Lý Thời Khánh ôm người đặt lên giường, quả nhiên hệt như mình nghĩ, dáng vẻ cậu ấy khi khóc đẹp thật.
Lúc Tôn Thiếu Kiều lấy lại tinh thần thì mới phát hiện Lý Thời Khánh đang ôm mình, á, mình ở trong lòng vợ như vậy không ra dáng đàn ông chút nào hết, lỡ như vợ không thích thì sao?
"Cởi quần ra, tôi xem cho cậu."
"A? Sao chứ?" Trong lúc Tôn Thiếu Kiều còn đang ngẩn người thì quần đã bị cởi ra, treo tòn ten dưới bắp chân.
Hai chân thon dài, bắp thịt rất đẹp, Lý Thời Khánh cảm thấy người trên giường chỗ nào cũng đẹp.
Mất hết mặt mũi người ta rồi, Tôn Thiếu Kiều úp mặt vào trong gối, chỉ lộ ra lỗ tai đỏ bừng.
Dù sao cũng cách một lớp quần nên không quá nghiêm trọng, Lý Thời Khánh cầm khăn nóng đắp cho Tôn Thiếu Kiều, để tay lên khăn lông xoa bóp.
Mông đã đau lắm rồi, để khăn nóng kích thích càng đau thêm.
Tôn Thiếu Kiều ôm cánh tay Lý Thời Khánh, mong hắn dừng tay.
"Cảm giác tốt thật."
Bốn chữ khiến toàn thân Tôn Thiếu Kiều đỏ bừng lên, mình đang bị trêu phải không? Bởi Lý Thời Khánh? Cậu ấy đang trêu mình đó hả?
"Lần sau đánh không được mặc quần." Lý Thời Khánh thản nhiên nói.
"Ừ, được." Tôn Thiếu Kiều đang mơ mơ màng màng, theo bản năng đáp ứng yêu cầu của Lý Thời Khánh, lúc phục hồi tinh thần mới biết mình đáp ứng cái gì.
Cậu ấy còn đánh mình nữa, không cho mặc quần luôn? Thật luôn?
Lý Thời Khánh thấy Tôn Thiếu Kiều như vậy dễ thương muốn xỉu, giống như chú chó không giành được cục xương vậy, không kiềm chế nổi, hôn một cái chóc lên mặt cậu.
Nụ hôn này khiến bọn họ bâng khuâng tới mấy ngày sau.
Tôn Thiếu Kiều còn đang bị thương, hết cách đi trấn lột, càng rảnh rỗi càng dễ nghĩ tới chuyện đó. Mụ cười của Lý Thời Khánh, câu nói của Lý Thời Khánh, cho dù hắn đánh cậu cậu cũng cảm thấy vui.
Trong lòng Lý Thời Khánh hơi là lạ, tại sao mình lại hôn cậu ấy, đã vậy còn cảm giác rất tốt nữa? Cả hai đều là con trai cơ mà.
Lý Thời Khánh ngày càng phiền não, hắn ép buộc mình luyện đề, từng tờ đề thi rơi xuống mà trong lòng vẫn chưa ổn định, ngược lại còn rối bời hơn.
Nếu muốn gặp cậu ấy, thì cứ đi thôi.
Vào giờ tự học buổi tối, Tôn Thiếu Kiều đang chán nản nằm trên bàn nghịch giấy, gần đây cậu không có tiền, ba mẹ ở xa cũng không cho cậu, bà nội gần đây cơ thể ngày càng yêu, làm sao kiếm tiền được bây giờ?
Cậu đang suy nghĩ miên mang, phòng học vốn ồn ào bỗng chợt im lặng.
Tôn Thiếu Kiều ngẩng đầu, là Lý Thời Khánh, hắn đang đứng ở trước cửa, tựa như thiếu niên mang mặt trời trên lưng.
Khi Lý Thời Khánh tìm được chỗ ngồi của Tôn Thiếu Kiều, hắn đi thẳng tới, ngồi ở bên cạnh cậu.
"Cậu... Cậu tới đây chi vậy?" Tôn Thiếu Kiều cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ, vợ chủ động tìm mình, thật là vui quá đi thôi.
Lý Thời Khánh liếc cậu một cái, "Sao? Không hoan nghênh?"
"Hoan nghênh, hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh luôn." Để chứng minh sự hoan nghênh của mình, Tôn Thiếu Kiều bắt đầu làm màu, "Để hoan nghênh sự xuất hiện của Lý Thời Khánh, rất mong mọi người cho một tràng pháo tay."
E ngại sau này Tôn Thiếu Kiều sẽ bắt nạt nên ai nấy cũng đều nhìn về phía đó vỗ tay thật kêu.
Còn Lý Thời Khánh chỉ cảm thấy mình giống như một con khỉ trong sở thú. Hắn bực bội nhìn Tôn Thiếu Kiều.
Tôn Thiếu Kiều cũng ý thức được mình đang làm chuyện ngu xuẩn.
"Nè, cậu đừng giận, tôi chỉ muốn thể hiện lòng hoan nghênh của mình thôi à, cậu đừng giận mà." Tôn Thiếu Kiều vội vàng xin lỗi.
Nhìn dáng vẻ thì thầm lấy lòng của Tôn Thiếu Kiều, ai nấy cũng sợ tới ngu người.
Tên ma đầu nhà mình này mà cũng có lúc lấy lòng người khác hả trời.
Tôn Thiếu Kiều nhìn ánh mắt bạn học, "Mấy người nhìn cái gì đó hả? Chán mắt mình rồi đúng không?"
Các bạn học vội vàng nhìn ra chỗ khác.
Lý Thời Khánh trừng mắt nhìn cậu, thấy trên bàn cậu ngay cả một cuốn sách cũng không có, bèn lấy một tờ đề ôn của mình đưa cho cậu.