Ăn tết xong, cảm giác thời gian trôi thật nhanh, Hứa Đào Đào cảm thấy thời gian trôi vèo vèo.

Giống như nghỉ chưa đã đã phải khai giảng rồi.

Tin dữ lớn nhất với các bạn nhỏ là khai giảng!

Tuy rằng hàng ngày cô bé vẫn học tập, nhưng mà học ở nhà sao có thể giống ở trường chứ?

Nếu ở nhà, cô bé không cần dậy sớm, thích đi vệ sinh lúc nào thì đi, thích uống nước lúc nào thì uống nước, đói bụng thì ăn. Đi học có thể như vậy không?

Không thể!

Chắc chắn không thể!

Thế nên Đào Đào cảm thấy hơi phiền muộn khi phải đi học.

Tất nhiên, Đào Đào hơi phiền muộn thì những người khác càng thấy phiền muộn hơn.

Phàm là trẻ con thì không có ai thích đi học, chuyện tự nguyện học tập căn bản là không tồn tại. Bọn họ nhỏ chứ đâu phải ngốc! Kỳ nghỉ không ưu không phiền vèo một cái đã kết thúc.

Trẻ con có phiền não nhỏ, người lớn cũng có phiền não lớn.

Sau lần đầu chế tạo giấy thành công, Hứa Tuyết Lâm cải tiến vài lần, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Cơ hồ là nhìn bằng mắt thường cũng thấy được là không có vấn đề gì, vì thế đại đội trưởng vui sướng muốn điên rồi.

Ai mà không muốn tốt lên chứ.

Đại đội trưởng biết, Hứa Tuyết Lâm sẽ đồng ý đem kỹ thuật cho bọn họ, cũng vì biết nên càng cảm thấy chuyện này phải xử lý thật tốt. Không thể để đứa nhỏ này cảm thấy đau lòng, sau này sẽ lạnh lòng.

Qua nhiều lần thương lượng, cuối cùng đại đội trưởng cũng làm ra được một kế hoạch khá tinh tế.

Rốt cuộc thì mở một xưởng giấy không giống thành lập một hợp tác xã nông dân bé nhỏ, cái này không chỉ cần kỹ thuật mà còn phải có nguồn tiêu thụ. Mấy vấn đề này phải lên chương trình cụ thể chi tiết. Mà hai chuyện quan trọng này, cái trước đã có Tuyết Lâm lo, cái sau thì khó khăn hơn nhiều.

Nhưng mà chuyện khó trong mắt người khác này, Hứa lão tam cảm thấy quá đơn giản.

Anh nói: “Cái này có gì mà khó chứ? Đừng nó là trong Công Xã, ngay cả trong huyện cũng không có xưởng giấy nào, chẳng phải đều nhập từ ngoài vào sao? Nếu bản địa có thể tự làm ra thì cứ tìm Công Xã! Làm gì có chuyện để người khác kiếm lời mà không cho người nhà kiếm? Chúng ta khởi đầu khó khăn, Công Xã nên giúp đỡ mới phải.”

Đại đội trưởng há hốc mồm.

Thói quen của anh ta là tự mình giải quyết công việc chứ không nghĩ tới nhờ người khác.

“Việc này sao mà nói với lãnh đạo chứ?”

Hứa lão tam: “Sao lại không thể? Anh cứ nói tình huống thực tế ra. Không phải tôi nói với anh rồi sao? Trẻ con khóc thì mới có sữa ăn. Anh muốn gì thì phải nói ra. Với lại, chúng ta có phát triển tốt thì chẳng lẽ không phải là Công Xã càng hãnh diện ư? Đây đều là chiến tích của Công Xã lãnh đạo mà.”

“Thế bọn họ muốn xếp người vào thì sao?”

Hứa lão tam mỉm cười: “Có phải anh bị ngốc không! Việc gì chúng ta phải trả lương như công nhân chứ? Chúng ta có thể trả công điểm nha! Chúng ta là xí nghiệp tập thể nhỏ, không giống với xí nghiệp lớn trọng điểm quốc gia như trong trấn. Bọn họ muốn tới cũng được thôi, chuyển hộ khẩu tới đây đi, chúng ta sẽ trả công điểm! Tôi không tin là bọn họ có thể chuyển. Với lại, chúng ta trao công tác cho đồng chí phụ nữ, trong xưởng là một đám phụ nữ, chẳng nhẽ bọn họ có thể không biết xấu hổ xếp một đại lão gia vào à? Thế chẳng phải là rắp tâm bất lương sao?”

Chỉ nghe qua chuyện từ nông thôn vào thành phố chứ chưa thấy ai từ thành phố muốn về nông thôn cả.

“Đúng, thằng ba nói quá đúng!” Mỗi lần họp, kế toán Chương đều cảm thấy quý Hứa lão tam như con ruột, ý tưởng của bọn họ rất giống nhau. Đại đội trưởng là người tốt, cũng rất uy tín, nhưng mà đầu óc không nhanh nhạy.

Ông ta làm kế toán nên tương đối chú ý tới tiền.

Tóm lại là không bột chớ gột nên hồ.

Ông ta nói: “Mặc kệ bọn họ muốn xếp lãnh đạo hay công nhân vào chỗ chúng ta thì chúng ta cũng không từ chối, nhưng mà nói luôn rằng xưởng nhỏ trong thôn không trả nổi tiền công. Tất cả đều đồng ý lấy công điểm, xem bọn họ có dám đến hay không! Cũng không thể trực tiếp trả tiền được, nếu không sẽ làm người dân trong thôn tranh giành công việc tạo lề thói đua đòi đáng phê phán. Mà đến khi xưởng giấy có thể kiếm lời thì công điểm cuối năm của mọi người càng đáng giá. Không đổi lương thực có thể đổi tiền. Đây là chuyện tốt đối với thôn dân.”

Đại đội trưởng: “Hai người quá không khéo rồi.”

Hứa lão tam: “Đâu có gì khó, anh dùng não một chút đi!”

Đại đội trưởng: “Hai người nghĩ rộng hơn tôi nhiều.”

Điểm này thì anh ta phục. Hứa Kiến Sơn ngồi một bên không phát ra tiếng nào, đầu óc anh ta còn không bằng đại đội trưởng nữa kìa. Nhưng mà không sao, anh không thông minh như người ta nhưng mà là chỉ đâu đánh đó.

Đại đội trưởng: “Thế bây giờ phân công luôn, tôi với chú Chương sẽ lên Công Xã xử lý thủ tục; Kiến Sơn thì tìm vài người sửa sang lại sân phơi lúa bên kia, không phải làm không công mà mỗi ngay sẽ chấm công điểm, còn là công điểm cao nhất; Kiến Vân, chú hoàn thiện chi tiết nội quy xưởng giấy đi. Với lại về việc tuyển người, chú nghĩ một bản kế hoạch nhé.”

Mọi người gật đầu, mỗi người vội vàng làm nhiệm vụ của mình.

Rất nhiều việc trước khi thực hiện thấy quá nhiều khó khăn, nhưng mà đến khi bắt tay vào làm mới thấy thực ra cũng không khó như mình nghĩ. Có nhiều chuyện chỉ là sự thấp thỏm trước khi làm việc tự mình suy diễn thôi.

Tuy chưa đến vụ mùa, nhưng trong đại đội đột nhiên phân công người sửa chữa lại sân phơi làm mọi người kinh ngạc. Rốt cuộc thì đang yên đang lành tự nhiên như vậy thì không thể không có chuyện gì được!

Hứa Kiến Sơn với Hứa lão tam – đồng chí Hứa Kiến Vân – là anh em khác chi.

Nhưng mà tính cách hai người hoàn toàn khác nhau, so với Hứa Kiến Vân biết cách ăn nói, rõ ràng Hứa Kiến Sơn chẳng biết nói chuyện. Nhưng mà thế cũng tốt, tuy rằng anh ta không biết cách ăn nói nhưng mà muốn đào ra cái gì từ trong miệng anh ta thì càng không thể, người này chẳng phải cái hũ nút nhưng mà vì đã từng tham gia quân ngũ nên miệng cứng như bưng.

Mọi người không hỏi được Hứa Kiến Sơn cái gì chỉ có thể đi tìm Hứa lão tam. Chỉ là mọi người cũng đâu thể tới đại đội tán gẫu chứ, thế nên chỉ có thể tới nhà đại đội trưởng ‘làm khách’, thám thính tình hình.

Thím Quế Hoa cũng được đại đội trưởng dặn dò từ trước, biết cái gì nên nói, không nên nói.

Thực ra cho cùng thì mọi người cũng chỉ muốn biết là có chuyện gì, dù sao đại đội có biến hóa gì cũng ít nhiều liên quan tới bọn họ.

Thím Quế Hoa: “Có thể đại đội sẽ mở một xưởng nhỏ.”

Lời này của chị không khác gì sét giữa trời quang, làm mọi người kinh ngạc há hốc mồm, như thể có thể nhét vừa một quả trứng gà.

“Đây là sao vậy? Mở xưởng ư? Xưởng gì vậy? Giống như trong trấn hả?”

“Vậy sẽ trả tiền công ư? Vậy sao này có phải trong đại đội ta sẽ có công nhân không?”

“Vậy ai có thể được nhận làm? Cô xem tôi có được không?”

“Chắc chắn cô có thể vào làm đúng không? Dù sao chồng cô là đại đội trưởng……….”

“Có chồng là đại đội trưởng thật sự không giống bọn cô, Quế Hoa à, hai nhà chúng ta là thân thích, cháu cũng không thể mặc kệ nhà cô……”

Mỗi người một câu ríu ra ríu rít, lúc này mọi người đều cực kỳ phấn khởi.

Thím Quế Hoa: “Mọi người có thể im lặng một chút hay không?”

Chị nói to hơn bình thường: “Mấy lời này của mọi người mà truyền đi, còn tưởng rằng chồng tôi chiếm bao nhiêu lời trong đó. Ai có thể vào làm ai không thể, đâu phải tôi nói là được, cũng chẳng phải lão Hứa nhà tôi nói là xong. Chuyện này có kế hoạch hết, chứ không phải người thân nhà ai là có thể vào làm. Nếu thế thì làm gì còn quy củ nữa. Mọi người hỏi đông hỏi tây chỗ tôi cũng vô dụng thôi, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ. Nhưng mọi người cứ chờ 2, 3 ngày nữa, đại đội sẽ công bố với toàn dân thôi. Tôi nói trước một chút cho mọi người, thế mà mọi người còn loạn cả lên.”

“Không không, ý bọn tôi không phải vậy, đây chẳng phải là nghĩ……..”

Thím Quế Hoa: “Nghĩ gì mà nghĩ? Thôn Hứa gia chúng ta có hơn một nửa là họ Hứa, dù có không phải họ Hứa thì cũng có chút quan hệ họ hàng. Thế vì sao phải chăm sóc nhà cô chứ? Đâu có chuyện ngon nghẻ như vậy.”

“Đúng thế, thím hai Hứa, thím cũng đừng có cậy già lên mặt nữa. Em Quế Hoa, vậy em nói cho bọn chị chút, đại đội ta sẽ mở xưởng gì?”

Thôn họ cũng không giống có thể làm gì đó.

Thím Quế Hoa: “Nghe nói là xưởng giấy.”

“Làm giấy á? Chỗ chúng ta còn có người biết làm giấy à????” Lúc này mọi người càng tò mò.

Thím Quế Hoa: “Ai bảo là không có ai biết? Hứa lão tam biết đó.”

“Anh ta ư? Sao không nghe nói gì vậy?”

“Vì sao người ta phải nói cho chị biết?”

“Ừ cũng đúng.”

Thím Quế Hoa thấy bọn họ bàn tán sôi nổi, lại nghĩ tới lời đại đội trưởng nói, chị nói tiếp: “Chú ấy biết đó, chẳng phải đại đội mình không trồng trọt bằng đại đội bên sao? Chú ấy liền nghĩ tới việc khai thác tác nguyên mới cho đại đội ta đấy.”

Chuyện này nhà người khác không biết, nhưng thím Quế Hoa cũng biết thực ra người làm được là Tuyết Lâm chứ không phải Hứa lão tam.

Nhưng dù là Hứa lão tam hay đại đội thì đều không muốn nói chuyện này ra ngoài. Dù sao Tuyết Lâm bây giờ mới 11 tuổi, còn quá nhỏ. Quá nổi tiếng không phải là chuyện tốt. Với lại, nếu chẳng may có người nổi ý xấu, đứa trẻ 11 tuổi cũng không thể có năng lực bảo vệ mình.

Thế nên chi bằng cứ ấn định lên người Hứa lão tam, dù sao hai người họ là cha con, cũng không so đo chuyện này. Đến lúc có vấn đề kỹ thuật, cứ để Tuyết Lâm qua giúp, cũng không phải không có lý do tốt.

Dù sao Hứa lão tam cũng là đàn ông, tiếp xúc quá gần với phụ nữ trong xưởng cũng không thỏa đáng. Thế nên để cho con trai tuổi không lớn qua giúp chẳng phải càng khéo sao?

Cũng vì vậy nên đối với bên ngoài, cứ gán lên người Hứa lão tam. Còn ai hỏi sao Hứa lão tam biết? 

Vốn dĩ người này đã tốt nghiệp được cấp hai, với lại, chỉ với da mặt dày như tường thành kia, nói là tên này mặt dày học được người khác thì cũng chẳng ngoài ý muốn.

Nhưng mà thím Quế Hoa nghĩ nhiều rồi, mọi người đối với Hứa lão tam ấy à, tóm lại là được nhận ngon ngọt từ anh rồi nên không hỏi thêm câu nào! Thậm chí, mọi người còn không hỏi thêm gì nữa, rất nhanh tản ra.

Còn việc sau đó đi đâu tiếp?

Tất nhiên là tới đại đội rồi.

Bọn họ cũng biết là không thể tới đại đội tán gẫu, nhưng mà chuyển lớn như vậy cũng phải hỏi cẩn thận mới được! Thôn dân là vậy, có gì cũng phải bẻ xả một hai, không có gì gọi là riêng tư cả.

Đại đội cũng chỉ có Hứa lão tam ngồi đó, vừa thấy bọn họ thì Hứa lão tam đã biết vì sao. Thấy mấy người này chạy ‘lạch bạch’ như màn thầu lăn tới thì Hứa lão tam cũng mặc kệ bọn họ làm trò.

Mọi người ồn ào náo nhiệt một lúc lâu mà không thấy Hứa lão tam nói câu nào, lúc này mới phản ứng được.

Hứa lão tam: “Mọi người nói xong chưa?”

Anh gõ gõ mặt bàn: “Đều về nhà hết đi, tuy rằng sân phơi đại đội ta bắt đầu sửa sang nhưng mà thực ra chuyển xưởng giấy chưa chắc đã được đâu.”

Vừa nghe vậy mọi người liền choáng váng, có người còn nói lắp: “Sao lại không được chứ? Không phải là đã bắt đầu sửa sang sân phơi rồi ư?”

Hứa lão tam gật đầu: “Ừ, sửa sang sân phơi trước, nếu được thì chúng ta trưng dụng. Nếu không được thì sao? Vậy về sau có muốn giết heo gì đó cũng không phải tới sân phơi lúa, dùng sân phơi này là được. Nếu có tuyết lớn thì cũng có cái mái che, làm mọi người đỡ khổ.”

“Thế nên mọi người cứ về đi, chờ việc xong xuôi hết rồi nói tiếp.” Hứa lão tam bâng quơ mấy câu đã làm mọi người bất an. Vừa rồi còn nghĩ tới nói đến nhất định phải cho mình vào làm nhưng mà bây giờ chỉ lo sợ việc không thành công.

“Không phải hợp tác xã nông dân của chúng ta cũng có thể làm được sao?” Mọi người khẩn trương hỏi.

Hứa lão tam: “Giống nhau chắc? Hợp tác xã nông dân của chúng ta cũng chỉ bán chút đồ vật trong nhà thôi. Nếu không có tên tuổi thì ngay cả tư cách nói chuyện với người ta cũng không có. Thế Công Xã không biết chắc? Tất nhiên là biết, chúng ta bán ít thổ sản chỉ là vài đồng tiền lẻ thôi. Công Xã cũng không thèm nhìn tới. Với lại, lãnh đạo Công Xã cũng không thể đến đây nuôi dế nhũi đúng không?”

“Ừ đúng.”

Hứa lão tam: “Chẳng phải thế sao, mấy cái đó là việc nhỏ, người ta cũng chẳng để bụng. Nhưng mà mọi người nghĩ kỹ đi, Công Xã có xưởng giấy ư? Trong Huyện có xưởng giấy ư? Đều không có. Nếu Công Xã muốn lấy kỹ thuật của chúng ta đi để mở xưởng ở Công Xã thì sao? Đối với chúng ta, đại đội này là sân nhà mình, nhưng mà đối với lãnh đạo Công Xã, mỗi đại đội đều là con nhỏ của họ. Dù sao tôi cũng chẳng có vấn đề gì, bọn họ không có kỹ thuật nhưng tôi có, tới lúc ấy có thể tìm tôi làm cố vấn kỹ thuật. Nhưng mà sẽ thiệt cho đại đội ta! Nói thật thì tôi cũng là người trong đại đội này, người thân cũng ở đây, thế nên dù tôi có thể tốt một mình nhưng mà tôi cũng càng hy vọng mọi người đều tốt hơn. Dù sao thì tôi cũng phải nói thật là nếu mở xưởng ở đại đội mình, với cống hiến này chẳng nhẽ lại không cho tôi mấy suất chắc? Nhưng nếu mở trong Công Xã hoặc trong Huyện thì chắc cũng chỉ có mình tôi có công việc thôi. Nhưng cũng đúng, nghe nói là cố vấn kỹ thuật kiếm được nhiều, mà cũng cầm được tiền mặt. Còn nếu mở xưởng ở đại đội thì chỉ lấy được công điểm thôi.”

“Lão tam, anh không thể đi, anh là người đại đội mình, lại còn là cán bộ đại đội, phải nghĩ cho chúng tôi với chứ!”

“Đúng thế, nếu mở xưởng ở đại đội, chắc chắn đại đội sẽ xếp cho nhà anh mấy suất.”

“Mà từ đã, nếu mở ở đại đội ta thì không cho tiền mà là công điểm ư?”

Lúc này có người phản ứng lại.

Hứa lão tam gật đầu: “Chắc chắn, tuy nói chuyện chưa chắc đã xong nhưng mà tôi cũng làm một bản kế hoạch sơ bộ rồi. Thực ra đại đội muốn trả tiền lương, nhưng mà là xí nghiệp tập thể nên trả công điểm thích hợp hơn, Với lại, nếu trả tiền thì cũng đừng nghĩ mở được ra. Mọi người tin không, quanh đây có mấy đại đội muốn nuốt đại đội ta? Bọn họ nếu làm ầm trên Công Xã muốn tới đây làm thì sao? Mấy đại đội kia ý à, mọi người làm hàng xóm cũng mấy chục năm rồi, ai còn không biết chứ? Mọi người cũng biết đấy, bọn họ cũng đâu cần sĩ diện. Chỉ cần ngửi được chút mùi tanh thì phi ngay tới ấy chứ.”

Mọi người thi nhau gật đầu, xúc động nói: “Thực là không biết xấu hổ.”

“Hừ, mấy đứa khốn nạn.”

“Nhà ông chú tôi còn tranh nhau vì chút lương thực kìa, ba tôi còn vì vậy mà bị liên lụy đó, thực sự không phải người tốt đẹp gì.”

Hứa lão tam: “Thế nên chúng ta cũng phải đề phòng bọn họ. Mà có một nguyên nhân nữa, xưởng giấy vừa mở chắc chắn quy mô nhỏ, vậy sẽ phải có người đi người không. Thế chẳng phải người không được làm sẽ lỗ ư? Nhưng nếu đổi thành công điểm thì khác. Mọi người nghĩ xem, nếu chúng ta khai thác được chỗ có thể bán giấy ở ngoài thì tiền sẽ càng nhiều. Thế có phải công điểm của chúng ta càng đáng giá hơn không?”

Rất nhiều người sáng mắt lên.

Hứa lão tam: “Công điểm đáng quý, chỉ cần mọi người chăm chỉ, cố gắng tích cóp thì cuối năm cũng có thể đổi tiền. Mỗi năm chúng ta đều đổi tối đa lương thực. Có nhà thì lại phải đổi quá nhiều. Có nhà lại cảm thấy không có lương thực thì không có tí sức lực nào. Nhưng nếu chúng ta có xưởng giấy thì còn ai không cố gắng nỗ lực chứ, tích cóp công điểm để đổi vào cuối năm, cũng không phải chỉ một ít tiền đâu. Cũng đâu phải thằng ngốc.”

“Đúng đúng đúng!”

Vừa nghe vậy trong lòng người nào cũng hừng hực khí thế. Chỉ hận xưởng giấy này không thể mở ngay lập tức.

“Lão tam, anh phải suy nghĩ biện pháp nhé!”

Hứa lão tam: “Tôi là người của đại đội, nên tôi tình nguyện lấy ít đi chứ cũng không muốn mấy đại đội khác dính vào, bọn họ quá phiền. Mọi người thấy đấy, không phải tôi đang nghĩ đây sao? Thế nên mấy ngày nay, mọi người cũng đừng tới đâu, mọi người phải biết là nếu cứ đến sẽ quấy rầy bọn tôi. Thực ra bọn tôi đều muốn hoàn thành chuyện này muốn điên rồi ấy. Mọi người phải hiểu, mặc kệ kế quả cuối cùng thế nào thì cũng là biện pháp tốt nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra rồi. Vì tất cả đều là muốn tạo phúc cho toàn đại đội.”

“Đúng đúng, anh nói đúng, chúng tôi không thể quấy rầy các anh được.”

Hứa lão tam mỉm cười, nói nhỏ: “Chuyện này chỉ người trong đại đội ta biết là được. Đừng có để cho mấy con mèo kia ngửi được mùi tanh, nếu để bọn họ quấy rối bên trong làm chúng ta thất bại thì đến lúc ấy mọi người cứ ở đó mà khóc đúng không không?”

“Đúng thế, đại đội chúng ta phải giấu kín, có mấy người trước nay thích nói nhảm bên ngoài cứ phải lừa gạt cho qua chuyện chút, phải vậy!”

Hứa lão tam nói mấy câu đã đuổi được mọi người đi.

Đúng lúc Hứa Kiến Sơn quay về lấy đồ, anh ta không chen nổi vào nên chỉ có thể đứng ngoài trơ mắt nhìn Hứa Kiến Vân lừa gạt người khác. Nhất thời anh ta không biết phải nói gì.

Người đi hết rồi Hứa lão tam cũng thấy anh ta.

“Chú làm cái gì vậy? Sao không vào đi?”

Hứa Kiến Sơn ngồi xuống, rót chén nước rồi nói: “Sao anh có thể nói như vậy chứ?”

Hứa lão tam nhướng mày: “Tôi nói đều là thật, chú ngẫm kỹ lại xem tôi có nói dối câu nào không?”

Hứa Kiến Sơn cẩn thận ngẫm lại, đúng là không phải nói dối.

Nhưng mà, làm người tương đối hiểu Hứa lão thế nên Hứa Kiến Sơn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Anh ta nói: “Công Xã cũng đâu có tìm anh làm cố vấn kỹ thuật.”

Hứa lão tam: “Thế cậu nghĩ kỹ xem, nếu Công Xã lấy kỹ thuật đi chẳng nhẽ sẽ không tìm tôi ư?”

Hứa Kiến Sơn: “…………..Sẽ không thể không tìm anh.”

Hứa lão tam: “Thế chẳng phải là đúng rồi à.”

Hứa Kiến Sơn: “Anh chưa nói là chúng ta tính để đồng chí nữ làm việc……”

Hứa lão tam:  “Nhưng việc vẫn chưa xong sao lại nói ra?”

Hứa Kiến Sơn: “Ừ cũng đúng.”

Hứa Kiến Sơn này thực sự không có chút tâm cơ nào, nhằng cái đã bị Hứa lão tam nắm giữ tiết tấu, anh ra hít sâu một hơi, nói: “Tôi đi làm việc đây, anh nói đúng, dù không có xưởng giấy thì sửa sang lại sân phơi chúng ta cũng dùng được, không thể trì hoãn!”

Khí phách hiên ngang hùng dũng rời đi.

Hứa lão tam: “Đầu óc có vấn đề à? Trời ấm tới nơi rồi, dù có cần gấp sân phơi mở họp cũng không nhất thiết phải sốt ruột tới vậy chứ!”

Thật là, anh thường xuyên phải cảm khái vì đầu óc mình nhạy nhạy quá nên không hợp tiết tấu với mấy tên đầu đất này.

Nhưng mà không thể không nói, thời đại này con người khá đơn thuần, không có mấy tâm tư vòng vèo kia. Năm ấy khi còn học ở thư viện*, mấy người con cháu thế gia kia có mười mấy hai mươi tuổi mà đã có không ít tâm cơ.

(*Thư viện: là từ cổ đại, nó là trường học đó ạ, nhưng vì đang nói ở thời cổ đại nên mình để nguyên từ thư viện.)

Nhưng mà cái thời này, 3-40 tuổi mà đầu óc còn chẳng có chút cong quẹo nào.

Nhưng mà mấy năm này là tốt nhất, không cần phải động nao.

Nhưng mà cũng đúng như Hứa lão tam dự kiến trước, lần đầu đại đội trưởng và kế toán Chương không thành công. Nội bộ đại đội tự nguyện gia tăng sức sản xuất là tốt, thế nên mặc kệ thành phẩm thế nào họ cũng sẽ giữ bản kế hoạch lại.

Nhưng Công Xã cũng không phải thương nhân mà cò kèo mặc cả luôn, vẫn phải họp để thảo luận một chút.

Tất nhiên, dù nghĩ về mặt nào thì xác suất thành công vẫn rất cao. Trong lòng bọn họ cũng hiểu, nhưng thôn dân lại không hiểu, chỉ thấy đại đội trưởng và kế toán Chương chạy qua chạy lại Công Xã hai ba lần cũng chưa xong thì trong lòng nghĩ rằng đại đội đang nỗ lực vì bọn họ.

Cũng vì thế nên họ càng tin tưởng lời Hứa lão tam nói.

Nếu đây là chuyện tốt thì chắc chắn ai cũng muốn chen ngang. Đại đội bọn họ là đang giằng co tranh thủ với Công Xã đó. Nếu không sao lại nói có một người lãnh đạo tốt có thể kéo cả gánh hát chứ. Đại đội bọn họ phúc hậu hơn các đại đội khác nhiều, luôn cố gắng tạo phúc cho thôn dân.

Mấy hôm nay đại đội trưởng với kế toán Chương cảm thấy như được tắm gió xuân. Không chỉ không có ai tới hỏi han đông tây mà còn nhận được vô số biểu cảm tươi cười cảm kích.

Vì thế mà đại đội trưởng với kế toán Chương phải cảm khái: “……… Đôi khi ấy à, nói chuyện cũng phải có sách lược.”

Kế toán Chương: “Hứa lão tam có năng lực, đầu óc lại nhanh nhẹn, đã thế còn biết ăn nói. Người như thế không bao giờ thấp bé mãi được.”

Nếu là trước đây thì đại đội trưởng còn hoài nghi, nhưng mà bây giờ anh ta thực sự tán đồng: “Đúng vậy.”

Rất nhanh bên Công Xã đồng ý kế hoạch của bọn họ, thủ tục cũng xong. Thực ra giống hệt như suy đoán ban đầu của bọn họ, bên Công Xã cũng tính toán xếp người vào đây. Thế nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Chủ yếu là kế hoạch của thôn họ Hứa làm quá tỉ mỉ, hơn nữa cũng hợp lý.

Đầu tiên là phải chuyển hộ khẩu tới để nhận công điểm, chuyện này thì không có khả năng rồi.

Đừng nói là người thành phố, ngay cả người đại đội khác, nếu bảo chuyển tới thôn họ Hứa đã là không được rồi.

Tiếp nữa, thôn họ Hứa vì muốn giải quyết công việc cho phụ nữ trung niên, tất cả đều là phụ nữ nông thôn, nghĩ chút thôi đã đau cả đầu.

Cuối cùng, là vấn đề quan trọng nhất, tuy có thể làm ra giấy nhưng rốt cuộc kỹ thuật có tốt không thì còn phải xem lại. Hơn nữa nếu mà năng lực sản xuất không thể tăng thì khó mà trở thành nhà máy chính thức. Hơn nữa, giai đoạn đầu thôn họ Hứa chỉ tạm tuyển 25 công nhân, cũng chỉ là xưởng nhỏ thôi.

Đủ loại nguyên nhân trộn lẫn nên cuối cùng Công Xã quyết định không can thiệp vào.

Mà đối với đại đội thôn họ Hứa lại là chuyện cực kỳ tốt.

Vì thế, đại đội trưởng vừa kiêm nhiệm lãnh đạo hợp tác xã nông dân vừa kiêm nghiệm xưởng trưởng của xưởng giấy.

Chuyện này làm anh ta có chút khẩn trương, thực ra anh ta càng muốn để Hứa lão tam làm hơn nhưng mà người ta nhất quyết không chịu.

Đã thế còn đưa ra đủ lý do.

Hứa lão tam: “Tôi đẹp trai sáng sủa thế này, nếu cả ngày quanh quẩn trong một đám phụ nữ thì đàn ông cả đại đội này không yên tâm nổi đâu! Tôi cũng vì mọi người thôi, người khác có yên tâm thì tôi cũng không muốn dây vào đâu. Tôi làm cố vấn kỹ thuật là được rồi.”

Lời này truyền đi làm người trong đại đội cảm động muốn chết, trong lòng cảm thấy trước kia đã hiểu lầm con người Hứa lão tam rồi.

Tên này tuy không làm việc đồng áng được, miệng lại tiện, thế nhưng lại là người tốt.

Bản chất vẫn rất phúc hậu!

Hứa lão tam nghe xong thì suýt ói.

Anh không muốn làm xưởng trưởng là bởi vì không muốn ôm đồm, cũng đâu phải chuyện mua bán của nhà mình, anh cần gì phải liều sống liều chết chứ? Anh ngốc chắc? Nếu là nhà mình thì việc đầu tiên anh đã không xếp cô bảy dì tám vào làm việc. Cho vào còn quản cái rắm!

Anh làm cố vấn kỹ thuật, ngày ngày lấy công điểm, lại còn có thể lấy gấp đôi công điểm cả chức chủ nhiệm hội phụ nữ, mà lại chỉ cần làm bộ chỉ điểm là được, bởi dù sao người làm cố vấn kỹ thuật thực tế là con trai chứ chẳng phải anh. Với lại cái công việc cố vấn kỹ thuật này cũng chẳng phải ngày ngày cần có mặt, anh cứ đẩy việc là xưởng trưởng đi vừa lấy được công điểm tối cao lại không cần làm việc, đã thế còn được cái danh tốt.

Nhiều chỗ tốt đẹp như vậy, anh không làm mới là bị điên.

Công việc chuẩn bị của nhà xưởng cũng định xong, rất nhanh phải giải quyết vấn đề tuyển nhân công.

Chuyện này Hứa lão tam đã sớm chuẩn bị xong rồi.

Đại đội trưởng nghiêm túc xem kế hoạch của Hứa lão tam, cảm thấy quá tuyệt với, anh ta nói: “Chú cũng quá tinh tế rồi.”

Hứa lão tam: “Tất nhiên!”

Nếu cần tuyển nhân công thì tất nhiên đại đội phải mở họp toàn dân. Thực ra thôn dân cũng đã sớm chờ rồi, vừa nghe thấy bảo mở họp thì chuyện gì cũng bỏ đấy, lập tức chạy đến sân phơi lúa của đại đội.

Mà ngay cả mấy đứa trẻ con cũng chạy qua xem náo nhiệt, chỉ một thời gian ngắn sân phơi lúa đã toàn người là người chen lấn.

Đại đội trưởng: “Mọi người đến đông đủ hết chưa?”

Phía dưới trả lời vang dội.

Đại đội trưởng nhìn qua chỗ Hứa lão tam rồi nói: “Tôi nghĩ là mọi người đều đã biết rồi, đại đội ta muốn tổ chức một xưởng làm giấy. Qua mấy ngày nỗ lực không ngừng, cuối cùng đại đội cũng hoàn tất thủ tục xong rồi.”

Mọi người phía dưới ‘oa’ một tiếng, bắt đầu ồn ào náo nhiệt lên.

“Xưởng giấy thôn họ Hứa sẽ có tôi kiêm nhiệm trưởng xưởng, đồng chí Hứa Kiến Vân kiêm nhiệm cố vấn kỹ thuật. Còn lại, tình huống cụ thể thế nào thì đồng chí Hứa Kiến Vân giới thiệu cho mọi người một chút đi.” Đại đội trưởng đã nhìn ra là Hứa lão tam này có thể nói chết thành sống, để anh nói thích hợp hơn nhiều.

Người này có thể bán người khác mà người ta còn quay lại cảm ơn.

Hứa Kiến Vân: “Được, vậy để tôi giới thiệu cho mọi người cơ cấu xưởng. Mọi người cũng biết đó, xưởng giấy này của chúng ta cũng không dễ dàng mở được. Nhưng cũng may là đại đội trưởng và kế toán Chương không ngừng nỗ lực nên cuối cùng cũng thành công. Những khó khăn vất vả bên trong cũng không cần phải nói nhiều. Lên Công Xã làm việc khó thế nào thì tôi tin là người ở đây không ai không hiểu. Như là đánh cược thể diện vậy. Nhưng mà tất cả đều là vì muốn tạo phúc cho đại đội nên dù là đại đội trưởng, kế toán Chương hay là chúng tôi đều cảm thấy là xứng đáng. Nhưng mà dù vậy đi nữa cũng chẳng dễ dàng mà thành công.”

Anh nói mấy lời này làm mọi người cảm động.

Hứa lão tam nhìn một loạt biểu cảm của mọi người, nói tiếp: “Xưởng giấy của chúng ta sau này sẽ chỉ mướn đồng chí nữ.”

“Cái gì cơ!”

Quả nhiên mọi người lại ồn ào lên.

Hứa lão tam duỗi tay biểu thị ‘im lặng’, âm thanh của mọi người nhỏ hơn không ít, Hứa lão tam: “Đây là lựa chọn mà đại đội đã cân nhắc kỹ, mà bọn tôi cũng là tham khảo phương thức từ tỉnh thành. Tôi tin là mọi người đều hiểu, bất kể lúc nào thì nông dân cũng chẳng dời đất được, đất của đại đội ta cũng chẳng phì nhiêu, nếu để đồng chí nam tới xưởng thì chẳng cần nói nhiều, chắc chắn bên Công Xã sẽ không đồng ý. Nhưng cũng may chúng ta có thể tham khảo kinh nghiệm của tỉnh thành. Nếu không thì còn chẳng mở được xưởng này đâu! Nhưng mà tôi tin là dù có là đồng chí nữ thì cũng có thể tạo ra mảnh trời riêng. Trong tỉnh thành làm được thì phụ nữ nông thôn chúng ta cũng có thể, có đúng hay không?”

“Đúng!!!!!”

Thím Thúy Hoa và thím Quế Hoa đứng hai bên người Thường Hỉ nói thầm: “Chồng em nói hay thật đó! Nói làm bọn chị kích động lên bao nhiêu.”

Thường Hỉ: “……”

Hứa lão tam: “Xưởng này lần đầu tuyển 20 người. Với lại tăng thêm 3 người nữa, đây là Công Xã khen thưởng vì nhà tôi đã giao kỹ thuật ra.”

Đại đội trưởng đứng bên cạnh bổ sung: “Cái này đúng là Công Xã đã đồng ý.”

Đại đội bọn họ chủ động trình kế hoạch lên, tất nhiên Công Xã sẽ không tự làm xấu mình, dù sao người ta đúng là đã cung cấp kỹ thuật.”

Hứa lão tam: “Lần này tuyển nhân công sẽ dựa vào ba con đường, thứ nhất là dựa vào hộ gia đình cần mẫn khi tham gia sản xuất, tóm lại cũng không thể bình thường lười biếng mà lúc này lại muốn được hưởng đúng không? Dưới bầu trời này làm gì có chuyện tốt đến thế chứ, rốt cuộc cũng chẳng phải cha mẹ tôi, có người con trai tốt như tôi.”

Anh nói tếu thêm một câu, làm tất cả mọi người bật cười.

Ông bà Hứa cũng cười, nhưng trong lòng bà Hứa vẫn mắng thầm một câu thằng nhãi ranh.

Bọn họ hưởng không chỗ nào chứ!

Nhưng mà lúc này không thể phá đám được.

Hứa lão tam: “Đại đội lấy đơn vị gia đình để xếp hạng, trong 10 nhà đầu tiên thì mỗi nhà có một suất. Con đường thứ hai là lựa chọ các gia đình khó khăn. Tất nhiên khó khăn này chẳng phải mấy người nói nhà tôi khó khăn là tính. Bọn tôi phải triển khai bình xét, bao gồm cả sức lao động trong nhà, sau đó sẽ công bố cho mọi người, con đường này sẽ chọn 7 hộ. Còn con đường cuối cùng sẽ có 3 suất, sẽ để cho thôn dân bầu ra. Trong thôn mình thì chính mình có quyền dân chủ nhất định. Tất nhiên, nếu nhà mình không có người thích hợp hoặc không muốn làm việc trong xưởng thì lên tiếng tự coi như như tự nguyện từ bỏ. Không được chuyển nhượng, nếu có thể tùy tiện chuyển nhượng thì không công bằng với người khác. Mà mặt khác, chỉ cần không phải người 7-80 tuổi thì tôi vẫn kiến nghị là người lớn tuổi đến làm thì hơn. 4-50 tuổi cũng không ảnh hưởng tới công việc, nên cố gắng chọn người lớn tuổi chút, chúng tôi cũng không quá đề xướng người trẻ tới. Bởi thứ nhất, tuy trong xưởng đều là phụ nữ nhưng cũng không phải là không có đàn ông, tuy người nào cũng quang minh chính đại xong cũng không phải là không có mấy người miệng tiện., tốt nhanh vẫn nên tị hiềm. Mà thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, ai biết nhà máy chúng ta phát triển có ai đỏ mắt hay không. Mấy người tuổi trẻ không bỏ được sĩ diện, nhưng mà mấy cô mấy thím thì không. Nếu thật sự có gây gổ, không ai địch nổi mấy thím mấy cô đâu.”

“Cháu ba, tuy rằng đạo lý là vậy nhưng mà cháu nói chẳng xuôi tai chút nào.”

“Không xuôi tai cũng kệ, được việc là được.”

“Ha ha ha!”

Tất nhiên, cũng có người tò mò hỏi: “Lãm tam, ba danh ngạch nhà anh để cho ai?”

Hứa lão tam: “Còn cho ai được chứ? Cho ba mẹ tôi, cho vợ tôi chứ cho ai.”

“Không phải nói là không cần đàn ông ư?”

Hứa lão tam: “Cha tôi quản kho hàng, ông ấy không cần đến xưởng.”

Mọi người bẻ xả rõ ràng, càng hâm mộ ông bà Hứa hơn, cảm thấy có thằng con trai được việc tốt bao nhiêu.

Nhưng mà lúc này mọi người không có tâm tư quản nhà Hứa lão tam thế nào mà đều nghiêm túc lắng nghe xem có nhà mình không. Còn 10 gia đình đầu tiên ai cũng kích động, rồi bắt đầu phân vân xem để ai tới xưởng làm việc.

Nhưng mà cũng khéo, xếp về số công điểm thì nhà Hứa lão đại đứng thứ 10, nhà anh tuy không có nhiều anh em như các nhà khác nhưng mà cũng có 5 sức lao động. Ông bà Hứa với hai vợ chồng Hứa lão đại lấy công điểm cao nhất, mà Hứa Chân Chân cũng bắt đầu làm việc. Như thế đã rất nhiều rồi. Có nhà tuy nhiều người nhưng mà cũng không lấy được công điểm cao nhất nên tổng số lại không bằng nhà họ.

Còn nhà Nguyệt Quý lại xếp thứ 11, nhà họ ai cũng ảo não.

Hứa lão tam: “Không có tên trong danh sách cũng đừng nhụt chí, chỉ cần xưởng giấy mở ra, phát triển lên thì sẽ không ít lần mướn người. Mục tiêu chúng tôi đề ra là nhà nào cũng có người làm việc trong xưởng!”

Khẩu khí thật lớn, nhưng mà cũng làm mọi người càng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

Rốt cuộc thì trước kia họ cũng đâu nghĩ tới có thể làm được xưởng đúng không?

Chuyện tuyển người này Hứa lão tam mặc kệ, chỉ đứng một bên nhìn đại đội trưởng và kế toán Chương xử lý. Nguyệt Quý nhìn sang, Hứa lão tam cho cô một ánh ‘bình tĩnh’. Trong lòng Nguyệt Quý cũng lặng lẽ an tâm hơn nhiều.

Quả nhiên, Hứa Kiến Sơn đột ngột nói: “Nhà tôi tự nguyện bỏ danh ngạch.”

Đại đội trưởng ngẩng đầu liếc anh ta một cái, nói: “Được, thế sẽ lùi một số thứ tự. Số 11, xếp thứ 11 là nhà ai vậy?”

Kế toán Chương cúi đầu: “Là…. nhà lão Lý, Lý Đại Bảo, nhà mày xếp thứ 11 đó.”

Lý Đại Bảo: “Trời ơi!”

Nguyệt Quý: “Hu hu.”

Những người khác thấy nhà họ kích động đến vậy, nói: “Trời ạ, nhà này may thế. Sao Hứa Kiến Sơn lại không cần danh ngạch này vậy chứ!”

Mọi người mồm năm miệng mười, khiếp sợ vì tình huống đột ngột này.

Mẹ của Hứa Kiến Sơn nói: “Mắt tôi cũng không tốt lắm, chắc là không thể làm được rồi. Nhà tôi có những mấy đứa con dâu, đứa nào đi đứa nào không? Thay vì để chúng nó tranh đoạt, chi bằng ai cũng đừng đi nữa.”

Mấy cô con dâu mất hết mặt mũi.

Mọi người: “!!!!!!!!!!”

Tuy rằng có mấy nhà nhiều con cái cũng hiểu được cái khó xử này, nhưng mà trực tiếp từ bỏ cơ hội thì không có! Mọi người đều cảm thấy mẹ của Hứa Kiến Sơn điên rồi. Mà nhà xếp thứ tự số 12 thì trông mong nhìn, chỉ chờ gặp thêm được loại chuyện thế này.

Nhưng mà rốt cuộc không phải ai cũng như nhà Hứa Kiến Sơn.

Hứa lão tam vỗ vai anh ta (nhà số thứ tự thứ 12 ấy), nói: “Chỉ cần xưởng có thể phát triển thì sẽ còn nhận thêm người. Tuy lúc này không có nhà anh nhưng mà lần tới chẳng phải nhà anh xếp thứ nhất sao?”

Ha! Anh còn rất biết cách an ủi người khác.

Nhà kia tuy cũng ảo não nhưng mà mà cũng cảm thấy đúng, tất nhiên, trong lòng càng mong ngóng xưởng này ngày càng tốt.

Dù không thể làm trong xưởng thì bọn họ cũng có thể kiếm công điểm, kiến tiền nha.

Nguyệt Quý sấn đến cạnh Hứa lão tam, ngập ngừng thủ thỉ: “Anh, cảm ơn anh.”

Người ngoài không biết, nhưng thật ra nhà họ đã biết trước.

Theo lý thì cả ba con đường tuyển người đều phải như nhau, mà anh cô lúc mới đầu cố tình để 10 nhà công điểm cao nhất, cũng bớt phần phiếu bầu của thôn dân, Như thế thì chị dâu cả mới có thể có công tác một cách quang minh chính đại.

Nhà nhà cô xếp thứ 11, thực sự không thể làm, cơ mà cô biết, cả nhà cô cũng biết là anh cô có thể thuyết phục Hứa Kiến Sơn tự nguyện từ bỏ. Nếu hỏi thuyết phục thế nào thì không có quan hệ gì với cô. Điều bọn họ phải làm là diễn kịch.

Nhưng mà không nghĩ tới là chuyện thật sự thành công.

Thực ra anh cô đã tính toán muốn 5 suất từ trước rồi, nhưng mà cảm thấy cả thể mới hơn 20 suất, nếu lấy 5 suất thì đúng là hơi khó khăn. Hơn nữa tranh suất cho cha mẹ với vợ đã đành, nhưng nếu cho chị dâu hay em gái đã lấy chồng cũng quản thì không nói nổi.

Nhưng mà thực tế chứng minh, anh trai cô muốn làm gì cũng được.

Bây giờ cũng danh chính ngôn thuận.

Bạn học Hứa Nguyệt Quý lại có nhận thức mới về anh ba mình, có thể dụ dỗ người khác từ bỏ 10 công điểm là cái dạng đầu óc gì chứ.

Cô rụt người lại, càng thêm ngoan ngoãn.

Không dám chọc! Không thể chọc!

Phải ngoan ngoãn.

Thường Hỉ đứng cách đó không xa thấy Nguyệt Quý co rúm lại thì không nhịn được cười.

Hứa lão tam đúng đối diện thấy chị tươi cười thì lặng lẽ giơ ngón tay cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play