Trưởng phòng La Bình là một phụ nữ đã ba mươi tám tuổi, chưa lập gia đình, luôn luôn mặc áo quần cao cấp quý phái, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ luôn lạnh lùng, đối với những cô gái trẻ tuổi thì luôn cố ý tỏ ra là người có địa vị, có tiền có của, mấy cô ở trước mặt tôi thì thành thật cho tôi. Đồng thời đối với đàn ông thì không thèm nhìn đến, nhưng đối với bạn trai của mấy cô trẻ tuổi thì không che dấu được ghen ghét, hận thù, còn châm chọc, bỏ đá xuống giếng với mấy cô trẻ tuổi. Đặc biệt là với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như Dương Tư Noãn thì cô ta càng làm khó khăn hơn nữa. La Bình đi vào phòng làm việc, ưu nhã ngồi lên ghế của cô ta, ánh mắt đảo vòng tròn nhìn chằm chằm nghiên cứu Dương Tư Noãn, khiến trong lòng Dương Tư Noãn vô cùng sợ hãi, trên mặt cô có cái gì sao ? Hay là hôm nay cô mặc áo quần không nên mặc, nghĩ vậy cô liền lấy tay lặng lẽ kéo kéo váy của mình. “Dương Tư Noãn, tại sao cô lại cắt tóc đi thế ?” Rốt cuộc La Bình cũng nói chuyện. “Ách !” Dương Tư Noãn nghe câu hỏi như vậy thì đầu óc có chậm chạp một chút, cái đó và cô có quan hệ gì sao ? Cô thuận miệng đáp “A, trời nóng, cắt đi cho mát mẻ” “Mát mẻ ? A, phải không ?” La Bình cười cười “Không phải là thất tình rồi chứ ? Bình thường thất tình mọi người đều thích đi cắt tóc lắm đó” Dương Tư Noãn cắn răng, hận không thể một ngụm cắn chết cô ta, đồ lão vu bà miệng lưỡi độc ác, khó trách không gả được ra ngoài, hừ ! Điền Điền nghe nói như thế chỉ lặng lẽ nhìn qua Dương Tư Noãn, trong lòng thay Dương Tư Noãn thăm hỏi ân cần mười tám đời tổ tông nhà cô ta. “Phải” Dương Tư Noãn không biến sắc trả lời, cũng không biết là vì mát mẻ hay là vì thất tình nữa. “Hừ !” La Bình cười lạnh một tiếng “Người trẻ tuổi chỉ được táo bạo, chúng ta trở lại chuyện chính thôi. Hai cô đến làm ở công ty cũng gần một năm rồi đúng không ?” “Phải” Dương Tư Noãn và Điền Điền cùng lên tiếng. “Hai cô cũng biết rõ quy định của công ty rồi chứ, nếu như muốn ở lại công ty tiếp tục làm việc thì phải cố gắng thật tốt, làm việc thật tốt, biết không ?” La Bình ra vẻ muốn người khác làm tốt công việc, thật ra trong lòng cô ta có ác ý chỉ có cô ta biết rõ. “Hiện tại công ty có một tư liệu điều tra về thị trường, cũng không nhiều lắm, chỉ có năm nghìn phần mà thôi. Hai cô đi hoàn thành công việc này đi, buổi tối trước khi tan sở nhất định phải làm xong” La Bình thoải mái nói. “Nhưng thưa trưởng phòng, công việc này không thuộc bộ phận của chúng tôi ?” Điền Điền cố gắng nói tiếp “Hơn nữa, chúng tôi còn có rất nhiều việc chưa được xử lý, nhiều quầy hàng đang chờ chúng tôi phê duyệt đơn hàng nha ?” Vốn những công việc như thế này thường giao cho nhân viên mới đến công ty đi làm. “Có nên hay không nên làm chuyện gì thì chính tôi mới là người xếp đặt, còn chưa tới phiên hai cô đến đây hoa tay múa chân. Hai cô không muốn làm phải không ?” Mặt La Bình biến sắc “Công việc của hai cô tôi sẽ giao cho người khác đi làm” “Chúng tôi…” Điền Điền còn muốn nói gì đó. “Trưởng phòng, chúng tôi sẽ làm” Dương Tư Noãn cướp lời nói. “Hừ, đi ra ngoài đi” La Bình đắc ý ngẩng đầu lên. “Tư Noãn, cậu làm gì vậy ? Vì sao cậu lại không để tớ nói hết lời chứ ?” Điền Điền vừa ra khỏi văn phòng thì đã to tiếng với Dương Tư Nõan. “Điền Điền, cậu cho là tớ có cửa để không làm việc này sao ?” Dương Tư Noãn cho là đúng nói. “Có thể nói là cô ta bắt nạt chúng ta rành rành ra đấy thôi, quan trọng nhất là cô ta lại dạy dỗ cậu, thật sự là biến thái quá mức” Điền Điền tức giận đến mặt cũng đổi màu. “Được rồi Điền Điền” Dương Tư Nhụy mềm nhẹ dụ dỗ Điền Điền. “Có thể cô ta nói đúng đó, nếu chúng ta muốn đi làm ở đây thì phải nghe lời cô ta” “Hừ, có gì hơn người đâu chứ, cùng lắm thì lão nương ta đây mặc kệ” Điền Điền rất nóng nảy, vừa nghĩ đến khuôn mặt của La Bình thì sẽ tức giận vô cùng. “Không cần phải nói điên, nhớ ngày nào đó chúng ta phải mất sức lực rất lớn mới tiến vào được đây, tại sao chưa thành công lại buông tha chứ ?” “Aiz, tớ thật phục cậu, tính tình tốt như vậy” Điền Điền nhìn Dương Tư Noãn, bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này thật là có tính nhẫn nại. “Được rồi, được rồi, chúng ta đi nhanh lên thôi, nhiều tài liệu cần kiểm tra đang chờ chúng ta đấy ?” Dương Tư Noãn phụ giúp Điền Điền trở về văn phòng của mình. Dương Tư Noãn cùng Điền Điền mang theo tài liệu điều tra thị trường ra khỏi công ty, sau đó hai người đi ra hai hướng khác nhau. Công việc điều tra thị trường cô cũng không hay làm, Dương Tư Noãn đi giày cao gót chạy gần hết nửa thành phố, chân đi đến đau nhức, sớm biết sẽ làm việc này thì cô đã mang giày bệt rồi. Hơn nữa bây giờ mỗi người đều lạnh lùng xa cách, tràn đầy cảnh giác, người tốt như cô bị xem thành kẻ xấu xa. Dương Tư Noãn rất lễ phép đặt câu hỏi điều tra, nhưng mọi người lại dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn cô, tất cả đều tránh xa cô. Đi được ba nơi mà mới làm xong được tám trăm phần gì đó. Mặt trời hạ rồi mà nắng vẫn gay gắt, váy của Dương Tư Noãn cũng đã ướt đẫm mồ hôi rồi. “Điền Điền, bên cậu thế nào rồi, làm được nhiều chưa ?” Dương Tư Noãn đi đến một bóng râm ít người, mệt mỏi cầm điện thoại nói. “Aiz, mới làm được mấy trăm phần thôi, cậu thế nào rồi ?” Giọng nói của Điền Điền nghe cũng rất mỏi mệt. “Cũng như cậu thôi” “Đều do lão vu bà đáng chết kia” Bây giờ Điền Điền có thể xúc động đi giết người. “Ha ha, cố gắng lên thôi, tớ tắt máy đây” Dương Tư Noãn khuyến khích Điền Điền cũng là khuyến khích chính bản thân mình. “Ừ, sayonara” Điền Điền thở dài, cái này phải làm đến khi nào đây. “Thưa chú, phiền chú giúp cháu làm một điều tra” “Cô ơi, phiền cô giúp cháu làm một điều tra….” Dương Tư Noãn tiếp tục làm việc như con ong chăm chỉ, không chú ý đến nguy hiểm đang tới gần mình. “Người đẹp, anh đây giúp em làm vài cái được không vậy ?” Dương Tư Noãn thật vất vả mới tìm được người ghi phiếu điều tra giúp cô, bất ngờ một giọng nói vô học lưu manh vang lên. Người đang ghi phiếu điều tra ngẩng đầu lên nhìn, nhìn xong thì vội vàng để bút xuống chạy mất. “Chờ một chút, còn chưa làm xong cô ơi” Có thể người nọ đã sớm chạy xa rồi. Dương Tư Noãn rất kỳ quái liếc mắt nhìn, a, không biết từ khi nào bên cạnh đã có bốn năm thanh niên ăn mặc quái dị, nhìn bộ dạng lưu manh của bọn họ thì cũng biết đây là côn đồ xã hội đen rồi. Dương Tư Noãn hơi nhíu mày, người như vậy cô không thể cũng không muốn chọc vào, mà cũng không thể dẫn đến. “Cảm ơn, phiếu điều tra của tôi làm đã xong, không cần mấy anh giúp đỡ” Dương Tư Noãn lễ phép nói xong thì xoay người muốn đi. “Sao vậy, xem thường các anh đây sao ?” Một tên tóc vàng cầm đầu vừa nói vừa túm lấy tay của Dương Tư Noãn “Cô em vẫn có chút xinh đẹp nha, ha ha” “A” Dương Tư Noãn bị đau hét lên, trong lòng cả kinh “Các anh muốn làm gì ?” Dương Tư Noãn vừa nói vừa nhìn mọi người đang đi lại, hy vọng có người đi ra ngăn cản đám du côn này, nhưng mọi người đi ngang qua nhìn thấy tình cảnh như vậy đều cách ra khá xa, sợ tai họa lại ập đến đầu mình. “Làm gì ? Ha ha” Tên du côn tóc vàng hèn mọn bỉ ổi cười nói “Các cậu nói cho người đẹp đây biết tớ sẽ làm gì đi ? Ha ha” Lúc hắn nói thì tay đã sờ lên mặt Dương Tư Noãn, những tên du côn khác cũng hèn mọn bỉ ổi cười theo.