Thời Dược quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn dòng xe hối hả như nước chảy qua bên cạch, trong xe tối om mà cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.
Cũng vì thế, Thời Dược không khỏi có chút khẩn trương. Cô đưa tay nhấn nút mở cửa sổ xe khiến cơn gió đêm ùa vào mang theo cái lạnh cuối thu.
Cuối cùng đã không còn an tĩnh như vậy
Thời Dược nghĩ.
Rời tay khỏi nút bấm, cô cảm nhận được một luồng ánh mắt từ ghế lái hướng tới.
"Nóng sao?"
Thời Dược ngại ngùng sợ tâm tư của mình bị người khác phát hiện, liền vội chuyển chủ đề,
"Anh có bằng lái từ lúc nào vậy?"
Thích Thần cũng không nghĩ cô sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, "Lúc vừa về nước..."
Thích Thần không đáp lời cô chỉ cười trầm thấp vài tiếng
Giọng nói của người này, trong không gian chật hẹp tựa như câu dẫn người khác phạm tội vậy.
Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra trong đầu khiến chính Thời Dược chấn động. Cô vội lắc đầu như muốn đem tất cả tạp niệm vừa rồi vứt ra xa.
Thích Thần ngồi trên ghế lái chú ý tới động tác của Thời Dược, hơi nhíu mày hỏi
"Sao thế, khó chịu ở đâu à?"
"Không có..." Thời Dược chột dạ "Tại vì trong xe tối quá nên suy nghĩ lung tung thôi."
Nói xong, Thời Dược liền có chút hối hận, giải thích như vậy chẳng phải rất dễ bị nắm cán sao, nhất là đối với một người hiểu cô như Thích Thần.
Chỉ là ngoài dự đoán của Thời Dược, Thích Thần lần này không những không tìm sơ hở trong câu trả lời của cô, ngược lại còn có vẻ đồng tình "Đúng là rất dễ để người ta suy nghĩ lung tung"
Thời Dược lập tức hứng thú "Vừa rồi anh cũng suy nghĩ cái gì sao?"
""Cũng"?" Thích Thần nhíu mày, cười như có như không
Thời Dược giả ngu, "Vậy anh suy nghĩ cái gì?"
Ngón trỏ của Thích Thần hơi cong lên, nhẹ gõ vào tay lái
"Không có gì... Chỉ là một cái kế hoạch phạm tội."
"Kế... kế hoạch phạm tội?" Thời Dược giật nảy mình.
"Đúng rồi."
m thanh của Thích Thần có chút ý cười
"Nói một cách đơn giản nếu như giờ này, phút này, trên chiếc xe này, tôi bắt cóc con thỏ ngốc nghếch này... đi đến một nơi mà không ai tìm thấy thì sao?"
Thời Dược kịp phản ứng "Anh đùa sao?"
"Phải rồi... Cũng chỉ là một trò đùa."
Thích Thần khẽ rũ mắt, đồng tử bên trong một mảng tối đen thâm trầm.
Bỗng, trực giác của hắn lóe lên, phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe đạp lao tới
"Cẩn thận!" Thời Dược kinh hãi hô.
Thích Thần đạp nhẹ lên phanh đồng thời đánh tay lái, tránh được chiếc xe đạp không tuân thủ luật giao thông kia.
Qua vài giây ô tô lập tức lái đi rất nhanh, để mặc cỗ xe đạp bị bỏ lại phía sau.
Mà Thời Dược thì vẫn chưa hoàn hồn, tay nắm chặt dây an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch,
"Em thực sự là đánh giá cao kỹ thuật lái xe của anh đó."
Nói xong, cô dần dần bình tĩnh, tức giận liếc qua kính chiếu hậu thấy được hình dáng mơ hồ của chủ nhân chiếc xe đạp,
"Nhìn đồng phục thì đúng là học sinh trường mình rồi... Đi xe như vậy chắc là không muốn sống nữa đây mà."
Thích Thần cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt cùng ánh mắt đều trầm tĩnh,
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi thất thần."
"Em không có nói giỡn với anh đâu, nhìn phản ứng trước đó thì kỹ thuật lái xe rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì."
Thời Dược cười nói, "Chỉ là từ nay em không ngồi ghế phụ nữa đâu.
Thảo nào người ta đều nói người ngồi ghế lái phụ có tỉ lệ tử vong cao nhất nếu tai nạn xảy ra. Tâm lý yếu như em thì dù không có gì nghiêm trọng cũng sẽ có ngày bị dọa chết mất thôi."
Với Thời Dược, lời này là nói giỡn, nên giọng điệu vẫn tinh nghịch vô tư, nhưng người bên cạnh cô đáp lại hoàn toàn nghiêm túc,
"Sẽ không. Nếu tài xế là tôi, ghế lái phụ sẽ là chỗ ngồi an toàn nhất trên xe cho em."
"Tại sao?" Thời Dược ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía Thích Thần một cách khó hiểu.
"Người ở ghế lái phụ có tỉ lệ tử vong cao nhất là bởi vì khi xảy ra sự cố, tài xế sẽ theo bản năng mà đánh lái sang một bên để tránh đi nguy hiểm."
Thời Dược chớp chớp mắt, nửa hiểu nửa không, "Anh, anh không phải là đang khoe khoang năng lực phản xạ của bản thân đó chứ?"
Thích Thần "..."
Trong xe im lặng một lát, hắn bất đắc dĩ mở miệng lần nữa
"Thỏ con, em là ngốc thật hay giả ngốc vậy?"
Thời Dược "???"
Thích Thần "Ghế lái phụ của tôi an toàn nhất cho em, bởi vì với tôi em là thứ nhất, bản năng thứ hai."2
Thời Dược giật mình.
Qua thật lâu, cô nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, mặt đỏ tai hồng quay đi chỗ khác.
Khi Thời Dược và Thích Thần đến biệt thự nhà bác cả, các vị trưởng bối thì bận bịu đi ra đi vào từ nhà bếp qua phòng ăn, hai vãn bối là chị họ của Thời Dược - Thời Vân cùng em họ Lí Thiên Hạo lại đang nằm sấp trên mặt bàn phòng khách... làm bài tập.
"Mẹ nó, cái đề toán này quá khó rồi!"
Còn chưa bước chân vào cửa trước, Thời Dược đã nghe thấy tiếng em họ nhà cô mình oán trời trách đất.
Cô của Thời Dược đang nấu ăn trong bếp giận bừng bừng, cầm theo cả con dao phay chặt cá đi ra
"Khó khó khó! Chỉ biết kêu khó! Không phải có chị gái dạy rồi sao, con không lắng nghe thì sao mà không khó cho được!"
Thời gia đời trước có hai nam một nữ. Hai bác trai đều rất hiền từ, duy chỉ có cô của Thời Dược – Tú Tú tính tình có chút nóng nảy, mặc dù là người nhỏ tuổi nhất nhưng khi cả ba anh em còn bé, bà không ít lần cầm chổi rượt hai anh trai mình chạy quanh nhà.
Cho nên, đám vãn bối cũng sợ người cô này nhất.
Lúc này, thấy Tú Tú cầm dao đi ra, Lý Thiên Hạo vừa mới ra sức kêu gào lập tức im miệng, y như con chim cút rụt đầu lại, chỉ thiếu nước chui đầu vào gầm ghế sa lon.
Mà người bị nhắc tên – Thời Vân cũng bị khí thế này dọa sợ, vội đứng lên trả lời,
"Xin lỗi cô, cái đề này là đề toán nâng cao... Con, con cũng không..."
Tú Tú nghe vậy, có hơi sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, đau lòng nói,
"Có mấy cái đề toán, con học lớp 12 rồi còn không giải được... Cô với ba và bác con hồi trước thành tích toán học đều đứng đầu đó, sao đến lượt mấy đứa lại thành học tra như vậy?"
Học tra Thời Vân "..."
Học tra Lý Thiên Hạo "..."
Vừa mới vào nhà áp lực thành tích toán đã đánh úp học tra Thời Dược "..."
Thích Thần đỗ xe ở dưới cho nên đến sau Thời Dược vài bước, lúc này mới từ cửa chính biệt thự đi vào.
Tiếng mở cửa đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng khách. Lúc Tú Tú gặp được Thời Dược và Thích Thần cùng trở về, bà liền vẫy tay với Thời Dược
"Dược Dược, mau giúp em con giải cái đề kia đi"
Thời Dược chậm rãi đổi dép lê
"Cô, con cũng thuộc tổ học tra thôi, Vân tỷ xem còn không hiểu, cô đừng hi vọng gì ở con."
Tú Tú tính tình ngay thẳng, không chút do dự nói ra lời trong lòng
"Còn nước là còn tát."
Thời Dược "..."
Tú Tú nói xong, lại nhìn về phía Thích Thần sau lưng Thời Dược
"Thích Thần, tới đây, trong phòng ăn còn hoa quả đó, con thích cái gì cứ tự nhiên lấy."
Lý Thiên Hạo hai mắt sáng lên "Mẹ, con cũng muốn!"
"Muốn cái r____"
Tú Tú không kiên nhẫn lập tức chặn miệng đứa con của mình, may mà chữ cuối cùng kịp thời dừng lại. Bà cố gắng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Thích Thần một chút, sau đó lại trừng mắt nhìn Lý Thiên Hạo
"Làm bài tập của con đi."
"Không công bằng, không công bằng! Con muốn đối xử công bằng!" Lý Thiên Hạo gào khóc.
Tú Tú cười lạnh
"Con bình thường thi toán chỉ được 80 trên 120 điểm, còn anh Thích Thần được 120 trên 120 điểm. Con muốn đối xử công bằng sao? Vậy nhìn lại điểm bài thi toán của con có xứng để được đối xử không công bằng không?"
Lý Thiên Hạo "..."
Thích Thần khom người đổi giày, nhìn không thấy ánh mắt của hắn.
Thời Dược không biết trong lòng Thích Thần có nghĩ gì không, nhưng cô cảm nhận được chuyện này rõ ràng nhất. Mặc dù cô của cô chế nhạo ba người bọn họ không chút lưu tình, khen Thích Thần đến mức mặt mày nở hoa, nhưng hình như thái độ vẫn là thân sơ hữu biệt.
Tú Tú gọi cô đi dạy Lý Thiên Hạo, nhưng với một học bá có thành tích xuất sắc như Thích Thần lại chỉ chào hỏi rồi kêu hắn vào phòng ăn dùng chút trái cây.
Thời Dược thở dài trong lòng, cúi đầu ngẫm nghĩ.
Trong lòng không khỏi có chút mất mát, nhưng lại không thể nói ra.
"Lại suy nghĩ cái gì à?"
bàn tay ấm áp của ai đó xoa nhẹ lên mái tóc cô.
Thời Dược giật mình, hoảng hốt ngẩng đầu, "Không có, em chỉ là..."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy." Thích Thần cười nhẹ, thừa dịp người lớn trong nhà không chú ý, hắn nghiêng người ghé vào tai cô thì thầm, "Có em là người thân của tôi đủ rồi, thỏ con."
"..." Thời Dược mặt nóng lên, không chút nghĩ ngợi mang dép lạch bạch lạch bạch chạy đi, như thể sắp bị bắt.
Khóe môi Thích Thần khẽ cong lên, lơ đãng nhìn quanh, không cẩn thận đụng phải ánh mắt ngạc nhiên của Thời Vân ở một góc phòng khách.
Đôi mắt hắn hiện lên tia u ám nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, đường nét tinh tế trên khuôn mặt tuấn mỹ lúc này còn có chút đáng sợ.
Thời Vân trong lòng co rút lại, không dám lên tiếng, vội vàng cúi đầu xuống tiếp tục làm bài tập.
... Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Thời Vân tự thôi miên chính mình.
Thời Dược bị Tú Tú ép đến bên cạnh Lý Thiên Hạo, đối mặt với bài tập về nhà của em họ mình, sau 2 phút đồng hồ ngẩn người, rốt cục đầu hàng.
"Đây thật sự là bài tập của cấp 2 sao?"
Thời Vân bên cạnh nắm lấy tay Thời Dược "Chị đồng tình với em, mấy ngày nay cắm đầu làm bài tập mà thấy càng ngày càng khó."
Lý Thiên Hạo bên cạnh cười ngu ngốc
"Đợi lát nữa mẹ em kiểm tra bài tập, em sẽ nói hai chị cùng làm nhưng vẫn không giải được, chắc chắn mẹ sẽ không trách em đâu."
Thời Vân cùng Thời Dược "..."
Thời Dược chớp mắt, quay đầu nhìn về hướng phòng ăn.
Lý Thiên Hạo phát hiện ra động tác của Thời Dược đầu tiên, mặt hắn biến sắc "Chị đừng..."
"Anh ơi đến xem thử đề này đi."
Không đợi người kia nói xong Thời Dược đã cất tiếng.
Thời Vân cùng Lý Thiên Hạo biểu tình kinh dị nhìn nhau, vèo một cái đem đầu ép trở về bàn.
"Dược Dược em điên à..." Thời Vân thấp giọng kêu, "Chúng ta nào dám làm phiền anh trai em."
Lý Thiên Hạo ở một bên cũng liều mạng gật đầu đồng ý
"Em thà rằng đem đống bài tập này nhai hết cũng không dám nhờ anh trai chị chỉ bài đâu, ánh mắt của anh ấy thật là đáng sợ!"
"Hai người sợ cái gì?" Thời Dược quay đầu lại, cười vô hại, "Anh ấy là một người thân thiện lắm đó."
Lý Thiên Hạo "..."
Thời Vân "..."
Hình như hai khái niệm "thân thiện" cùng "Thích Thần" đặt cạnh nhau có cái gì đó hiểu nhầm rồi.
Nhưng mà, bọn họ có hối hận cũng không kịp nữa.
Tảng băng di động kia nghe thấy tiếng Thời Dược gọi đã rời khỏi phòng ăn, hai chân thon dài trực tiếp đi tới.
Thời Vân thầm nghĩ, ngoại hình đẹp như tranh vẽ, nhưng không làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui, mà lại mang một luồng áp suất thấp tiến tới gần bọn họ.
Thời Vân cúi thấp đầu.
Mà Thích Thần đến sau lưng Thời Dược thì dừng lại.
Ba chị em cùng quây quần ở bàn trà phòng khách, chỉ chừa lại một góc nhỏ cạnh bàn, căn bản không có chỗ cho Thích Thần chen vào.
Thêm vào đó, bàn trà cũng tương đối thấp, ba người đều là nửa quỳ nửa ngồi trên thảm, nên khi cặp chân dài của Thích Thần quỳ xuống, tầm mắt vẫn cách bài toán của Lý Thiên Hạo một khoảng khá xa.
Trong lúc Thời Dược còn tận lực ra hiệu trấn an hai chị em còn đang run lẩy bẩy kia, đột nhiên cảm giác một luồng hơi thở từ sau lưng tiến đến gần.
Cánh tay trực tiếp từ hai bên người Thời Dược chống xuống bàn trà, cùng với đó là chút không khí ấm nóng phả vào tai cô
"Đề nào?"
Thanh âm của Thích Thần từng chữ từng chữ nói ra đều giống như mang theo từ tính.
Bị Thích Thần giống như ôm từ đằng sau, Thời Dược bắt đầu hối hận với quyết định khi nãy của mình.
Thế là suốt quá trình giảng giải đề toán đối với ba chị em cô mà nói, đều không khác gì một cuộc tra tấn.
Chỉ có điều, sự tra tấn với Thời Dược cùng sự tra tấn của Thời Vân và Lý Thiên Hạo hoàn toàn không phải là cùng một loại.
...
Nửa tiếng sau.
"Ăn cơm thôi các con."
Câu nói này của các trưởng bối đã thực sự giải thoát cho ba người - Thời Dược, nhất là Thời Vân và Lý Thiên Hạo, họ gần như nước mắt lưng tròng chạy thật nhanh đến bàn ăn.
Các trưởng bối đã sớm để ý Thích Thần giảng bài cho ba chị em Thời Dược, bây giờ bọn họ đều đã đến bên bàn. Quan Tuệ nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh của Thích Thần, sau đó cười, mặt khác trêu ba chị em Thời Dược,
"Thế nào, nghe nói anh Thích Thần dạy học cho các con, có phải là giống như Thể Hồ Quán Đính (*) không?"
(*Thể Hồ Quán Đính: những lời nói sâu sắc, uyên thâm làm người ta giác ngộ)
Lý Thiên Hạo cùng Thời Vân nhìn nhau một cái, lại cúi đầu xuống tiếp tục và cơm, không dám nói bọn họ bị Thích Thần dọa cho đến nỗi lúc nghe giảng đều như đàn gảy tai trâu.
Ngược lại Thời Dược không ngại mà khen ngợi người khác, cô cười tươi như hoa
"Đúng thế, anh ấy giảng rất chi tiết, từ ngữ dễ hiểu mà anh ấy còn vừa nhẹ nhàng vừa kiên nhẫn, so với thầy giáo giảng trên lớp số học của con quả thực hiệu quả cao hơn nhiều."
"Thật là ghen tỵ với Dược Dược nhà hai người a."
Tú Tú cười nói tiếp, "Thích Thần bất kể ở đâu cũng sẽ trở thành một gia sư tốt nhất phải không?"
Thời Dược cũng đùa
"Cô cô, cái này cô chỉ có thể ghen tị với con chứ đừng trông đợi thêm gì nha, anh ấy đã bị con cướp đi rồi... Sau khi tan học, ngày cuối tuần, ngày nghỉ lễ,... hay toàn bộ ngày phụ đạo đều là của con. Cô muốn tìm người dạy Thiên Hạo đành phải nhờ cao nhân khác thôi."
Thời Hằng hắng giọng một cái, hơi cau mày mắng Thời Dược, "Cái gì mà cướp với không cướp, không biết lớn nhỏ gì cả, cẩn trọng lời nói một—..."
"Mẹ",
Thời Dược không chút do dự cướp lời, nhìn về phía Quan Tuệ, "Mẹ nhìn ba đi, ba lại mắng con kìa, con nói đùa một chút cũng không được."
Quan Tuệ liếc về phía Thời Hằng, không nói câu nào, chỉ nhíu một bên mày, "Phải không?"
Thời Hằng đành đem nhưng lời còn lại nuốt vào trong bụng.
Thời Vân cùng Lý Thiên Hạo thấy thế, tủm tỉm cười thầm với nhau.
Quan Tuệ quay lại, vui vẻ ra mặt
"Cái này có gì đâu, chỉ cần Thích Thần không ngại là được. Thích Thần,
Dược Dược nói như vậy, con có để ý không?"
"Đây cũng là không công bằng." Bác gái của Thời Dược đùa, "Con bé đã nói như vậy thì người ta còn mở miệng thế nào, muốn nói để ý cũng không được a, đúng không Thích Thần?"
Quan Tuệ cười, "Chị dâu, Thích Thần cùng Dược Dược nhà em quan hệ anh em rất tốt, chiêu châm ngòi ly gián này của chị vô dụng rồi."
"Chị không phải đang châm ngòi ly gián, không phải em đã nói Thích Thần gần đây cảm mến một cô gái trong trường sao? Các người cũng phải suy nghĩ cho người ta chứ, ít nhiều gì cũng nên chừa lại một ngày cuối tuần..."
"Chị dâu",
Quan Tuệ miệng vẫn nở nụ cười, chỉ có điều sắc mặt không tốt lắm. Bà dùng mắt ra dấu cho bác gái Thời Dược, khẽ lắc đầu.
Bác gái bây giờ mới nhận ra mình đùa hơi quá trớn, bản thân lại vô ý nói ra chuyện của Thích Thần trong khi trêu ghẹo đứa con của mình.
Bà biến sắc, nhìn về phía Thích Thần.
Quan Tuệ cũng có chút lúng túng nhìn sang.
Trên bàn ngoại trừ chồng của cô Thời Dược đang cùng bác cả thảo luận chuyện công tác bên ngoài, tất cả những người còn lại đột nhiên không ai nói câu nào.
Đối với thành viên mới này, các trưởng bối biết bệnh tình của hắn nên đặc biệt chiếu cố, mấy đứa nhỏ hơn thì nửa kính nửa sợ, nên thái độ của cả nhà đều có chút thận trọng.
Bầu không khí nhất thời xấu hổ.
Nếu là bình thường, Thời Dược đã sớm chủ động chuyển chủ đề. Chỉ là giờ khắc này, khi nghe thấy lời của bác gái, cô lại không để ý được đến cái nháy mắt của mẹ mình.
Thời Dược chằm chằm nhìn sang Thích Thần với vẻ kinh ngạc
"Gần đây" "yêu mến một cô gái" "ở trường học"...
Sẽ là ai chứ?
Cung Hân Nhị? Hay là một người mà cô không hề quen biết...
Thời Dược vô thức siết chặt chiếc đũa. Cô không muốn đánh vỡ bầu không khí này, cũng không thể không biết xấu hổ mà làm như vậy. Cô muốn nghe hắn mở miệng, nghe hắn phủ nhận, nghe hắn nói hắn không có ai như vậy.
Sau đó Thích Thần cất lời.
Hắn dường như không để ý việc Quan Tuệ đem chuyện này nói cho bác gái Thời Dược nghe, cũng biết mẹ cô phần lớn là muốn khoe mối quan hệ của hai người rất tốt đẹp. Trong không khí ngột ngạt, Thích Thần cong môi
"Đương nhiên không ngại, không có ai quan trọng bằng Dược Dược... Còn những việc khác, đợi sau khi em thấy thi đại học xong rồi nói tiếp."
Quan Tuệ và bác gái cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm tình, Tú Tú thì cười nói ghen tị Dược Dược có một người anh trai tốt như thế.
Những lời nói kia nhẹ nhàng thoảng qua như lục bình trôi, nhưng mỗi câu lại khiến lòng Thời Dược đắng ngắt.
Trong đầu cô lúc này chỉ còn một ý niệm trong đầu, ngày một lớn hơn, mãnh liệt hơn, chấn động hơn...
Hắn thừa nhận.
Hắn thật sự... Có yêu mến một cô gái.
Còn có một âm thanh bé nhỏ khác đang cố gắng đấu tranh: Nhưng hắn cũng nói mình mới là quan trọng nhất, chỉ như thế này là đủ rồi...
Đúng vậy.
Chỉ như thế là đủ rồi.
Thời Dược siết chặt tay, quay mặt đi, muốn dùng nỗi đau da thịt để quên đi sự chua xót ở đáy lòng.
Đủ rồi, Thời Dươc.
Thế này là đủ rồi.
Mình không thể ích kỉ như vậy... Mình không thể hi vọng Thích Thần là của một mình mình... Mình không thể chiếm hữu toàn bộ hắn... Mình không thể...
Thời Dược nghĩ thầm bản thân nên cảm thấy may mắn.
Cũng tốt là lúc này không có ai chú ý đến cô, không có ai trông thấy sự yếu đuối, ủy khuất cùng khổ sở của cô.
Bằng không thì...
Mọi người náo náo nhiệt nhiệt, không có ai phát hiện biểu cảm của Thời Dược có chút không thích hợp, chỉ có Thời Vân người mà từ nãy đến giờ chỉ một mực cúi đầu ăn cơm là để ý đến Thời Dược. Suy cho cùng, đều là thiếu nữ, tâm hồn nhạy cảm hơn nên Thời Vân vô ý nhìn về phía Thích Thần bên cạnh Thời Dược.
Người kia lại giống như từ đầu đến cuối không hề chú ý đến vẻ mặt bất thường của Thời Dược, bình tĩnh tự nhiên đáp lại từng câu hỏi của các trưởng bối. Nhưng Thời Vân lại chú ý rằng dưới câu trả lời của Thích Thần, không ai còn nhớ tới việc hắn có thích một ai đó.
Thời Vân thông cảm nhìn Thời Dược một chút.
Có thể nói, đây chính là cảm giác bản thân có một người gọi là anh trai nhưng cũng không hẳn là anh trai. Nếu như lúc hai người ở cửa chính không phải ảo giác của cô, vậy chắc là trong lòng Dược Dược khó chịu biết bao.
Thời Vân rất muốn an ủi, nhưng vì mọi người đều ở đây nên cô chỉ có thể nhịn lại, đợi đến sau bữa ăn nói với em ấy vậy.
Qua nửa bữa ăn, bác gái đi về tủ lạnh lấy rượu trái cây ướp lạnh cùng nước ép ra, nhìn có vẻ rất ngon.
"Người lớn thì có thể uống rượu, còn mấy đứa nhỏ thì chỉ được uống nước ép thôi nhé."
Vừa nói, bà vừa lấy bình rượu trái cây đưa về phía Thích Thần
"Thích Thần, con uống cái này đi, đây là do bạn bè của bác con mang từ nước ngoài về, hương vị không tệ đâu."
Chàng trai lịch sự lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh đến mức gần giống như kiềm chế
"Cảm ơn bác, con không uống."
Lời hắn còn chưa dứt, bên cạnh vang lên một tiếng cười, "Con có thể uống thử không?"
Mọi người giật mình, nhìn Thời Dược làm một động tác bắn tim, "Con chỉ nếm một chút xíu thôi mà, được không bác?"
Trong nhà, Thời Dược là đứa trẻ nghe lời nhất, cũng là người được mọi người yêu quý nhất, nhất là lúc này âm thanh kia mang theo chút nũng nịu càng khiến cho bất kì ai cũng không thể cự tuyệt.
Thế là bác gái do dự một chút, không thể nói câu từ chối được.
Ngay khi nhìn thấy biểu cảm có thể hiểu là đồng ý này, Thời Dược thuận tay đem bình rượu trái cây qua chỗ mình, ừng ực nhấp một ngụm lớn.
"Oa, thật là dễ uống."
Thời Dược trước này chưa từng uống một giọt rượu nào, nên lúc này chỉ cảm thấy một đám lửa theo yết hầu đi xuống dạ dày.
Hơi nóng thiêu đốt tâm can tỳ phổi của cô, khiến chúng trở nên nhức nhối.
Chẳng ngon chút nào cả, vừa đắng vừa chát.
Chỉ có điều, rất thoải mái.
Không giống như vết dao sắc lạnh khiến con người ta chết lặng trong đau đớn, mà loại đau đớn, khó chịu này đem lại cảm giác thống thống khoái khoái rất kì diệu.
Hơi rượu xông thẳng lên chóp mũi Thời Dược, khiến cô càng muốn đem sự ghen tuông trong lòng đè ép xuống.
Thời Dược lại cầm bình lên uống một ngụm.
Bác gái ngồi đối diện còn có Thời Vân cùng các trưởng bối khác đều sững sờ, cũng quên việc phải ngăn cản Thời Dược lại. Chỉ có Lý Thiên Hạo là trái ngược, cười như được mùa,
"Tửu lượng của chị họ thật là tốt! Quả là một nữ tử hán mà!"
Cậu nói còn chưa dứt lời đã bị Tú Tú ở bên cạnh vỗ cho một cái vào sau đầu.
Lúc Tú Tú vừa mở miệng muốn mắng thằng nhóc kia một trận, đột nhiên nghe thấy "Ba" một tiếng ở đối diện.
Không gian xung quanh dường như đóng băng lại.
Rốt cục, đến lúc này Thích Thần cũng không giữ được sự bình tĩnh như trước đó nữa, sắc mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt trầm thấp đến dọa người.
Để đũa trong tay xuống bàn, Thích Thần trực tiếp áp chế cô gái vẫn còn đang cầm chai rượu trong tay.
"Không được phép uống nữa."
"..."
Thời Dược vất vả lắm mới áp chế được sự chua xót trong lòng mình, nhưng vì hành động của Thích Thần mà cảm giác ấy lại một lần nữa bùng lên, thiếu chút nữa khiến nước mắt của cô trào ra.
Thời Dược biết tình trạng lúc này của bản thân không được tốt, khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc cũng choáng váng, nhưng như thế này cũng tốt, mọi người trong nhà sẽ không nhìn ra cô đã kìm nén không rơi nước mắt đến sắp phát điên rồi.
Cô còn có thể mượn cớ là do uống rượu trái cây, vậy nên, dù có cáu kỉnh đến đâu thì người khác cũng sẽ không cảm thấy lạ.
Anh ấy cũng sẽ không ngạc nhiên.
Thời Dược lòng đau như cắt, hất bàn tay thon dài đang nắm chặt cổ tay trái của mình ra.
"Mặc kệ em." Cô nhấn mạnh từng chữ thật rõ ràng, sau đó lặp lại thêm một lần, "Anh đừng quản em... Thích Thần."
"..."
Trong phút chốc, cặp đồng tử kia hung hăng co lại, mang theo cảm xúc nguy hiểm từ bên trong lộ ra, cuồn cuộn mãnh liệt.
Thích Thần lần này dùng lực lớn hơn vừa nãy, một tay nắm lấy cổ tay Thời Dược, tay còn lại bắt được bình rượu kia, khiến cô đau đến mức nhăn mày.
"Thời Dược, bỏ bình rượu xuống."
m thanh của nam sinh trầm thấp, có chút nặng nề, giống như mưa gió bão bùng đang ùn ùn kéo đến.
Thời Vân cùng Lý Thiên Hạo ngồi ở bàn đối diện nghe được câu này đồng thời run lên, biểu cảm của các trưởng bối khác cũng mấy phần phức tạp. Biết Quan Tuệ cùng Thời Hằng đều không tiện mở miệng, bác gái của Thời Dược bèn cười cười giảng hòa
"Thích Thần, con đừng dọa con bé nữa, con bé uống một chút..."
"Em đã nói anh đừng quản em mà!"
Lúc này còn bị người ta áp bức như vậy, Thời Dược liền lập tức bộc phát trút giận lên người hắn. Một màn này hoàn toàn không ai dự đoán được, tất cả đều ngẩn người.
"Anh buông ra... Buông tay em ra."
Thời Dược tay phải vịn vào bàn ăn đứng lên, dùng sức rút tay trái bị Thích Thần nắm lấy, cổ tay vì bị dùng sức nên đỏ bừng.
Thấy cô gái trước mắt lại một lần nữa dùng sức kéo tay mình ra, Thích Thần ánh mắt lãnh đạm, bỗng dưng buông lỏng tay.
Thời Dược theo quán tính không dừng lại được, chỉ nghe "Ba" một tiếng, tay nàng đã tát trúng mặt Thích Thần.
Lần này thì tất cả mọi người đều kinh hãi không thôi, Lý Thiên Hạo trực tiếp hít một ngụm khí lạnh.
Cơ thể Thời Dược lập tức cứng lại.
Mà một bên mặt của nam sinh, dấu đỏ rất nhanh đã xuất hiện.
"Thật...Thật xin lỗi anh, em không cố ý..."
Thời Dược không kịp phản ứng, ánh mắt bối rối lại đau lòng, chỉ là ngoài lắp bắp xin lỗi ra thì không có nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Thích Thần bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Thời Dược, có chút bất đắc dĩ, "Hiện tại dễ chịu hơn chưa?"
Hô hấp của Thời Dược bỗng chốc ngưng trệ...
Hóa ra hắn biết...
Hóa ra hắn biết tất cả mọi chuyện. Thời Dược xô ghế đứng lên, mặc nó cọ trên nền gạch một tiếng chói tai, quay đầu chạy ra khỏi biệt thự.
Cánh cửa biệt thự "Phanh" một tiếng khép lại, trả lại sự an tĩnh đến gần như đông cứng trong phòng ăn, bác gái mới ngượng nghịu cười hai tiếng
"Tại ta... Lẽ ra ta không nên mang rượu trái cây ra... Xem ra Dược Dược đúng là không thể uống được rượu, hai người về sau nhớ chú ý điểm này của con bé."
Biểu cảm của Thời Hằng cùng Quan Tuệ đều có chút không tốt, Quan Tuệ cau mày
"Đứa nhỏ này, sao đêm này lại không hiểu chuyện như thế?"
Tú Tú nói tiếp, "Thích Thần nhà hai người vẫn còn đuổi theo con bé thì đúng là không thể ngờ — làm em sợ chết mất. Con trai ở cái tuổi này đừng nói Thích Thần, ngay cả mấy đứa tiểu tử nhà em, nếu em không cẩn thận tát nó một cái có khi nó phá tung cả nhà đi ấy chứ..."
Trưởng họ lúc họp gia đình bấy giờ mới lên tiếng
"Mọi người để một mình Thích Thần đuổi theo như vậy liệu có ổn không?"
Quan Tuệ do dự một chút, "Hay để tôi đi xem sao –"
"... Thím ơi!"
Thời Vân đột nhiên mở miệng, ánh mắt phức tạp nhìn theo phương hướng hai người rời đi, "Để cháu đi xem một chút đi, thím là bề trên, thím đi thì anh Thích Thần và Dược Dược nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ."
Quan Tuệ nghĩ nghĩ, "Cũng đúng, vậy nhờ con nhé Vân Vân."
"Vâng, không sao đâu ạ..."
Thời Vân nói xong, liền vội vàng đứng dậy đi ra. Đến cửa trước, cô vội vàng đổi giày, mở cửa ra khỏi biệt thự. Trong hoa viên của biệt thự không một bóng người, Thời Vân nhìn về phía vườn hoa có hàng rào bằng kim loại, quả nhiên cửa đã bị ai đó mở ra.
Thời Vân liền lập tức chạy ra đó.
Thời Vân dừng lại nơi ánh đèn trong khu phố chiếu sáng, đảo mắt bốn phía vẫn không thấy bóng người, Thời Vân cau mày đứng tại chỗ.
"Hai người bọn họ sẽ đi đâu đây..."
Một giây sau, mắt cô sáng lên.
Ở một góc của khu biệt thự này có một cái đình nhỏ, trước khi gia yến diễn ra, ba chị em bọn họ thỉnh thoảng sẽ đến đó ngồi đợi.
Thời Vân nghĩ tới, lập tức chạy qua hướng bên kia. Đến cuối đường, cách Đình Tử chỉ còn một khúc rẽ ngắn, bước chân Thời Vân chậm lại. Nụ cười trên khuôn mặt cô dường như cứng lại.
Trước mắt Thời Vân, dưới Đình Tử, Thời Dược đứng đấy, trong vòng tay của Thích Thần.
Mà chàng trai kia thì cúi người, giống như chỉ thiếu một chút nữa hôn lên môi cô ấy.
Tựa như là nghe thấy cái gì đó, động tác của Thích Thần dừng lại, giữ nguyên tư thế mập mờ ấy nhìn sang.
Nét mặt lạnh lùng, như sương như dao.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thích Thần: con thỏ đã đến miệng, chỉ thiếu chút nữa...
Thời Vân: ta là ai ta ở đâu ta tới đây làm gì... (0_0)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT