Editor: Phù Dung Sương

Một người thanh y, một người váy trắng, một người diện mạo cao gầy, phong thái tuyển sảng, vắng lặng hiên cử, trầm tĩnh như thần, một người thanh lệ tú nhã. Nhìn đến gần, vẻ mặt lại lạnh băng đạm mạc, thật sự khiết như băng tuyết, lại cũng lãnh như băng tuyết, cũng không biết là nàng đang hỉ hay đang giận, là sầu hay là vui.

"Hoàng Dược Sư! Sư muội!"

Lý Mạc Sầu kinh hãi, nàng ta vừa mới từ Trọng Dương Cung bắt một tiểu đạo sĩ, tự nhiên cũng biết hai người này đang ở Trọng Dương Cung, lại không ngờ nhanh như vậy thời gian, liền xuất hiện dưới chân núi.

"Lý Mạc Sầu, ngươi đi như vậy gấp, là làm cái gì?"

Vân Thanh nhìn tiểu đạo sĩ trong tay nàng ta, cẩn thận suy nghĩ, tức khắc minh bạch: "Lý Mạc Sầu, ngươi không cần kêu ta sư muội, ngươi đã sớm bị trục xuất khỏi phái Cổ Mộ. Mấy ngày hôm trước, ngươi đánh cắp Ngọc Nữ Tâm Kinh, đả thương Tôn bà bà, chắc là muốn học tập võ công Toàn Chân đi, ngươi không có Toàn Chân Giáo tâm pháp khẩu quyết, chỉ có thể trộm lên núi, bắt một tên tiểu đạo sĩ!"

Lý Mạc Sầu trên mặt một trận bạch một trận hồng, nói: "Sư muội, ta biết ngươi cùng Hoàng Đảo Chủ đã thành thân, môn quy Cổ Mộ ngươi cũng không có tuân thủ, cho nên ngươi cũng không cần phải nói ta."

Dừng dừng lại, nhìn bụng Vân Thanh hơi hơi nhô, nói: "Hiện giờ, ngươi đang mang thai, không dễ động võ, ta cũng không muốn làm khó xử hai người các ngươi."

Vân Thanh cười, thanh âm càng thanh lãnh: "Nguyên bản ta cũng sẽ không muốn ngăn cản ngươi lên đường, ngươi cầm Ngọc Nữ Tâm Kinh liền cầm, không có gì ghê gớm, nhưng ngươi không nên đả thương Tôn bà bà."

"Là bà ta ra tay đánh lén ta trước, ta cũng không nghĩ đả thương bà bà." Lý Mạc Sầu sốt ruột nói.

"Ngươi đả thương bà bà, còn có thể nói là vô tâm, nhưng sau khi ngươi xong việc lại một mình một người ra khỏi Cổ Mộ, đem một lão nhân trọng thương bỏ mặc bên trong, ngươi còn dám nói ngươi không phải muốn giết bà ấy?" Vân Thanh từng câu từng chữ, rành mạch vạch trần.

Lý Mạc Sầu nhìn nàng, lại nhìn nhìn Hoàng Dược Sư, cắn răng nói: "Xem ra, hôm nay các ngươi hai người là không tính toán muốn thả ta xuống núi?"

"Thù của Tôn bà bà, ta không thể không báo." Một bên nói, một bên đem sáo trúc bên hông rút ra, nhưng nàng mới trừu đến một nửa, đã bị Hoàng Dược Sư đè lại: "Thanh Nhi, nàng không nên động thủ."

Vân Thanh cười, cũng không miễn cưỡng, theo lời lui một bước.

"Lý Mạc Sầu, năm đó ngươi ở Lục gia trang giết chóc tứ phía, còn nhớ rõ đứa bé mồ côi đáng thương tên Trình Anh?"

"Trình Anh?" Lý Mạc Sầu nghĩ đến một chút, đầy mặt kinh hãi nhìn Hoàng Dược Sư: "Năm đó là ngươi cứu đi Trình Anh?"

Hoàng Dược Sư gật đầu, nói: "Đúng vậy, nguyên bản ta muốn đem cả Lục Vô Song cùng nhau cứu ra, nhưng lâm thời có biến, mới chỉ mang đi Trình Anh. Nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng giúp Anh Nhi tìm ngươi báo thù, nhưng hiện giờ ngươi lại chọc tới Thanh Nhi, ta cũng không thể không ra tay."

"Hoàng Lão Tà, ngươi trên giang hồ được coi là bậc tiền bối, ngươi không sợ giang hồ đồng đạo cười ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ?"

"Ỷ lớn hiếp nhỏ?" Hoàng Dược Sư lạnh lùng cười, nói: "Nếu đối phó ngươi là tâm nguyện của Thanh Nhi, ta là phu quân nàng, ta giúp thê tử ta, ai tới cười ta? Ai dám cười ta?"

Mấy lời kia, Hoàng Dược Sư nói năng hữu lực, khí thế đầy mình, tràn ngập khí phách. Vân Thanh ở bên cạnh nghe được rành mạch, vẻ mặt hạnh phúc nhìn người nam nhân đứng phía trước nàng.

Lý Mạc Sầu cũng nhìn bọn họ, nửa ngày mới nói ra một câu: "Sư muội, ngươi thật sự hảo phúc khí. Có thể được đến danh chấn thiên hạ Đông Tà Hoàng Dược Sư yêu say đắm đến vậy."

Vân Thanh trong lòng cao hứng: "Lý Mạc Sầu, thù Tôn bà bà, chính ngươi nói ta nên như thế nào cùng ngươi tính?"

Lý Mạc Sầu cũng biết sự tình hôm nay tuyệt đối không dễ dàng được buông qua, đem tiểu đạo sĩ hôn mê ném sang một bên, trong tay phất trần vung, nói:

"Nghe đại danh Đông Tà đã lâu, hôm nay rốt cuộc có thể phân tranh cao thấp, Lý Mạc Sầu ta cũng không uổng võ công cả đời này."

Nói xong, trên tay phất trần run lên, trực tiếp công lại đây. Sắc mặt Hoàng Dược Sư không thay đổi, tay phải vươn ra, trực tiếp đem phất trần bắt vào trong tay.

Lý Mạc Sầu chỉ cảm thấy trên tay cầm phất trần có một cổ cự lực truyền đến, tay tê rần, suýt nữa cầm không nổi. Vội vàng dùng sức lôi kéo, phất trần nằm giữa hai cổ lực đạo lôi kéo xuống, bị kéo thẳng tắp ra.

"Hoàng Lão Tà, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Lý Mạc Sầu ta chỉ có điểm năng lực này thôi sao?" Nói, một cái tay khác vung một chưởng hướng mặt Hoàng Dược Sư mà đến.

Hoàng Dược Sư mày nhăn lại, tay trái vận chỉ bắn vào bàn tay đang vung chưởng lực của nàng ta. Lý Mạc Sầu bị trúng chỉ lực, toàn bộ cánh tay tức khắc không nghe sai khiến, mềm mại rũ xuống.

Trong lòng Lý Mạc Sầu hoảng hốt, trăm triệu không nghĩ tới chính mình ở dưới tay Hoàng Dược Sư lại bất kham khốn đốn, ở trước mặt hắn, nàng ta căn bản không hề có sức phản kháng, đối mặt công đánh cự li gần, liền bại trận.

Tay cầm lấy phất trần vừa chuyển, phất trần giống như thiên nữ tán hoa giống nhau tạc vỡ ra tới.

Hoàng Dược Sư cũng chưa thấy qua binh khí như vậy, có chút ngẩn ra, buông lỏng phất trần trong tay.

Lý Mạc Sầu một lần nữa thu lại phất trần, không dám ham chiến, vừa mới đối mặt, đã dọa nàng ta không dám tái chiến.

Bởi vậy tùy tay vứt ra mười mấy cái Băng Phách Ngân Châm, bắn về phía Hoàng Dược Sư cùng Vân Thanh, đồng thời thân hình xoay nhanh, hướng phía dưới chân núi mà chạy.

______________________

Tác giả có lời muốn nói: Hoàng Dược Sư khí phách! Hoàng Lão Tà hộ thê!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play