Edit: Ryal
Khương Ngạn Hi hơi mở to mắt, hai tay cảm nhận đôi gò má lạnh lẽo vì cóng rét của Tô Hoài, cậu chẳng còn nghe thấy âm thanh gì nữa rồi.
Cả thế giới bị bao trùm bởi tiếng tim đập của chính cậu.
Tô Hoài thả tay xuống, cúi đầu nhìn cậu, thấp giọng hỏi: "Cún con liếm bé thỏ trắng được không?".
Khương Ngạn Hi cũng chầm chậm hạ tay, chỉ ngơ ngác nhìn anh.
Tô Hoài thấy nhóc con đã choáng váng thì hơi nhếch miệng, kéo cậu sang phía bóng râm cạnh luống hoa.
Anh giúp Khương Ngạn Hi tháo kính mắt, đỡ vai cậu lại gần.
Mục đích chính của anh khi tới đây là để giúp Khương Ngạn Hi chăm sóc tuyến thể sau đánh dấu.
Tai Khương Ngạn Hi đỏ bừng, không hề nhúc nhích mà để yên cho Tô Hoài kiểm tra.
Anh nhẹ vén cổ áo, nhìn phần gáy trắng nõn nà.
Lần này vết cắn rất nông nên đã gần khép lại, màu sắc cũng nhạt đi.
Vết răng từ việc đánh dấu tạm thời sẽ không hằn trên tuyến thể Omega quá lâu.
Tuy vết thương khép lại là điều tốt, nhưng cứ nhớ đến việc kí hiệu mình để lại cuối cùng rồi sẽ biến mất như chưa hề đánh dấu người kia, Tô Hoài vẫn thấy tiếc nuối theo bản năng của một Alpha.
Muốn vết cắn của mình lưu lại vĩnh viễn trên tuyến thể của Omega mà mình đem lòng yêu thương, đó là khát vọng lớn nhất trong lòng mọi Alpha.
Và đánh dấu hoàn toàn cũng là chuyện quan trọng nhất trong đời một Omega.
Trước khi xử lí sạch sẽ những nguy cơ tiềm ẩn, Tô Hoài sẽ không để khát vọng từ bản năng chi phối mình.
Phải thuận theo tự nhiên, đợi đến cái ngày nước chảy thành sông.
Tô Hoài ôm lấy Khương Ngạn Hi, dịu dàng mà tỉ mỉ liếm láp tuyến thể cậu dưới chung cư yên tĩnh không một bóng người.
Con mèo đốm vẫn chưa đi, nó ngồi cách đó không xa, tò mò ngoẹo cổ nhìn.
Sau một lúc lâu chăm sóc cẩn thận, Tô Hoài đã nếm đủ mùi hương thơm ngọt nơi tuyến thể nhưng vẫn chưa đành lòng rời đi. Anh giúp Khương Ngạn Hi sửa sang lại quần áo, rồi giúp cậu đeo kính lại.
Khương Ngạn Hi thấy hình như thời gian chăm sóc lần này dài hơn lần trước, nhưng cậu ngại hỏi, chỉ nghĩ là do lần này miệng vết thương không được ổn thôi.
Cậu cụp mắt, thẹn thùng nhỏ giọng: "Cảm ơn đàn anh ạ".
Tô Hoài nhấm nháp vị ngọt còn đọng giữa môi răng, ung dung đáp "Ừ" một tiếng, nói mà chẳng biết ngượng: "Em nhớ nhé, trước khi vết thương lành lặn hoàn toàn thì mỗi ngày anh sẽ tới đây giúp em chăm sóc một lần".
Anh tự giễu cợt mình, nhưng không khống chế nổi những tâm tư trong lòng - thậm chí anh còn hi vọng, giá mà Khương Ngạn Hi hung dữ hơn một chút, vậy thì những khi mất kiểm soát anh có thể bị ngăn lại đúng lúc.
Khương Ngạn Hi cũng không biết những cặp Alpha - Omega khác có tần suất chăm nom thế nào sau khi đánh dấu tạm thời, cậu chỉ có thể gật nhẹ đầu vẻ cảm kích: "Phiền đàn anh quá ạ".
Tô Hoài nhìn khuôn mặt ngây thơ chẳng chút phòng bị, nhẹ dạ tới mức anh chẳng nỡ lòng, thì hơi bất đắc dĩ.
Anh trầm ngâm một chốc, rồi bỗng đưa ra một yêu cầu kì quái: "Khương Ngạn Hi này, em thử hung dữ xíu cho anh xem được không?".
Khương Ngạn Hi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh: "???".
Tô Hoài mỉm cười đầy bất đắc dĩ: "Xưa nay em có từng nổi giận bao giờ chưa thế?">
Khương Ngạn Hi nghiêm túc nhớ lại, rồi chần chừ gật đầu.
Tô Hoài hơi sửng sốt, không tưởng tượng nổi dáng vẻ tức giận của Khương Ngạn Hi.
Nhưng anh cũng không hỏi thêm nữa.
Chuyện có thể khiến bé thỏ trắng ngoan ngoãn và dịu dàng nhất trần đời phải xù lông, chắc hẳn cũng không phải loại kí ức tốt đẹp gì.
Rồi anh lại hơi khó chịu.
Thằng nào? Ai dám bắt nạt bé thỏ ngoan nhà anh?
Khương Ngạn Hi hỏi: "Đàn anh muốn lên nhà ngồi không ạ?".
Tô Hoài từ chối vẻ kiềm chế, không yên tâm mà nhắc nhở: "Anh không lên đâu. Hi Hi này, em phải nhớ kĩ, buổi tối không được mời Alpha lên nhà mình, đặc biệt là bất cứ Alpha nào khác ngoài anh, nguy hiểm lắm".
Hôm qua trong nhà Khương Ngạn Hi vẫn còn người khác, nếu chỉ có mỗi hai người thì anh cũng sẽ chẳng ở lại.
Lúc có người khác, anh đã hơi mất khống chế rồi.
Là một Alpha, Tô Hoài biết rõ kiểu Omega không biết từ chối như Khương Ngạn Hi sẽ khiến những Alpha khác nảy sinh ham muốn sai lầm biết chừng nào.
Khương Ngạn Hi ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em biết rồi".
Tô Hoài: "Em ăn tối chưa?".
Khương Ngạn Hi: "Chưa ạ, đàn anh thì sao?".
"Anh không đói lắm". Tô Hoài cười cười, hỏi: "Em muốn ăn gì? Giờ anh đưa em đi ăn nhé?".
Khương Ngạn Hi nhìn bộ đồ ngủ trong áo khoác mình, vội vàng đáp: "Không cần đâu ạ, để em về nhà tự nấu mấy món linh tinh là được rồi".
Tô Hoài: "Em biết nấu ăn à?".
Khương Ngạn Hi dời mắt: "Không rành lắm... Nhưng vẫn ăn được ạ".
Tô Hoài đột nhiên thấy hối hận vì mình đã từ chối quá thẳng thừng.
Anh giúp cậu kéo khóa áo khoác ngăn cơn gió lạnh, rồi lấy một hộp bánh ngọt to từ trong chiếc xe đỗ ngay cạnh ra: "Tìm thấy phần thưởng của anh rồi".
Khương Ngạn Hi đưa tay nhận chiếc hộp. Qua phần nắp trong suốt, cậu thấy hai chiếc bánh kem bơ hình con thỏ cực kì đáng yêu, và cả bánh kem dâu màu hồng nhạt nữa.
Mắt Khương Ngạn Hi sáng rực, sao đàn anh biết cậu thích ăn bánh kem dâu nhỉ?
Cậu vui vẻ nói: "Cảm ơn đàn anh, em thích lắm ạ".
Tô Hoài mỉm cười xoa đầu cậu: "Lần sau tìm được hình nào của anh nữa thì nhớ phải đến chỗ anh nhận thưởng đấy. Em về đi, đêm nay lạnh lắm, cẩn thận không lại ốm mất".
Trên đầu Khương Ngạn Hi toàn hoa nhí bay vòng vòng, cậu vẫy tay chào Tô Hoài, cẩn thận đi từng bước một.
Tô Hoài nhìn theo đến khi Khương Ngạn Hi đã vào thang máy mới tiếc nuối thở dài, cô quạnh lái xe rời đi.
Bất ngờ gặp được Tô Hoài "hàng thật", đêm ấy với Khương Ngạn Hi như một giấc mộng đẹp.
Cậu ăn một chiếc bánh dâu ngọt ngào giữa lúc chạy deadline, vành tai cũng hồng lên như màu bánh, một hơi viết dài thêm năm trăm chữ.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Khương Ngạn Hi cũng tình cờ quay về với nhịp điệu của người thường.
10 giờ tối, nhận được sticker chúc ngủ ngon của Tô Hoài là Khương Ngạn Hi ngay lập tức bỏ ý định thức đêm gõ chữ, chúc anh ngủ ngon rồi lên giường rất sớm.
Mấy ngày sau đó Khương Ngạn Hi chạy deadline điên cuồng, đến tối lại đúng giờ xuống lầu nhận dịch vụ "chăm sóc" chu đáo tận nơi của Tô Hoài.
Tô Hoài liên tục quan sát mấy ngày, phát hiện sau khi quay xong Khương Ngạn Hi hôm nào cũng ở nhà không đi đâu.
Hồi còn đi học thi thoảng anh cũng thấy Khương Ngạn Hi được đưa đón bằng siêu xe có giá trị không nhỏ, giờ cậu không làm gì mà vẫn ở được trong chung cư cao cấp tấc đất tấc vàng.
Tô Hoài bắt đầu nghi ngờ, đàn em nhỏ bé của anh là một nhóc con thất nghiệp trong gia đình giàu sụ nào đó.
Vậy thì việc Khương Ngạn Hi không muốn tiết lộ nghề nghiệp của mình cho anh cũng là hợp lí thôi.
.
Hai ngày trước buổi ghi hình thứ hai, Khương Ngạn Hi bắt đầu chuẩn bị tâm lí.
Để đề phòng, lần này cậu xếp đầy quần áo đủ cỡ và đủ độ dày trong va li, dù chỉ hoàn thành được một nửa nhiệm vụ hành lí thì đàn anh vẫn có đồ mặc.
Quanh đi quẩn lại, hình như kì phát tình của cậu cũng sắp đến rồi.
Cậu bèn chuẩn bị cả các loại thuốc ức chế dài hạn lẫn ngắn hạn, giấu trong ngăn kín của va li.
Thậm chí Khương Ngạn Hi còn định uống thuốc lùi kì, nhưng nghĩ lại thì cậu vẫn quyết định thôi. Cậu sợ thứ thuốc đó có tác dụng phụ quá lớn, khiến thân thể mình yếu đi rồi bị đàn anh phát hiện.
Sau sự cố ghi hình lần trước, cậu lại càng sợ mình phiền đến đàn anh và tổ chương trình.
Khương Ngạn Hi đang định xuống tiệm thuốc dưới lầu mua thêm thuốc dự phòng, thì Tô Hoài lại nhắn tin.
Cậu nhanh chóng cầm điện thoại trên đầu giường lên kiểm tra.
Tô Hoài: [Chọt bé thỏ trắng.jpg].
Tô Hoài: "Giờ bắt đầu chuẩn bị hành lí được rồi đó".
Khương Ngạn Hi tự hào chụp một tấm ảnh va li mình gửi sang.
Khương Ngạn Hi: "Em chuẩn bị xong rồi ạ".
Tô Hoài: [Cún con khen ngợi.jpg].
Anh cười: "Tích cực quá ha, có vẻ biểu hiện lần trước của anh vẫn ổn nhỉ?".
Khương Ngạn Hi đỏ mặt, nhớ lại những lúc mình được đàn anh chăm sóc chu đáo thì mím môi, gửi một sticker bé thỏ trắng trốn sau củ cà rốt khẽ gật đầu để đáp lời.
Tô Hoài: [Cún con lăn lộn.jpg].
Tô Hoài: [Cún con phấn đấu.jpg].
Tô Hoài: [Cún con liếm bé thỏ trắng.jpg].
Khương Ngạn Hi bật cười vì ba cái sticker liên tiếp, híp mắt ngồi ở mép giường rồi ngã ngửa ra lớp chăn mềm phía sau, giơ điện thoại lên lưu hết đống sticker lại.
Tô Hoài cũng gửi một tấm ảnh, chiếc va li trên sàn vẫn chưa có gì.
Tô Hoài: "Có cần anh cầm theo gì giúp em không? Chắc nhiệm vụ hành lí lần này dị lắm, phải chuẩn bị kĩ càng từ sớm thôi".
Tô Hoài: "Em có thể đưa một ít quần áo sang đây, đựng trong va li của anh".
Cậu và đàn anh có chung ý tưởng kìa!
Khương Ngạn Hi vui vẻ ngồi dậy, đáp: "Đàn anh cũng có thể bỏ ít quần áo vào trong va li em nữa".
Tô Hoài: [Cún con OK.jpg].
Tô Hoài: [Lát nữa anh sang nhà em, tiện thể cầm cả quần áo em về luôn nhé?].
Khương Ngạn Hi: [Bé thỏ trắng OK.jpg].
Hai mươi phút sau chuông cửa vang lên, Khương Ngạn Hi chờ mong ra mở cửa.
Tô Hoài đeo khẩu trang và đội mũ, tay xách va li, nhìn ý cười sáng loáng trong mắt cậu: "Em vui đến thế cơ à".
Khương Ngạn Hi hơi xấu hổ dời mắt, tự giác đỡ lấy chiếc va li trong tay anh.
Tô Hoài lại không cho phép, anh tháo khẩu trang rồi tự xách vào.
Khương Ngạn Hi không hề phòng bị mà dẫn anh vào phòng ngủ của mình, quỳ gối trên thảm trải sàn mở va li.
Tô Hoài chần chừ vài giây trước căn phòng đầy mùi hoa chanh thơm nức, rồi mới bước vào với vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Khương Ngạn Hi cẩn thận xếp từng món quần áo của anh vào va li, cậu đột nhiên cảm thấy hơi kì quái.
Nhưng rồi cậu cũng chẳng nghĩ nhiều.
Tô Hoài ngồi ngay cạnh, lười biếng chống cằm nhìn Khương Ngạn Hi xếp ra xếp vào một chốc rồi đột nhiên mỉm cười, hỏi: "Em không thấy hai đứa mình giống chồng chồng son đang chuẩn bị đi tuần trăng mật à?".
Động tác của Khương Ngạn Hi chợt ngừng, đôi mắt cậu rung động kịch liệt, khuôn mặt đỏ bừng trong chớp mắt.
Đúng rồi, cảm giác ban nãy của cậu chính là cái này đấy!
Khương Ngạn Hi mím môi, đỏ mặt xếp quần áo, thẹn đến nỗi chẳng dám đáp lời.
Tô Hoài lơ đãng quan sát phòng ngủ cậu. Căn phòng khiến người ta cảm thấy ấm áp - giường cực kì lớn, trông thoải mái vô cùng, hai người ngủ cũng lăn lộn được.
Chắc là được đặt làm riêng.
Tô Hoài tò mò cười hỏi: "Sao ở một mình mà em mua giường to thế?".
Khương Ngạn Hi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cậu hơi xấu hổ mà giải thích: "Em ngủ hơi quấy, lúc trước hay bị... lăn xuống giường".
Tô Hoài tưởng tượng hình ảnh ấy, nhịn cười: "Ngủ giường này mà vẫn ngã được cơ à?".
Khương Ngạn Hi hơi nghĩ ngợi, rồi xấu hổ gật đầu: "Vẫn có ngã ạ... Nhưng giờ thì ít hơn nhiều rồi".
Tô Hoài đố kị liếc Tiểu Ngọc đang ưỡn bụng ngủ nướng trên giường: "Tiểu Ngọc ngủ chung với em à?".
Khương Ngạn Hi chăm chú xếp quần áo: "Vâng ạ".
Tô Hoài: "Nó không sợ bị em đè bẹp dí ư?".
Khương Ngạn Hi lắc đầu: "Nó quen rồi, chuồn nhanh lắm".
Tô Hoài nhìn Tiểu Ngọc đang ngáy rừ rừ, không cam lòng mà híp mắt một cái.
Anh dời mắt đi như có gì suy nghĩ, tiếp tục nhìn Khương Ngạn Hi chằm chằm, đột nhiên mỉm cười đề nghị: "Em có thể cân nhắc tìm một anh bạn trai, thế thì buổi tối không ngã được đâu".
Khương Ngạn Hi khó hiểu nhìn anh: "?".
Sao mà có bạn trai thì không ngã cho được? Chẳng phải không gian sẽ bị thu hẹp lại ư?
Tô Hoài cười mông lung, đôi mắt không tự chủ được mà nhìn cơ thể mềm mại của cậu, thấp giọng: "Vì bạn trai sẽ ôm em suốt đêm mà".
Khương Ngạn Hi hơi mở to mắt, rồi lập tức đỏ tai nhìn sang một bên, tốc độ gấp quần áo tăng vọt.
Chuông cửa đột ngột reo vang.
Tô Hoài quay sang nhìn, đôi mắt có vẻ hơi bất mãn: "Lại là bạn em đấy à?".
Khương Ngạn Hi cũng nghĩ đó là Kỷ Vũ, dù sao thì trừ Lục Nhất Ninh chẳng mấy ai đến nhà cậu, mà dạo này cậu không mua hàng online.
Cậu muốn đi mở cửa, lại bị Tô Hoài ấn vai: "Để anh".
Ra tới cửa, Tô Hoài nhìn Alpha trẻ lạ mặt trong camera giám sát, nhướng mày, thấp giọng gọi: "Hi Hi à, em ra đây chút đi".
Khương Ngạn Hi chạy chậm rì rì tới huyền quan, Tô Hoài quay đầu, nghi ngờ hỏi: "Em thử nhìn xem có biết người này không?".
Cậu nghi hoặc tới gần, thấy rõ người trong camera thì hàng mi đột nhiên run rẩy, ánh mắt trở nên kinh hoàng.
Alpha với chiếc áo khoác nỉ đen cao cấp bên ngoài kiên nhẫn bấm chuông thêm lần nữa, ung dung gọi: "Hi Hi, anh biết em có nhà đấy, mở cửa mau lên".
Tô Hoài nghe được cách xưng hô thân thiết này thì nhíu mày, dùng ánh mắt dò hỏi Khương Ngạn Hi.
Cậu đứng yên một chỗ, sửng sốt trợn mắt mấy giây, đến lúc sực tỉnh thì việc làm đầu tiên chính là đẩy Tô Hoài vào phòng ngủ.
Tô Hoài ngạc nhiên, bị Khương Ngạn Hi luống cuống xô ngã lên giường.
Tất thảy diễn ra đột ngột quá đỗi, đôi mắt anh dần tối lại, hầu kết lăn lăn.
Anh còn chưa kịp nói gì thì đã bị Khương Ngạn Hi nhấc chăn lên trùm kín người.
Tô Hoài: "...".
Anh hiểu ra, gạt chăn ngồi dậy, tức cười: "Khương Ngạn Hi, em đang giấu tình nhân đấy à? Mối quan hệ giữa hai đứa mình là thế ư?".
Khương Ngạn Hi ngồi bên giường chắp tay trước ngực vẻ hối lỗi, hoảng loạn nhỏ giọng cầu xin: "Em thực sự xin lỗi, đàn anh nhất định đừng đi ra nhé! Cũng đừng phát ra tiếng động gì, mọi chuyện sẽ xong nhanh thôi! Em xin lỗi anh nhiều lắm!".
Tô Hoài híp mắt đầy nguy hiểm, trái tim nặng trĩu, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn trai em đó à?".
Những lời lúc trước đều là giả dối ư?
Tiếng chuông cửa lại vang lên, Khương Ngạn Hi không kịp giải thích, chỉ nói: "Không phải đâu! Xin đàn anh đó, anh đừng ra ngoài nhé! Nguy hiểm lắm đấy!".
Sắc mặt Tô Hoài thoáng dịu xuống, anh buồn cười nhướng mày: "Nguy hiểm à?".
Khương Ngạn Hi mở to đôi mắt đầy tội nghiệp, mím môi ra vẻ cầu xin.
Sao mà Tô Hoài chịu nổi ánh nhìn như thế, anh bất đắc dĩ thở dài, không còn cách nào khác phải đáp: "... Rõ rồi".
Anh lại dùng ngón trỏ gõ lên trán cậu, vờ hung dữ: "Tốt nhất là lát nữa em phải giải thích rõ ràng cho anh đấy, Khương Ngạn Hi ạ".
Khương Ngạn Hi cảm kích gật đầu thật mạnh, nhanh chóng đóng cửa phòng, chạy ra huyền quan giấu giày Tô Hoài đi.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố bình ổn hơi thở, nuốt nước miếng rồi mở cửa.
Khương Tuân vừa bước vào đã ngửi thấy mùi Alpha lạ mặt, đôi mắt bén nhọn và lạnh lùng bẩm sinh nhìn ngay về phía phòng ngủ của Khương Ngạn Hi, tỏa ra khí chất mạnh mẽ của một Alpha cao cấp. Hắn nhạy bén nhận ra pheromone của Khương Ngạn Hi cũng khang khác, bèn trầm giọng hỏi: "Có khách đến à?".
Đôi mắt Khương Ngạn Hi run run vì không quen nói dối, cậu sốt sắng nhỏ giọng: "Anh à... Sao anh lại đến đây".
Khương Tuân sầm mặt đổi giày bước vào, đi thẳng tới trước phòng ngủ, giơ tay muốn đẩy cửa.
Khương Ngạn Hi cản hắn lại: "Phòng, phòng ngủ của em giờ hơi bừa bộn!".
Đôi mắt sắc bén của Khương Tuân nhìn Khương Ngạn Hi thật kĩ, hắn chầm chậm nhếch miệng: "Hi Hi lớn rồi, còn học thói nói dối nữa chứ".
Khương Tuân là anh ruột của Khương Ngạn Hi. Hắn lớn hơn cậu mười tuổi, từ nhỏ đã ôm mộng làm quân nhân nên nhập ngũ từ rất sớm, trở thành bộ đội đặc chủng cấp bảo vật quốc gia. Hai ngày trước hắn vừa xuất ngũ, thứ "sát khí" đầy chính trực của dân nhà binh còn chưa hoàn toàn biến mất.
Khương Ngạn Hi sợ tới mức nín thở, đồng tử sắp vỡ vụn, cậu nhỏ giọng run run: "Em, em không nói dối mà".
Khương Tuân quan sát đứa em nhiều năm không gặp thật kĩ, không chịu nổi sự đáng yêu của cậu, đáy mắt lóe ý cười cưng nựng trong thoáng chốc.
Hắn biết tỏng nhưng chỉ lạnh lùng nhìn cánh cửa rồi quay người đi ra, tuần tra từng căn phòng một.
Khương Ngạn Hi vừa lo lắng vừa đề phòng, theo sát ngay phía sau.
Rõ ràng trong nhà chẳng có thứ gì khiến Tô Hoài bại lộ, nhưng tim cập vẫn đập thình thịch.
"Em có bạn trai à?". Khương Tuân lạnh nhạt hỏi.
Khương Ngạn Hi lắp bắp đáp: "Không, không ạ... Anh ơi, anh xuất ngũ rồi à?".
Khương Tuân hờ hững "Ừ" một tiếng.
Không phát hiện dấu vết sống chung với Alpha trong nhà, Khương Tuân bèn thoáng thả lỏng, về phòng khách nghiêm chỉnh ngồi xuống.
Khương Ngạn Hi vội hỏi: "Anh ơi, anh muốn uống gì?".
Khương Tuân không tự chủ được mà nói giọng nghiêm túc: "Đừng vội, ngồi xuống đây đã, anh có chuyện muốn hỏi em".
Trái tim Khương Ngạn Hi nảy lên một cái, không làm sao cãi nổi cái giọng này, đành ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đối diện Khương Tuân, ngón tay bất an xoắn xuýt.
Khương Tuân thấy thế thì mỉm cười: "Em sợ gì? Hi Hi à, anh thấy em chẳng nhớ anh tí nào hết, em quên mất anh trai rồi đúng không?".
Khương Ngạn Hi chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt quyến luyến: "Không mà... Anh ơi, em nhớ anh lắm".
Khuôn mặt lạnh lẽo của Khương Tuân thoáng dịu lại, hắn nhếch miệng, khoanh tay nói gần nói xa: "Lúc còn bé ngày nào em cũng quấn quýt lấy anh đòi cõng, một ngày không gặp là bật khóc ngay. Giờ gặp nhau thì câu em nói đầu tiên là gì nào, sao, vất vả lắm anh mới rảnh rỗi được một lúc, nhưng vẫn không được đến thăm em trai mình à?".
Khương Ngạn Hi chột dạ dời mắt, nhỏ giọng: "Đâu ạ, được chứ anh".
Khương Tuân hơi nheo mắt, lại bắt đầu nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng: "Nói chuyện chính trước".
Khương Ngạn Hi vừa nghi hoặc vừa bất an mà nhìn hắn: "?".
Giọng Khương Tuân hơi trầm xuống: "Mấy năm qua em có liên lạc gì với họ không?".
Khương Ngạn Hi biết Khương Tuân đang nhắc tới cha mẹ hai người, đôi mắt cậu cũng trầm trầm, chậm rãi lắc đầu.
Khương Tuân thờ ơ: "Rồi, không thích liên lạc cũng được, để anh nuôi em. Sao không nhận cái thẻ anh đưa?".
Lòng Khương Ngạn Hi dậy nỗi ấm áp xa xôi lâu rồi không gặp, cậu mỉm cười: "Anh à, em đã độc lập về kinh tế từ sáu năm trước rồi".
Khương Tuân nhạt giọng: "Tí tiền em kiếm được thì có là gì, mỗi phí bồi thường vi phạm hợp đồng mà cũng không đền nổi".
Xem ra hắn đã biết rõ mọi chuyện, nhất thời Khương Ngạn Hi hồi hộp lo lắng, cậu lặng lẽ nhìn sang phía phòng ngủ theo bản năng.
Khương Tuân tóm gọn ánh mắt đó nhanh như cắt, hắn nhếch môi vẻ hiểu rõ nhưng lại không hề nói toạc ra, chỉ lạnh giọng: "Có ai bắt ép em à?".
Khương Ngạn Hi sốt ruột giải thích: "Không đâu! Em tự nguyện mà!".
Khương Tuân hoài nghi nhíu mày, rõ ràng không tin đứa em mắc chứng sợ xã hội lại tự nguyện tham gia loại chương trình như thế.
Sợ hắn không tin, Khương Ngạn Hi vội vàng bổ sung: "Thật đó anh, chương trình này dễ lắm, còn được đi du lịch khắp nơi nên em thấy hứng thú thôi".
Khương Tuân không vạch trần lời nói dối mà chỉ bình tĩnh nhìn cậu, hơi tức giận hỏi: "Sao em vẫn còn muốn lại gần cậu ta? Em quên hết những chuyện khi trước rồi à? Hay chúng chẳng liên quan gì tới em nữa?".
Khương Ngạn Hi hơi sửng sốt, cụp mắt vẻ sợ sệt: "Đó... đâu phải lỗi của đàn anh, đàn anh đâu có liên quan gì đâu ạ".
Cứ nhớ về những chuyện kia là Khương Tuân lại tức đến nỗi váng đầu, hắn siết chặt tay, nhắm mắt, trấn tĩnh một chốc rồi trầm giọng hỏi: "Nếu anh nói anh không đồng ý cho em tham gia chương trình này, thì em có nghe lời anh không?".
Khương Ngạn Hi cúi đầu cắn môi, không đáp.
Khương Tuân nói vẻ hối hận: "Hi Hi à, anh rất lo cho em, anh không muốn em gặp phải những chuyện kia nữa. Dù em có thể tha thứ cho đám đó thì anh cũng không làm được. Nếu anh ở bên em trong những năm tháng ấy, thì nhất định sẽ không ai có cơ hội bắt nạt em đâu".
Khương Ngạn Hi vẫn im lặng.
Khương Tuân bất đắc dĩ nhìn cậu một chốc, rồi thở dài.
Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra thật khẽ, Tô Hoài xuất hiện.
Khương Ngạn Hi khiếp hãi nhìn về hướng ấy, dùng ánh mắt gần như nài ép ra hiệu cho anh quay về.
Ánh mắt Tô Hoài nặng đầy tâm sự, anh nhíu mày liếc Khương Tuân, đang muốn ra ngoài thì hắn lại lạnh nhạt lên tiếng: "Tốt nhất cậu nên nghe lời nó đi, tâm trạng của tôi bây giờ không hợp để gặp cậu đâu".
Tô Hoài: "...".
Khương Tuân đột nhiên đứng dậy.
Khương Ngạn Hi lập tức hoảng loạn đứng lên theo: "Anh à!".
Tô Hoài chuẩn bị tâm lí thật tốt, rồi thản nhiên bước ra ngoài.
Khương Ngạn Hi nhanh chóng che trước người anh, vành mắt hơi đỏ ửng.
Nhưng Khương Tuân lại bỏ qua hai người, đi thẳng ra huyền quan.
Khương Ngạn Hi hơi sửng sốt: "... Anh ơi".
Khương Tuân xỏ giày, quay lưng về phía cậu, lạnh lùng nói: "Tuy những chuyện kia có thể xem như không liên quan tới cậu, nhưng cá nhân tôi vẫn không tha thứ cho cậu được".
Tô Hoài nhíu mày thật chặt, anh chầm chậm rủ mắt, khàn giọng nói: "Xin lỗi, tôi cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình, nên anh không cần tha thứ cho tôi".
Khương Tuân hít một hơi thật sâu, chậm rãi xua tan cơn bực bội.
Hắn nhắm mắt một lúc, rồi thấp giọng: "Hi Hi à, đừng để ý tới anh. Em muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần em thực sự muốn là được".
Viền mắt Khương Ngạn Hi dần đỏ ửng: "...".
Khương Tuân mở mắt, quyết đoán mở cửa đi ra ngoài, lạnh nhạt nói: "Giờ anh đã về rồi, không ai được phép bắt nạt em trai anh nữa".
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Khương Ngạn Hi ngơ ngác nhìn rồi sực tỉnh, lập tức lo lắng quay lại nhìn Tô Hoài.
Anh chầm chậm ngước mắt nhìn cậu, ngắm nghía đôi ngươi ấy.
Khương Ngạn Hi tỏ vẻ hối lỗi: "Em xin lỗi đàn anh, anh trai em...".
Tô Hoài nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, giọng khản đặc: "Đừng xin lỗi anh nữa".
Khương Ngạn Hi: "...".
Tô Hoài không cam lòng mà siết tay thật chặt: "Người cần xin lỗi là anh mới đúng".
"Khương Ngạn Hi à". Tô Hoài bất an thấp giọng hỏi: "... Anh thực sự được phép đến gần em thêm lần nữa ư? Có phải anh ích kỉ lắm không?".
Khương Ngạn Hi hơi bối rối chẳng biết phải làm gì.
Cảm nhận luồng pheromone bị vô thức tỏa ra vì tâm trạng Tô Hoài bất ổn, cậu chầm chậm giơ tay, ôm lại để an ủi anh.
"Đàn anh ơi". Khương Ngạn Hi giải phóng pheromone của mình để động viên anh, thấp giọng: "Được chứ".
"Bất cứ lúc nào cũng được mà".
Tô Hoài ngẩn người, hàng mi run run cụp xuống, đôi ngươi thất thần giãn to.
Anh khẽ thở dài, có hơi bất đắc dĩ nhếch miệng.
Tô Hoài dịu dàng vùi mặt vào bờ vai Khương Ngạn Hi, thấp giọng hỏi: "Anh thích em, vậy cũng được ư?".