Tôn Thiếu Kiều ngồi yên trong lớp một chút, thầy cô giảng bài không vô đầu nổi, cậu chỉ muốn tìm Lý Thời Khánh hỏi hắn có phải là thích mình hay không, nhưng lại không dám.
Tôn Thiếu Kiều cảm thấy hơi khát, muốn đi mua nước.
"Bọn mày xuống căn tin không?" Tôn Thiếu Kiều ngẩng đầu hỏi.
Mấy tên đàn em nhìn tâm trạng Tôn Thiếu Kiều không tốt nên vội vàng đáp ứng để điều hòa không khí, "Có chứ, đi chung đi."
Cả đám vừa cười vừa nói, không ngờ vừa tới căn tin đã gặp một người quen, là con dê béo hôm trước bọn họ trấn lột, không nghĩ tới sẽ gặp ở đây, hôm nay Tôn Thiếu Kiều cũng không có tâm tư gây chuyện, tính đi vòng qua.
Ai ngờ dê béo chủ động chào hỏi với bọn Tôn Thiếu Kiều, "Bạn học Tôn, chào các cậu."
Cậu ta có bệnh hả? Tự dưng chào hỏi, muốn bị trấn lột nữa hay gì?
Mấy tên đàn em lúc này hơi chột dạ, ánh mắt láo liên, không dám đối mặt với Tôn Thiếu Kiều.
"Ừ?"
"Các cậu đó, sau này đừng chơi trò trấn lột tiền nữa đó nha, dọa người quá trời."
"Chơi?" Tôn Thiếu Kiều dừng bước, nhìn đám đàn em, thầm hỏi bọn họ chuyện gì xảy ra nhưng ai nấy đều khoát tay vội vàng rút lui.
Tôn Thiếu Kiều thấy phiền não, hỏi thẳng dê béo, "Cậu con mẹ nó có ý gì, ông đây mà chơi cái gì cơ?"
"Thì lần trước cậu trấn lột tiền của tôi đó, cậu quên rồi hả, dù lúc sau quay lại trả tiền tôi nhưng mà tôi cũng sợ lắm đó." Dê béo vỗ ngực, bày ra bộ dáng vô cùng sợ hãi.
Tôn Thiếu Kiều đột ngột mờ mịt, nhìn xung quanh bốn phía, mấy tên đàn em đều quay lưng lại hết, cậu kéo cổ áo người trước mặt, "Ai trả tiền cậu?"
"A, tôi không biết, nhưng ngoại hình rất đẹp trai, cao lớn, không thích nói chuyện, hình như là họ Lý."
Họ Lý, vợ, sao vợ lại làm vậy chứ? Là vì mình hả?
"Ai da, dù sao đi nữa thì các cậu sau này chú ý chút đó nha, lỡ đâu có người tức giận thật rồi báo cáo lên ban giám hiệu thì các cậu không thi đại học được đâu."
"Bạn học? Còn nghe tôi nói không?"
Tôn Thiếu Kiều không có ý định mua nước nữa, ngày hôm nay biết quá nhiều chuyện, trong lòng vô cùng cảm động, giờ cậu muốn tìm Lý Thời Khánh ngay lập tức nhưng lại không biết phải nói gì với hắn nữa.
Chiều, Tôn Thiếu Kiều đang nằm trên băng ghế ở vườn hoa suy nghĩ mấy chuyện dạo gần đây.
Thay đổi từ lúc nào vậy chứ?
Hình như sau trận đòn đó? Hay là tờ đề ôn?
Cũng có thể là lúc hắn nhận cây bút máy.
Từng bước một dẫn tới hiện tại.
Màn đêm buông xuống, Tôn Thiếu Kiều trở về phòng học, vào giờ tự học Lý Thời Khánh thường tới đây tìm cậu, không thể để hắn thất vọng được.
Như mong đợi.
Lý Thời Khánh đem đề ôn tới, như thường lệ xé một tờ cho Tôn Thiếu Kiều, "Làm nhanh lên, ngày mai kiểm tra, không làm được là tôi lập tức đánh cậu."
Tôn Thiếu Kiều bĩu môi, tập trung vào đề ôn, nếu cậu muốn tôi học chung trường đại học thì tôi nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ vậy.
Tôn Thiếu Kiều nghiêm túc đối mặt với hắn, "Sao cậu đối xử tốt với tôi quá vậy? Trả thù cho tôi, trả tiền giúp tôi, còn dạy tôi học nữa."
Lý Thời Khánh nghe xong cười một tiếng, thản nhiên mở miệng, "Nếu như nhất định phải trả lời, thì chắc là thích đi."
Tôn Thiếu Kiều sửng sốt, "Thích? Thích gì? Thích tôi?"
"Ừ."
Toàn văn hoàn.