Kim Luân Pháp Vương, Âu Dương Phong, hai người này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nếu không phải bọn họ, hài tử đáng thương còn chưa kịp sinh ra của hắn liền sẽ không chết yểu.
Vân Thanh cũng sẽ không phải chịu thương tổn.
Hắn thậm chí không biết nên như thế nào cùng nàng giải thích hài tử sự tình, hài tử tới, Vân Thanh đối đứa nhỏ này vô cùng chờ mong, không có người so với hắn rõ ràng hơn, hắn phải như thế nào cùng nàng giải thích a?
Vân Thanh cảm thấy chính mình hảo lạnh hảo lạnh, lạnh đến mức cả người nàng ngăn không được phát run, tựa hồ ở trong thân thể có thứ gì rời đi.
Mà bên tai lại truyền đến thanh âm Hoàng Dược Sư không ngừng kêu gọi nàng, nàng nghĩ muốn mở to mắt, nhưng như thế nào cũng không mở ra được.
Bên tai thanh âm Hoàng Dược Sư không ngừng truyền đến, nhu tình, tự trách, lo âu, nàng lại một chữ đều không thể nói cho hắn.
"Cha, một ngày rồi, ngài ăn trước một ít đồ vật đi." Hoàng Dung bưng hộp đồ ăn tới.
Hoàng Dược Sư cũng không thèm nhìn qua, chỉ ôn nhu thay Vân Thanh sửa sửa y phục trên người, nói: "Dung nhi, ngày đó con cũng bị thương, hiện giờ còn có cái gì không thoải mái?"
Hoàng Dung lắc đầu, nói: "Cha, con thực hảo, hết thảy đều tốt."
Hoàng Dược Sư gật đầu: "Hảo, vậy là tốt rồi."
Hoàng Dung đi đến bên cạnh hắn, nhìn Vân Thanh như cũ chưa từng tỉnh lại: "Cha, người cứ như vậy, con lo lắng Vân cô nương tỉnh lại, chính người lại gục xuống."
Thanh âm Hoàng Dược Sư có điểm khàn khàn: "Con yên tâm, trước khi Thanh Nhi tỉnh lại, ta tuyệt không sẽ có việc gì."
"Cha, vậy người nhiều ít cũng ăn một chút, người như vậy không ăn không uống, thân thể cũng chịu không nổi a."
Hoàng Dược Sư cuối cùng thở dài, từ trong tay Hoàng Dung tiếp nhận hộp đồ ăn: "Hảo, Dung nhi, đệ tử Cái Bang trải rộng thiên hạ, con giúp ta tìm kiếm Kim Luân cùng Âu Dương Phong, sau đó dẫn bọn họ tới nói cho ta."
Hoàng Dung gật đầu, nàng đương nhiên biết Hoàng Dược Sư tìm hai người kia muốn làm cái gì:"Vân cô nương nhất định sẽ không có việc gì, người yên tâm."
Hoàng Dược Sư ăn hai miếng, rốt cuộc ăn không vô, nhìn Vân Thanh, chậm rãi nói: "Năm đó mẫu thân con cũng bởi vì ở thời điểm sinh ra con mà đi, hiện giờ......"
Hoàng Dung nhìn phụ thân mình, không nói gì!
Nàng biết, nếu Vân Thanh thật sự xảy ra chuyện gì, phụ thân phỏng chừng là sống không được.
Vân Thanh như cũ hôn mê bất tỉnh, Hoàng Dược Sư ngày đêm thủ bên cạnh, Dương Quá cùng Trình Anh không có trở về, Lục Vô Song tự nhiên cũng không yên tâm, ra khỏi thành tìm.
Nhưng bọn họ còn không có trở về, Tương Dương Thành lại tới một đoàn người khác, trực tiếp tới cửa cầu kiến Quách Tĩnh Hoàng Dung, đúng là đoàn người Toàn Chân Giáo.
Quách Tĩnh cùng Toàn Chân Giáo sâu xa thâm hậu, tự nhiên rất là khách khí tiếp đãi bọn họ, chỉ đến khi hắn nhìn đến thân mình mảnh dẻ của Tôn Bất Nhị cùng với Doãn Chí Bình hơi thở thoi thóp.
Lại là choáng váng, ngay cả Khâu Xử Cơ cũng già nua giống như chập tối.
"Khâu đạo trưởng, đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì?" Chẳng lẽ Trọng Dương Cung gặp đại biến?
Nhưng trong chốn giang hồ có người nào dám đi Toàn Chân Giáo gây chuyện đâu?
Doãn Chí Bình cùng Vân Thanh sự tình, Hoàng Dược Sư tự nhiên không có khả năng nói cho bọn họ, huống chi hiện giờ Vân Thanh còn không có tỉnh.
Hoàng Dược Sư càng không thể cùng bọn họ nói kia chuyện.
Bởi vậy Quách Tĩnh Hoàng Dung hoàn toàn không rõ sự tình.
Khâu Xử Cơ nhìn bọn họ, vẻ mặt xấu hổ, trên mặt tuy miễn cưỡng mang cười lại so với khóc còn khó coi hơn:
"Tĩnh nhi, ta...... Ta thật sự là giáo đồ đệ không tốt, làm cho Toàn Chân Giáo chúng ta rước lấy đại họa, lại cũng trách không được nhân gia. Hôm nay ta đến đây, thật sự là vạn bất đắc dĩ, tới cầu Hoàng bang chủ."
"Khâu đạo trưởng, đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì, ngươi tìm Dung nhi lại có chuyện gì?"
Khâu Xử Cơ càng xấu hổ hơn: "Ngươi cũng không phải người ngoài, ta cũng không dám gạt ngươi. Ai, đều là Chí Bình gây ra a! Năm đó ta quản giáo Dương Khang không tốt, khiến cho hắn rơi vào kết cục như vậy, mà Chí Bình lại là đồ đệ ta vừa lòng nhất, lại cũng...... Làm ra chuyện hồ đồ."
Hoàng Dung đối với người Toàn Chân Giáo không giống Quách Tĩnh như vậy khách khí, trước mắt bộ dáng, rõ ràng bọn họ có chuyện cầu mình, nói chuyện lại ấp a ấp úng.
"Khâu đạo trưởng, ngươi tìm ta, đến tột cùng muốn ta giúp ngươi cái gì?"
Khâu Xử Cơ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Sư muội ta bị trọng thương, còn thỉnh Hoàng bang chủ ra tay cứu giúp!"
Hoàng Dung càng thêm hồ đồ, Tôn Bất Nhị bị thương, Khâu Xử Cơ lại tìm mình?
Nàng lại không hiểu y thuật, nếu là muốn thông qua nàng, tìm Hoàng Dược Sư còn nghe được đi.
Chỉ là hiện giờ, Vân Thanh như vậy, Hoàng Dược Sư sợ là sẽ không ra tay.
"Ngươi muốn cho ta đi cầu cha ta sao?"
Khâu Xử Cơ trên mặt càng là buồn khổ, xấu hổ lắc đầu nói: "Bần đạo cầu chính là Hoàng bang chủ, trong thiên hạ cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu sư muội ta."
"Ta? Ta cũng không biết y thuật, Khâu đạo trưởng, ngươi thật sự tìm ta?"
Khâu Xử Cơ vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Ngươi xem một chút sẽ biết."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT