Dương Tư Noãn cầm bó hoa cẩn thận nhìn xem, thấy có một tấm thiệp hình chữ phiến (片-hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) Cô liền cầm lấy mở ra xem, vài người khác cũng duỗi dài đầu ra nhìn ngó. “Lòng anh nóng bỏng giống như hoa hồng đỏ này” Chỉ ngắn ngủn một câu này, không có ký tên. Dương Tư Noãn đỏ mặt lên, kỳ quái, ai vậy chứ ? Buồn nôn quá, thậm chí là cảm thấy chán ghét nữa. Oa, thật lãng mạn a ! Tiểu Bội và những đồng nghiệp khác trầm trồ, nếu có người lãng mạn như thế với mình thì hạnh phúc biết bao a ! “Chị Hạ, chị xác nhận là hoa này đưa đến cho em sao ?” Dương Tư Noãn vẫn đang có chút hoài nghi, vì trong đầu cô không nghĩ ra được có ai sẽ tặng hoa cho cô thế này. “Người trong tiệm hoa nói rõ ràng là hoa này đưa cho cô Dương Tư Noãn, xin hỏi công ty chúng ta có mấy Dương Tư Noãn đây” Chị Hạ có chút bất mãn với sự hoài nghi của Dương Tư Noãn. “Hắc hắc, thật xin lỗi chị” Dương Tư Noãn không có ý tứ cười cười. Điền Điền vào sau Dương Tư Noãn nhưng cũng nghe được mấy lời nói của mọi người. “Được rồi, tất cả mọi người tản ra đi, nếu không lát nữa Tư Noãn sẽ bị giáo huấn đấy” Điền Điền hô to, mấy người này không có chuyện gì xấu cả cũng đào bới, làm loạn hết cả lên. Điền Điền nhìn thấy Dương Tư Noãn nhíu lông mày, bĩu môi, lắc đầu không biết, sau đó hai người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau. Điền Điền vỗ vỗ bờ vai của cô rồi trở về bàn làm việc của mình cầm tài liệu đi ra ngoài. Dương Tư Noãn nhìn nhìn hoa, suy nghĩ một chút rồi để nó xuống đất dựa vào bàn. Trong lòng cô thầm nói một tiếng : thật là nhàm chán ! Cô ngồi xuống mở văn kiện ra, công việc tuần này thật nhiều quá, hình như có công ty lớn đầu tư vào nên phải cung cấp số liệu cho bên đó, riêng việc này thôi cũng đủ làm cho các cô bề bộn một lúc rồi. “Dương Tư Noãn” Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô, Dương Tư Noãn vừa nghe giọng nói này là đã cảm thấy da đầu tê rần, bà lão này mà tìm cô đảm bảo không có chuyện gì tốt. Dương Tư Noãn ngẩng đầu, bình tĩnh nói “Trưởng phòng, có chuyện gì ạ ?” Con mắt lạnh lùng của La Bình quét lên Dương Tư Noãn, đồng thời cũng thấy hoa hồng đặt bên cạnh bàn, bó hoa kiều diễm làm mắt La Bình đau nhói, trong lòng ghen ghét thầm mắng một tiếng : đồ đàn bà mất nết khoe khoang. “Hừ” La Bình khinh thường khẽ hừ một tiếng, sau đó không nóng không lạnh nói “Dương Tư Noãn, thật đúng là không ngờ đấy, bình thường che dấu thật kỹ quá” Cô ta lại dùng ngón tay chỉ vào những đồng nghiệp khác “Hôm nay cô nói cho chúng ta biết một ít bí quyết, cô đã dùng chiêu gì mà làm cho đại boss kính trọng vài phần vậy ?” La Bình dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Dương Tư Noãn, đồng thời thần sắc trên mặt tốt vô cùng. Những đồng nghiệp khác đều ngẩng đầu nhìn qua bên Dương Tư Noãn, khi nhìn thấy ánh mắt của cô thì tất cả đều cúi đầu giả bộ điềm nhiên như không có gì. La Bình nhìn càng thêm đắc ý, hừ, để xem mày cứng cỏi đến đâu, ả đàn bà thối tha. Dương Tư Noãn càng nghe càng hồ đồ, cũng càng nghe càng tức giận. Cô kết giao với đại boss khi nào ? Tự mình vào công ty gần một năm, số lần trông thấy đại boss đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến nói chuyện. Đúng, cô nhớ đại boss có nói chuyện với cô một lần là lúc cô bị La Bình mắng, chính là lần trước đi làm phiếu điếu tra. Từ đó đến nay cô và đại boss chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau, bây giờ bà lão này lại nói mình với đại boss gì gì đó, quả thật là giật gân quá. “Trưởng phòng, tôi không hiểu ý của chị, mời chị nói cho rõ ràng đi” Trong giọng nói của Tư Noãn cũng có vài phần tức giận, công việc đã làm cho cô mệt mỏi muốn chết rồi, thôi thì chịu khổ một chút cũng được, không hề oán hận một câu, nhưng vu oan trong sạch của cô thì tuyệt đối không được, bất luận kẻ nào cũng không thể, cho dù là cấp trên của mình cũng không được. “A, thật sao, thật biết giả vờ giả vịt” La Bình thấy Dương Tư Noãn tức giận thì trong lòng càng vui vẻ, cảm giác như mình sắp nắm được điểm yếu của cô ta, hiận tại cô ta đã thẹn quá hoá giận rồi, tốt, nhanh tức giận đi. Thật là một phụ nữ biến thái thì tâm lý cũng biến thái. Tuy trong lòng La Bình đang rất vui vẻ nhưng lại không biểu lộ ra trên mặt, cô ta chỉ nói ra từng chữ từng chữ với Dương Tư Noãn “Cô nghe kỹ cho tôi, đại boss gọi cô đến văn phòng, chỉ một mình cô thôi” Cô ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘một mình’. Những đồng nghiệp khác vội vàng quét mắt liếc cô. Trong lòng Dương Tư Noãn cũng lộp bộp, mọi người ở công ty đều biết tác phong cá nhân của đại boss có vấn đề, thì ra là ưa thích nói chuyện riêng với cô gái xinh đẹp, sau đó chắc là nói chuyện trên giường rồi. “Tìm tôi có chuyện gì không ?” Dương Tư Noãn có chút lo lắng nên hỏi một câu, nhưng đồng thời cũng hoài nghi chuyện đó chỉ là giả thôi. Mặc dù đại boss có đam mê kia nhưng cô tiếp xúc với hắn rất ít ỏi, Dương Tư Noãn cũng không cho mình có sức hấp dẫn có thể làm cho đại boss vừa gặp đã yêu. Hơn nữa nghe nói ông ta đang thân mật với cô bí thư, chắc là ma trảo của ông ta sẽ không vươn đến người cô đâu. Nếu như nói đến công việc thì cũng không thể, bản thân mình chỉ là một nhân viên hợp đồng nhỏ nhoi, cho nên không có lý do gì hợp lý cả. “Chuyện gì à, chẳng phải cô đi thì sẽ biết sao ?” La Bình không kiên nhẫn nói “Còn không đi đi, chẳng lẽ muốn đợi đại boss tự mình đến mời nữa à ?” Dương Tư Noãn nhìn thần sắc và giọng điệu của La Bình không giống nói dối, cô đành phải thu xếp văn kiện trên bàn lại rồi nặng nề đi đến phòng đại boss. Những đồng nghiệp khác mang đủ loại tâm lý đưa mắt nhìn Dương Tư Noãn rời đi. La Bình nhìn bóng lưng Dương Tư Noãn, trong lòng thầm gắt một cái, nhớ tới vừa rồi Lưu tổng gọi điện thoại cho cô : tiểu La à, Dương Tư Noãn ở bộ phận cô biểu hiện không tồi đâu đấy, trẻ tuổi lại xinh đẹp, biết chịu khó chịu khổ, có bằng cấp, đây chính là nhân tài mà công ty chúng ta cần đó. Cô nói với cô ta một tiếng, nói cô ta đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn tự mình nói chuyện với cô ta, cô nhớ đó. La Bình nghĩ nếu quả thật trọng dụng Dương Tư Noãn thì chính mình sẽ không có cơ hội tốt để thăng tiến nữa, nghĩ như vậy thì tâm tình cô lại khó chịu, phụng phịu lắc mông bước đi. Tại thang máy gặp Điền Điền ra ngoài mới về nên Dương Tư Noãn nói đơn giản một chút cho Điền Điền biết. Điền Điền có chút bận tâm nói với cô “Nha đầu này đừng nghĩ lung tung, nếu như tình huống xấu thì lập tức gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ đến cứu cậu. “Biết rồi, mà nào có khủng bố như vậy” Dương Tư Noãn gật đầu cười, tuy miệng cô nói như vậy nhưng trong lòng lại rất bận tâm. “Lo lắng không bằng cẩn thận một chút, thông minh linh hoạt một chút” Điền Điền liếc cô dặn dò một lần nữa. “Ừ” Dương Tư Noãn lại gật đầu, sao lại giống như đi làm nhiệm vụ nguy hiểm thế này. Dương Tư Noãn đứng trong thang máy thẳng lên phòng làm việc của đại boss trên tầng mười. Đứng ở cửa ra vào, cô hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, sau đó vươn tay gõ cửa. “Mời vào” Sau khi được phép đi vào, tay cô run rẩy mở cửa phòng làm việc của đại boss.