Edit: Ryal

Lần đầu tiên Tô Hoài bị cả mạng xã hội ném đá từ lúc vào nghề đến nay.

Khương Ngạn Hi thấy hotsearch thì lo sốt vó, lập tức gửi tin nhắn cho Tô Hoài. Và cũng lần đầu tiên, anh không nhanh chóng đáp lời cậu.

Hôm qua lúc blogger ra yêu sách, Hứa Mính tốn cả buổi tối để móc nối đủ các quan hệ xã hội, cho Tô Hoài được nghỉ ngơi chút ít cuối cùng trước khi thực sự không còn cách giải quyết nào nữa. Hôm nay, hắn tự mình đi đón Tô Hoài rồi mới để anh xem đoạn video đang được lan truyền rầm rộ kia.

Cũng may kế hoạch quay phim không bị gián đoạn, Tô Hoài vẫn sẽ vào đoàn đúng như tiến trình ban đầu.

Điện thoại cá nhân của anh đã bị nhấn chìm bởi đủ loại tin nhắn từ bạn bè, nên Tô Hoài đành phải tạm thời tắt máy.

Anh bình tĩnh xem video bằng di động của Hứa Mính trong ô tô rồi đưa trả lại hắn, nói với vẻ mặt lạnh nhạt: "Đã tra được thông tin cá nhân của blogger kia chưa?".

Hứa Mính tức đến nỗi đầu sắp xì cả khói, mặt sầm xuống: "Là do đàn em khóa dưới cùng trường của cậu quay đấy".

Tô Hoài rủ mắt nhớ lại, đúng là anh có hơi ấn tượng.

Hứa Mính muốn hỏi rõ, bởi hắn cũng hoang mang: "Cậu bắt nạt cậu ta thật à? Tại sao?".

Tô Hoài lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, không giải thích gì, chỉ nhạt giọng: "Vì cậu ta dám đụng vào những thứ không nên đụng, và một người không nên chạm tới".

Hứa Mính thở dài, phát sầu: "Nếu là thật thì khó tẩy lắm, phải chân thành xin lỗi rồi để thời gian làm công chúng dịu bớt đi thôi... Nhưng scandal này sẽ theo cậu cả đời, xem ra con đường sự nghiệp sau này sẽ rất khó khăn".

Hứa Mính hơi xúc động. Tô Hoài thuận buồm xuôi gió đi được tới hôm nay, hắn vẫn luôn cảm thấy bất an mơ hồ, chính vì thuận lợi quá nên mới lo vui quá hóa buồn.

Không ngờ, hắn sợ gì thì thứ đó tới ngay.

Cuộc đời lên voi xuống chó, ngay cả Tô Hoài cũng không thoát nổi.

Hứa Mính nhận được tin nhắn của phía nhà sản xuất "Giao ước thánh thần", hắn nhíu mày nhắn trả: "Có thể phải dừng hẳn hợp đồng với bên 'Giao ước thánh thần' đấy, chương trình chưa được phát sóng, họ phải tránh tổn thất".

Tô Hoài hơi rủ mắt, trầm ngâm một chốc rồi tỉnh táo lại: "Quay xong bộ điện ảnh này tôi sẽ rút khỏi giới, giải tán phòng làm việc".

Hứa Mính đột nhiên ngẩng đầu, hốt hoảng khuyên: "Cậu suy nghĩ kĩ đi, anh thấy vẫn chưa đến mức phải...".

Tô Hoài suy tư, rồi lại nhếch môi thấp giọng: "Cứ quyết vậy đi, thế là giải quyết xong hết rồi".

Hứa Mính: "...".

Khương Ngạn Hi không giải thích với Khương Tuân mà nhanh chóng chủ động rời ổ thỏ, hẹn gặp Kỷ Vũ ở một quán đồ ngọt.

Cậu chàng phải nhín ra chút thời gian từ lịch trình bận rộn, ăn mặc kín mít. Thấy đôi mắt thỏ của Khương Ngạn Hi đã hồng rực, Kỷ Vũ đau lòng ôm đầu cậu vào ngực mình xoa xoa, do dự nói: "Hi Hi à... đây không còn là chuyện cậu có thể can thiệp được nữa đâu. Cư dân mạng đã biết hết, người trong video không phải cậu... nhưng đúng thật là một Omega".

Chẳng ngờ Khương Ngạn Hi vẫn cứng cỏi ngoài ý muốn, cậu không nức nở trong bất lực mà chỉ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Tiểu Vũ à, hình như... tớ biết Omega trong video đó đấy".

Kỷ Vũ hơi sửng sốt, ngồi xuống cạnh cậu, lấy điện thoại ra xem lại video cùng Khương Ngạn Hi thêm lần nữa.

Khoảnh khắc Omega bị hại xuất hiện dưới ánh đèn đường, Khương Ngạn Hi nhấn nút dừng, hơi nhíu mày. Ánh mắt cậu rung động vẻ sợ sệt theo bản năng, giọng nói nhỏ và run run: "Chính là cậu ta... Dương Hải".

Kỷ Vũ nghe ra chút manh mối từ giọng điệu ấy, nhìn chằm chằm Omega trong video rồi lạnh lùng nhướng mày.

Cậu chàng nghi ngờ rằng video này chính là do Dương Hải tung lên, bèn lập tức tìm người tra thông tin cá nhân của blogger kia.

Kết quả là video không phải do Dương Hải tung ra, nhưng blogger kia đúng là học cùng trường cấp ba với Khương Ngạn Hi.

Kỷ Vũ hỏi: "Cậu biết Chu Việt không?".

Khương Ngạn Hi nhớ lại một chốc, rồi lắc đầu.

Kỷ Vũ nhanh chóng có được thông tin cá nhân của Dương Hải, rồi thẳng thừng nhắn cho gã bằng tài khoản có tích xanh của mình.

Trùng hợp không cơ chứ - tên Dương Hải này chính là fan của cậu chàng, được thần tượng nhắn riêng thì lập tức rít gào đáp lại.

Kỷ Vũ lạnh lùng nhếch miệng, nói vẻ sâu xa: "Thằng chó này, cuối cùng cũng bắt thóp được mày rồi".

Khương Ngạn Hi nhìn nụ cười khác hẳn bình thường ấy mà chẳng hiểu sao rợn tóc gáy, yếu ớt hỏi: "Tiểu Vũ à, mình tới xin cậu ta giúp đỡ ư?".

"Xin ấy à?". Kỷ Vũ hẹn gặp Dương Hải xong xuôi, vui sướng nhét điện thoại vào túi áo khoác rồi đứng lên. "Sao phải xin một thằng phế vật? Đi nào, cậu yếu quá, phải dẫn cậu đi rèn luyện thân thể thôi".

Khương Ngạn Hi mờ mịt bước theo: "???".

"Đúng rồi, suýt thì quên mất". Dường như Kỷ Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì, bèn hưng phấn liên hệ với một nhân viên chăn nuôi khác vừa về nước là Tưởng Hằng Chi.

Sau khi về nước Tưởng Hằng Chi chưa có việc gì, còn đang rảnh phát sợ, nghe Kỷ Vũ gọi bảo đi tập luyện thì lập tức gửi lại một sticker "nhiệt huyết sôi trào" và "sẽ đến ngay".

Cậu chàng túm cánh tay mảnh khảnh của Khương Ngạn Hi lôi cậu ra ngoài, than thở vẻ đau xót: "Hi Hi à, cậu gầy quá".

Khương Ngạn Hi đột nhiên nhớ lại... tối qua khi đàn anh nắm chân cậu, anh cũng nói câu tương tự thế này. Cậu thầm hạ quyết tâm phải cố gắng ăn cho mập lên chút nữa.

Khương Ngạn Hi lên xe Kỷ Vũ, cả hai cùng tới chung cư Tưởng Hằng Chi đón hắn.

Kỷ Vũ chỉ nói là đi tập luyện, Khương Ngạn Hi ngồi trên xe vẫn bất an hỏi: "Tiểu Vũ à, thực sự không có cách nào giúp được đàn anh ư?".

Kỷ Vũ gục đầu xuống vô lăng, cười bí hiểm: "Ai mà biết, lỡ đâu tớ lại nảy ra ý tưởng gì lúc đang tập thì sao".

Khương Ngạn Hi: "???".

Tưởng Hằng Chi nhanh chóng mặc bộ đồ thể thao đẹp nhức nách, đeo khẩu trang đen xuống lầu, hai tay đút túi đi về phía hai người.

Hắn ngồi vào ghế sau, tháo khẩu trang, xoa tay cho ấm rồi vuốt lông thỏ trên đầu Khương Ngạn Hi: "Thỏ này, sao mắt em hồng thế?".

Thực ra mắt cậu không phải do khóc mà hồng rực cả lên, chủ yếu là do hôm qua bị đàn anh...

Khương Ngạn Hi cúi đầu vẻ mất tự nhiên.

Kỷ Vũ lái xe đến chỗ mình hẹn Dương Hải, giữa đường vờ như lơ đãng mà hỏi: "Hi Hi à, sao cái tên Hải gì gì đó lại bắt nạt cậu?".

Khương Ngạn Hi rụt vai lại theo bản năng, sắc mặt tái đi.

Đôi mắt Tưởng Hằng Chi trầm xuống: "Thỏ à đừng sợ, chuyện đã qua rồi, em không muốn nói thì thôi".

Kỷ Vũ cười lạnh: "Cũng được, để lát nữa cho anh bạn Hải gì đó tự phun ra đi".

Khương Ngạn Hi siết tay thật chặt, nhắm mắt. Một lúc sau, cậu mở đôi mắt ảm đạm, lí nhí đáp lời: "Hình như... cậu ta rất thích đàn anh Tô Hoài".

"Cậu ta đốt rụi... lá thư tình tớ viết cho anh ấy".

Khương Ngạn Hi gặp Tô Hoài lần đầu tiên vào một mùa hè oi bức của đầu năm lớp mười.

Năm ấy mùa hè rất ít mưa, mặt trời lại chói chang vô cùng.

Khương Ngạn Hi rất sợ nóng, nhưng cậu còn sợ đám bạn học cùng lớp hơn. Lúc nghỉ trưa cậu chẳng dám ở lại lớp học có điều hòa, chỉ đành một mình trốn nơi sân sau trường học vắng vẻ và nhiều bóng cây.

Cây cổ thụ kia chắc đã tồn tại từ lúc ngôi trường được xây nên. Mỗi lần ngồi trên chiếc ghế đá dưới bóng cây, ngước nhìn những cành cây khỏe khoắn, Khương Ngạn Hi lại không nhịn được mà đoán số tuổi của nó.

Cái cây này có lẽ đã một trăm tuổi rồi.

Khi ấy cậu mới chỉ mười sáu tuổi.

Khương Ngạn Hi năm mười sáu tuổi nghĩ, có lẽ cậu không sống được đến một trăm tuổi đâu.

Suốt mười sáu năm cuộc đời, với cậu mỗi ngày bằng cả một năm, cậu chỉ mong một ngày kết thúc thật nhanh.

"Anh có thể ngồi cạnh em nghỉ ngơi một chút được không?".

Khương Ngạn Hi bị giam hãm trong một cơn ác mộng khủng khiếp như thể chẳng bao giờ chạy thoát nổi, rồi lại được một giọng nói dễ nghe phá vỡ màn đêm đen cứu giúp. Cậu tựa lưng vào ghế đá, chầm chậm mở đôi mắt ướt át và ửng hồng, ngước nhìn phía trên.

Một cơn gió hè khô nóng thổi qua, bóng lá đung đưa trên vết bớt đỏ nơi trán Khương Ngạn Hi.

Người con trai đẹp đẽ đứng giữa những tia nắng, chói mắt hơn cả mặt trời, cứ thế xông vào thế giới thuộc về cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play