải tỉnh lại, không thể để cho tên khốn kiếp kia xem nhẹ bản thân mình. A, Dương Tư Noãn, cố gắng lên ! “Mẹ !” Dương Tư Noãn dùng khăn giấy lau nước mắt “Mẹ yên tâm, từ nay về sau con sẽ không vì chuyện này mà đau buồn nữa. Con mãi mãi là con gái giỏi nhất của ba mẹ” “Noãn Noãn” Dương mẹ ôm lấy Dương Tư Noãn, lo lắng trong lòng cũng lắng xuống đôi chút. Dương ba cùng bác sĩ đi tới, bác sĩ tiến hành kiểm tra một số kiểm tra thông thường cho Dương Tư Noãn. “Sao rồi bác sĩ ?” Dương mẹ lo lắng hỏi một câu. “Theo dõi hết ngày hôm nay, nếu không có gì bất thường xảy ra thì ngày mai có thể ra viện” “Thật tốt quá, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ” Dương ba cảm kích nói với bác sĩ. “Không cần cảm ơn, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi” Bác sĩ nói xong liền rời đi. “Noãn Noãn, hôm nay con phải nghỉ ngơi thật tốt thì ngày mai có thể về nhà rồi” Dương mẹ kích động nói, rốt cuộc con gái cũng không có việc gì. “Vâng ạ, con sẽ nghỉ ngơi thật tốt” Dương Tư Noãn ngoan ngoãn gật đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play