Một đêm không ngủ. Bất tri bất giác cô lại đi tới đứng dưới nhà Tô Minh Tuấn. Đêm qua Dương Tư Noãn cơ hồ đi khắp ngõ nhõ thành phố Nghi Thành, đi mệt thì ngồi nghỉ ngơi, sau đó lại đi tiếp, cô cứ làm như vậy rất nhiều lần. Dương Tư Noãn đứng dưới tầng mở điện thoại ra, bấm số của Tô Minh Tuấn, cô vốn định đi lên nhưng Tô Minh Tuấn còn nợ cô một lời giải thích. “Tư Noãn, em đang ở đâu ?” Giọng nói lo lắng của Tô Minh Tuấn truyền tới. “Em đang đứng dưới nhà anh” Dương Tư Noãn tự nhiên nói, nghe giọng nói có vẻ lo lắng của Tô Minh Tuấn mà cô cảm thấy như bị châm chọc. “Được, vậy em đứng đó chờ anh, anh lập tức xuống đó” Tô Minh Tuấn vội vàng nói. “Không cần, bây giờ trong nhà anh có…có mấy người ?” Dương Tư Noãn cố nén đau thương, ở đây cô đã từng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nhưng chẳng bao lâu sau muốn đến còn phải xem thời gian có thích hợp hay không. Ha ha, trong lòng cô cười lạnh vì chính mình. Tô Minh Tuấn khó thở một chút, khẽ thở dài một cái rồi nói “Chỉ có một mình anh” “Được, em lên đó” Dương Tư Noãn dứt khoát nói. “Được” Tô Minh Tuấn vô lực cúp điện thoại, có một số việc muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, tốt nhất nên đối mặt. Đi vào nhà Tô Minh Tuấn, Dương Tư Noãn đặt cơ thể nặng nề của mình lên sô pha, nhìn Tô Minh Tuấn nhẹ nhàng nói “Nói đi, em có thể chấp nhận được” “Tư Noãn, anh xin lỗi” Tô Minh Tuấn sa sút tinh thần ngồi trên sô pha. “Tô Minh Tuấn, bây giờ em không cần lời xin lỗi của anh, em cần là một lời giải thích hợp lý” Dương Tư Noãn chịu đựng đau thương nói. Tô Minh Tuấn đốt một điếu thuốc, hít vào một hơi thật dài, nhẫn tâm nói “Tư Noãn, em đều thấy được. Chúng ta…chia tay đi, anh thật xin lỗi em” Chia tay ! Lúc Dương Tư Noãn nghe hai chữ sắc như dao này, đột nhiên cô cảm thấy mình không thể hít thở, đau thương trong nội tâm lại nổi dậy, tuy nhiên cô đã nghĩ tới kết quả này, nhưng là nghe câu này từ chính miệng người mình yêu sâu đậm nhất, cũng là người yêu thương cưng chiều mình nhất nói ra, khiến Dương Tư Noãn cảm giác mình không còn lòng dạ nào nữa, tất cả đã vỡ nát, hóa thành sương mù, từ nay về sau biến mất khỏi cõi đời này. “Tất cả vì người phụ nữ kia ?” Dương Tư Noãn nhìn Tô Minh Tuấn, đột nhiên giờ phút này cô phát hiện người đàn ông này rất lạ lẫm. Đau đớn vẫn tiếp tục, nước mắt kìm nén không được lại chảy xuống, năm năm cảm tình nói hết là hết được sao ? “Tư Noãn, đến nơi đây làm việc là người người tranh giành lọi lộc với nhau…anh cũng vậy…nếu không sẽ không lừa dối em” Tô Minh Tuấn kể lại chuyện xảy ra giữa anh ta và người phụ nữ kia trong thời gian qua cho cô nghe. Làm cho Dương Tư Noãn không ngờ tới là đối phương lớn hơn Tô Minh Tuấn sáu tuổi, hơn nữa còn là phụ nữ mới ly hôn. Người phụ nữ kia là khách hàng của Tô Minh Tuấn, giỏi ca múa, đánh đàn giỏi, có thể nói là đa tài đa nghệ. Người phụ nữ kia rất sùng bái Tô Minh Tuấn, hơn nữa cũng giúp đỡ rất nhiều trong sự nghiệp của Tô Minh Tuấn. Dương Tư Noãn run rẩy hỏi “Lúc trước anh hứa hẹn với em thì sao ? Anh đã nói sẽ yêu em cả đời !” “Tư Noãn, tất cả đã là quá khứ, bây giờ anh không đáng để em yêu nữa” Tô Minh Tuấn cũng có chút thương cảm nói “Anh biết anh là tên khốn kiếp, anh rất xin lỗi em” Đột nhiên điện thoại của Tô Minh Tuấn vang lên, anh ta cầm lên nhìn cũng không nhìn liền tắt máy luôn. Một lúc sau lại vang lên lần nữa, Tô Minh Tuấn dứt khoát tắt điện thoại ném qua một bên. Lúc này chuông cửa lại vang lên, anh ta cũng không để ý tới. Tiếp theo là vang lên tiếng đập cửa. “Chết tiệt, ai đó ?” Tô Minh Tuấn có chút tức giận đi mở cửa. “Minh Tuấn, tại sao em gọi điện lại không nghe máy ?” Ngoài cửa vang lên giọng nói lả lướt của phụ nữ. Dương Tư Noãn cảm giác trong đầu mình ‘ong’ lên một tiếng, máu chạy ngược lên đỉnh đầu, cô cảm thấy mình muốn nổi giận rồi, hai tay nắm chặt lại cố gắng khống chế bản thân mình. Hẳn là người phụ nữ kia đến đây. Tô Minh Tuấn nhìn người đứng ngoài cửa thì cũng ngơ ngác một chút, tại sao cô ấy lại đến đây lúc này chứ, không phải là phiền phức thêm sao ? Người ngoài cửa khiến anh ta sợ run trong nháy mắt đã chen người đi vào nhà. Dương Tư Noãn đứng dậy khỏi ghế sô pha, quả nhiên là người phụ nữ tối hôm qua, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng khuôn mặt này vĩnh viễn cô không bao giờ quên. Tuy cô ta đã hơn ba mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ mới hai sáu hai bảy tuổi, chiếc váy cổ chữ V tôn lên thứ đầy đặn tròn tròn trước ngực, làn da được dưỡng rất tốt, đôi môi đỏ mộng ướt át kiều diễm, có thể nói đôi mắt của cô ta rất dụ dỗ người khác, khó trách trước mắt cô Tô Minh Tuấn lại nhìn không ngừng. Hừ, điển hình là hồ ly tinh. Văn Tĩnh cũng đánh giá Dương Tư Noãn, Tóc màu nâu thẳng tắp mượt mà như sa tanh, trên gương mặt nhỏ nhắn là ngũ quan xinh xắn, dáng người cao gầy, tuy nhiên con mắt có sưng lên vì khóc nhiều, sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng chỉ cần ăn mặc trang điểm tỉ mỉ thì nhất định là một người đẹp thoát tục. Văn Tĩnh nghĩ thầm : may mắn là mình gần quan được ban lộc, nếu không mình làm gì có cơ hội này chứ, cũng không thể để cho cô ta còn hy vọng gì nữa. “Minh Tuấn, sao khách tới nhà mà anh không giới thiệu cho mọi người biết nhau ?” Mặc dù Văn Tĩnh đang hỏi Tô Minh Tuấn, tuy nhiên cũng dùng những lời đó để khiêu khích Dương Tư Noãn. Dương Tư Noãn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tô Minh Tuấn, Tô Minh Tuấn đứng ở cửa có chút xấu hổ không biết nên mở miệng thế nào. Tuy nhiên bây giờ hắn muốn chia tay cùng Dương Tư Noãn, mà dù sao cũng có nhiều năm tình cảm, Dương Tư Noãn lại chỉ yêu thương một mình hắn, mà tận sâu trong nội tâm hắn vẫn còn yêu Dương Tư Noãn, chỉ là có một số việc đã sai rồi, muốn quay lại cũng rất khó. Aiz, là hắn phụ bạc cô, là hắn nhẫn tâm tổn thương cô, thật sự là không đành lòng làm tổn thương cô nữa. Dương Tư Noãn yên lặng nhìn Tô Minh Tuấn, đột nhiên mở miệng nói “Tôi là ai ? Tôi là bạn gái của Tô Minh Tuấn, xin hỏi cô là ai ?” “Ha ha, bạn gái ?” Văn Tĩnh nhìn chằm chằm vào Dương Tư Noãn rồi cười lớn tiếng, sau đó lại dữ tợn nói “Cô có lầm hay không ?” Văn Tĩnh vừa nói vừa lấy trong túi xách ra một vật đưa cho Dương Tư Noãn. Tô Minh Tuấn đứng ở cửa nhìn thấy vật trong tay Văn Tĩnh thì thầm kêu lên một tiếng “không tốt”, vội vàng chạy lên cướp lấy vật trên tay Văn Tĩnh. Ánh mắt Dương Tư Noãn cũng đã nhìn thấy vật trên tay Văn Tĩnh, tiếp theo là cô giống như bị điện giật…dĩ nhiên là giấy đăng ký kết hôn của Tô Minh Tuấn và người phụ nữ trước mắt này. Cô như bị sét đánh ngang tai ! “Minh Tuấn, anh làm gì vậy ? Em chỉ muốn cho cô ấy nhìn xem giấy đăng ký kết hôn của chúng ta thôi, anh không cần phải xấu hổ !” Văn Tĩnh ra vẻ vô tội nhìn Tô Minh Tuấn, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ đắc ý. “Tô Minh Tuấn, anh quá vô sỉ, anh lại vũ nhục tôi như vậy, còn cùng người đàn bà này bắt nạt tôi” Nước mắt Dương Tư Noãn lại tràn ra lần nữa, nghiêm nghị nói “Lúc trước tại sao tôi lại yêu loại người như anh, anh không xứng, anh không xứng. Còn nữa, cái đồ đàn bà như cô từ đâu tới thì cút đi, cút đi ra ngoài cho tôi…” Dương Tư Noãn cảm giác mình sắp điên rồi, cô yêu người đàn ông trước mắt này năm năm, vẫn cho rằng anh ta là cả cuộc đời của mình, trong mắt mình trừ anh ta ra thì không có một người nào khác. Người đàn ông trước mắt này cũng từng thề non hẹn biển với cô, thề sẽ yêu cô cả đời, sẽ không để cho cô chịu bất kỳ một tổn thương nào, sẽ không để ai bắt nạt cô. Kết quả ? Ha ha, buồn cười, kết quả là anh ta làm cho cô thương tích đầy mình. Lại cùng người phụ nữ khác tiến triển đến kết hôn, nhưng chính mình lại giống như kẻ ngốc lén lút đến gặp anh ta, muốn cho anh ta một niềm vui bất ngờ. Không ngờ anh ta lại cho cô một niềm vui bất ngờ hơn, một niềm vui quá bất ngờ, vui mừng vì từ đầu đến đuôi cô lè kẻ ngốc, bây giờ cô lại như tên hề tranh đàn ông với một bà vợ chính thức. Thật sự là quá buồn rầu thê thảm !