Dương Tư Noãn nhìn theo ngón tay Di Hồng chỉ, ba chữ “Octavia Land” to đùng dài khoảng bảy tám thước, cách mặt đất khoảng hai mét, cái này có thể lau chùi thế nào đây ! “Chị Hà, cao như vậy thì làm sao mà chùi được chứ ?” Dương Tư Noãn đã lau nhiều thủy tinh như vậy, thật sự có chút mệt mỏi, bây giờ nhìn tấm biển cao lớn như vậy khiến trong lòng cô có chút chán nản. Di Hồng nhìn xem thì cũng nghĩ vậy, không có công cụ hỗ trợ thì không được. Cô ta nghĩ nghĩ rồi nói với Dương Tư noãn “Đi theo tôi” Nói xong liền đi về phía cầu thang, Dương Tư Noãn đành phải đi theo phía sau. Di Hồng đưa Dương Tư Noãn đến chỗ bảo trì mượn một cái thang, nhưng mà cái thang này có vẻ không xong, người ở chỗ bảo trì nhắc nhở hai cô phải chú ý an toàn. Trong lòng Dương Tư Noãn cả kinh, vội hỏi có thể mượn những thứ khác ngoài cái thang này không, người ở chỗ bảo trì vô cùng xin lỗi nói : những thứ khác đều đang sử dụng. “Đi thôi, có còn hơn không, chút nữa cô chú ý một chút là được” Di Hồng đứng nói chuyện thì không đau thắt lưng, nếu để cho cô ta thử dùng xem cô ta có còn nói như vậy được không ? Dương Tư Noãn và Di Hồng kiên trì đem thang nhỏ đi vào trong cửa hàng của mình. Trước tiên Dương Tư Noãn đem thang dựng lên, lấy tay lắc lắc, quả nhiên có chút lắc lư. Vốn là Dương Tư Noãn có sợ độ cao một chút, hiện tại cái thang lại có vấn đề, trong lòng cô lại càng không an tâm, nhưng vì tính mạng của mình, đành phải mặt dày mày dạn nhìn về phía Di Hồng “Chị Hà, có thể phiền chị vịn cái thang giúp tôi không ?” “Loại thang này có tư thế rất ổn định rồi, căn bản không cần người vịn, có lắc lư một chút thôi không sao hết” Di Hồng không nhanh không chậm nói, nhìn thái độ của cô ta thì căn bản là không có ý định vịn rồi. “Nhưng mà, nếu như tôi có ngã xuống thì chính là tai nạn lao động rồi, như vậy công ty sẽ tổn thất tiền thuốc men, mà chị là người phụ trách…” Dương Tư Noãn nhìn Di Hồng, nói nhẹ như mưa phùn, trên mặt không có thái độ gì đặc biệt. “Cô…” Di Hồng cứng lại, đang muốn nổi giận thì nghĩ lại, nếu để cho cấp trên trong công ty biết gì mượn việc công trả thù riêng thì sẽ rất phiền toái. “Được rồi, nhanh lên đi, phiền phức quá” Trong lòng Di Hồng nhận thua nhưng miệng thì không nhận thua. “Cảm ơn chị Hà” Dương Tư Noãn cầm lấy khăn lau, leo lên cái thang, cẩn thận lau biển hiệu. Dương Tư Noãn đưa tay lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt vô tình liếc qua bốn phía, đột nhiên khẽ giật mình, NND, đồ dê gái, trong lòng Dương Tư Noãn thầm mắng một tiếng. Liễu Diễm Diễm kéo cánh tay Mộ Minh Hiên đi tới hướng bên này, không biết Mộ Minh Hiên nói gì đó bên tai Liễu Diễm Diễm mà Liễu Diễm Diễm lại dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn thoáng qua Mộ Minh Hiên, sau đó che miệng cười khẽ. Mẹ nó, giả bộ thục nữ cơ đấy ! Di Hồng phát hiện Dương Tư Noãn đang dừng lại động tác, chuẩn bị tức giận thì cô ta nhìn theo hướng nhìn của Dương Tư Noãn, lập tức trên mặt hiện ra thái độ mê trai đẹp. Oa, Mộ Minh Hiên, Mộ tổng tài, thật sự rất đẹp trai a, nhưng mà cô ả bên cạnh không xứng với anh ấy, không xinh đẹp bằng mình, nếu như mình được đứng bên cạnh anh ấy… Đột nhiên Mộ Minh Hiên ngẩng đầu, vừa vặn giao mắt với tầm nhìn của Dương Tư Noãn. Dương Tư Noãn thấy Mộ Minh Hiên đã phát hiện ra cô thì trong lòng hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại lau chùi. Oa ha ha, bi kịch đã xảy ra. Lúc Dương Tư Noãn quay đầu đã dùng sức mạnh nên cái thang có vấn đề này lay động rồi ngã, mà Dương Tư Noãn cũng ngã theo. Mẹ nó, anh ta đúng là sao chổi, mỗi lần mình nhìn thấy anh ta đều gặp xui xẻo, lúc Dương Tư Noãn ngã xuống trong nháy mắt cô suy nghĩ rất cẩn thận về đạo lý này. Nhưng mà, ngã xuống từ độ cao như vậy mà không đau tí nào cả, thật sự là ông trời phù hộ a. Dương Tư Noãn nhắm mắt lại cảm tạ ông trời. Không đúng, sàn nhà thật mềm quá, Dương Tư Noãn mở to mắt cẩn thận nhìn lên, thật sự là ngay cả tim cũng có thể đã ngừng đập. Cô, lại nằm trên một người đàn ông, hơn nữa tư thế cực kỳ mập mờ, cô cùng người đàn ông kia vừa vặn hai môi chạm nhau, mấu chốt nhất là người đàn ông kia dĩ nhiên là tên dê gái….Mộ Minh Hiên. Dương Tư Noãn cảm thấy trong sạch cả đời đã không còn. Mộ Minh Hiên bị đè phía dưới lần đầu tiên nhìn Dương Tư Noãn nhắm mắt lại trong khoảng cách gần như vậy. Lông mi dài và dày như một chiếc quạt, dưới mắt có vài vết bẩn, trên trán có một ít mồ hôi hột tinh tế, da mặt trắng nõn có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ, cái mũi khéo léo vểnh lên vẫn còn dính một chút bụi, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Còn có môi mềm giờ phút này lại dừng lại trên chính môi mình, mềm, thơm, cũng không biết hương vị như thế nào, muốn nhấp nháp một cái quá, trong lòng Mộ Minh Hiên suy nghĩ thì trên người cảm thấy khô nóng, đúng lúc phát hiện Dương Tư Noãn mở mắt ra, anh liền mạnh bạo hôn thoáng qua Dương Tư Noãn. Mộ Minh Hiên cũng cảm thấy rất kỳ quái, lần đầu tiên anh nghĩ muốn nhấm nháp một phụ nữ như vậy. Lúc đầu óc Dương Tư Noãn đang trống rỗng, đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái, giống như có người đang hôn cô. A, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo lại, cái tên dê gái này lại hôn cô, lưu manh, dưới ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người mà cũng dám ức hiếp cô như vậy. Mà cái tên dê gái này không biết đã hôn qua bao nhiêu phụ nữ rồi, thật bẩn quá đi… Dương Tư Noãn suy nghĩ trong lòng, nhưng hành động lại biểu hiện ra bên ngoài. Trong miệng Dương Tư Noãn “Ô…A…” Mơ hồ không rõ phát ra âm thanh, có thể không ảnh hưởng gì đến Mộ Minh Hiên đang gắt gao hôn cô, muốn gọi cũng gọi không ra tiếng, chỉ có thể dùng cơ thể giãy dụa để diễn tả tức giận trong lòng. Nhưng động tác này để người ngoài nhìn vào thì không mấy trong sáng, một đôi nam nữ không biết xấu hổ lại hôn nhau cuồng nhiệt trước mặt công chúng, hơn nữa mỗ nữ lại rất hưởng thụ. Di Hồng mở to hai mắt nhìn, tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài rồi. Tức chết mất, sớm biết được như vậy thì mình đi lên lau cho rồi, bây giờ hưởng lợi là nha đầu kia, hừ. Nhưng mà cô gái nhỏ này đúng là nhìn không ra nha, che dấu cực kỳ giỏi nha, còn tưởng là một thỏ trắng nhỏ chứ ? Thật ra là một hôi lang, hào phóng như vậy, thật sự là nhìn lầm rồi…Hối hận, hâm mộ, ghen ghét. Liễu Diễm Diễm thì tức giận đến hai mắt bốc hoả, hai tay đan vào nhau vặn vẹo, hận không thể đi lên cho Dương Tư Noãn vài cái tát, đá cho hai đá. Đây là ả không biết xấu hổ tới từ nơi nào đây, Mộ Minh Hiên vì cứu ả, bị ả nằm đè lên, còn không nhanh đứng dậy nói lời cảm ơn, xin lỗi, lại…lại nhân cơ hội quyến rũ bạn trai của người khác. Đã từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng còn chưa gặp qua người không biết xấu hổ như vậy. Tuy Liễu Diễm Diễm tức giận đến nỗi hai hàm răng va vào nhau khanh khách, nhưng khi thấy Mộ Minh Hiên không có tỏ ra bất mãn, nên cô ta cũng không dám làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn…Bất đắc dĩ mà bi phẫn. “Pằng !” Một âm thanh thanh thuý phát ra do bàn tay đánh lên mặt người, làm cho hai cô gái bàng quan vì lòng tan nát nhanh chóng hồi phục lại. Ha ha, rốt cuộc Mộ Minh Hiên cũng đưa tay đánh cái ả không biết xấu hổ kia. Ha ha…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play