Hoàng Dược Sư cười ha ha, gặp Vân Thanh trên đỉnh Thiên Sơn năm đó, nàng khác biệt với những nữ tử khác, cũng chính sự bất đồng này của nàng, mới khiến cho hắn động tâm đi?!
Nếu Hồng Thất Công mà biết những chuyện Vân Thanh từng làm ở Trọng Dương Cung, phỏng chừng sẽ trợn tròn mắt mà nhìn hơn.
"Hoàng Lão Tà, mười mấy năm nay, ngươi chính là càng sống càng trẻ ra, công phu này của ngươi luyện cũng quái là kỳ quái."
Tuy rằng Hồng Thất Công không biết vì sao Hoàng Dược Sư lại hướng phản lão hoàn đồng giống nhau (tức là trẻ ra), nhưng lại suy đoán khả năng cùng võ công mấy năm nay Hoàng Dược Sư luyện có quan hệ.
"Mười mấy năm qua, võ công một đường xác thật là có điểm tinh tiến, cũng chính là như vậy, mới khiến chúng ta cảm thấy, chúng ta càng nhỏ bé"
Hoàng Dược Sư tự đáy lòng nói, từ năm đó tiến vào cảnh giới bẩm sinh, hắn liền có cảm thụ như vậy.
"Nhỏ bé?" Hồng Thất Công ngạc nhiên, nhưng lại nhớ đến một màn mình vừa thấy, Hoàng Dược Sư chỉ là tùy ý vung tay lên, liền đem Âu Dương Phong đánh ra vài trượng.
Cùng võ công như vậy so sánh với mấy người như chính mình mười mấy năm trước, thật đúng là nhỏ bé.
Hoàng Dược Sư nghiêm trọng sắc mặt nói:"Lão ăn mày, chúng ta như vậy, cho dù là Thanh nhi, võ công đạt được như vậy, nếu không tiến vào bẩm sinh*, hết thảy đều là công cốc."
*bẩm sinh: (Editor😊: cái này theo mk hiểu có nghĩa là luyện võ đến cảnh giới không ai địch nổi đó. Nhưng mk lại ko tìm đc từ thích hợp hơn nên mk sẽ giữ nguyên từ này. Bạn nào tìm được từ hay hơn thì cmt gợi ý cho mk nha! (^_^)
Hồng Thất Công lại lần nữa khiếp sợ, xem cái dạng này, Hoàng Dược Sư đã là tiên thiên cao thủ, không thể nghĩ tới chính mình và hắn (Hoàng Dược Sư), Hoàng Dược Sư vẫn là cao hơn một bậc.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Hồng Thất Công lại khó kìm được mất mát, nhưng rồi lại rất mau lấy lại thoải mái:
"Lão ăn mày này thật muốn chúc mừng ngươi song hỷ lâm môn a! Không chỉ có võ công tiến bộ vượt bậc, càng là cưới được một vị tuyệt sắc phu nhân."
Hoàng Dược Sư cười:"Cũng không biết Thất huynh như thế nào trùng hợp cùng lão độc vật đi đến nơi này?" Hai người này đồng thời xuất hiện ở một nơi, cũng thật kỳ quái.
"Ta là đi theo lão độc vật đến đây." Hồng Thất Công nói, "Ba ngày trước, ta ở trong thành Gia Hưng thấy hắn, sợ hắn lại làm ra chuyện gì đó hại người, liền vẫn luôn đi theo, rồi theo tới nơi này, nào có nghĩ, gặp được phu thê hai người."
.............................
Võ công Vân Thanh, Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công đều là cực cao, vận đủ khinh công, không bao lâu liền đến thành Gia Hưng.
Ba người tìm một cái khách sạn lớn, gọi một bàn đầy rượi và thức ăn, đem Hồng Thất Công làm mờ mắt, "Hoàng Lão Tà, bữa ăn hôm nay, ta chính là uống rượi mừng của ngươi."
Hoàng Dược Sư cùng Vân Thanh nhìn nhau thoáng qua, hai người đồng thời nâng chén:"Được, chén rượi ngày hôm nay, chính là rượi mừng của ta cùng Thanh nhi."
Nói xong, ba người đồng thời nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Hồng Thất Công càng là ăn uống thỏa thích, đầy bàn đồ ăn đa số đều là vào bụng của hắn.
Hồng Thất Công là một cao thủ đã quen, rượi đủ cơm no, liền cười nói:"Hoàng Lão Tà, ta không yên tâm lão độc vật, cho nên, ta còn muốn đi tìm hắn, chúng ta tại đây liền cáo biệt."
Nói xong, liền đi ra khỏi tửu lầu.
Hoàng Dược Sư nhìn phương hướng Hồng Thất Công rời đi, nói:"Thanh nhi, lão ăn mày làm người hào sảng, là một bằng hữu đáng giá mà khó tìm được."
Vân thanh gật đầu:"Ta sớm nghe nói Cửu Chỉ Thần Cái, Hồng Thất Công là cao thủ nhất đẳng trong chốn giang hồ, làm người càng là chính trực."
Hoàng Dược Sư không khỏi cười:"Thanh nhi đối với lão ăn mày đánh giá thật là cao, chỉ là không biết, Thanh nhi nghe được ta, lại là kiểu người gì a?"
Vân Thanh nhìn hắn, không ngờ đến Hoàng Dược Sư lại còn có một mặt như vậy. Cười khẽ nói:"Chàng a?" Nàng cố ý kéo dài âm điệu, đợi một hồi lâu mới nói:
"Hành sự quái đản, tính tình cổ quái, hung ác tàn bạo!"
Hoàng Dược Sư nghe nàng chậm rãi nói, sắc mặt càng ngày càng lạnh xuống.
Vân Thanh tức khắc cười càng thêm vui vẻ, hơi hơi cúi người, tiến đến gần bên tai hắn, nhẹ giọng nói:
"Đào Hoa Đảo chủ, võ công tuyệt đỉnh, kỳ môn độn giáp, y thuật tinh tượng, không gì không biết, không gì không giỏi. Càng quan trọng là, cho dù chàng ấy có muôn vài không phải, tất cả đều không đúng, cũng chỉ là người ta yêu thích nhất, là phu quân duy nhất của ta."
Hai chữ cuối cùng âm thanh đặc biệt nhẹ đi, nếu không phải Hoàng Dược Sư nhĩ lực tốt, căn bản không có nghe được.
Hoàng Dược Sư kinh hỉ, nếu không phải còn đang ở trong đại sảnh của khách sạn này, hắn lập tức liền muốn ôm nàng vào trong ngực.
"Nàng nha đầu này." Yêu thương cưng chiều mà vừa nói vừa đập nhẹ vào sống mũi nàng một cái, Vân Thanh cười khẽ cúi đầu, tiếp tục dùng cơm trong chén.
Sau khi hai người ăn cơm xong, liền đi tìm tung tích Tôn bà bà, cũng may thành Gia Hưng không lớn, lại có ám hiệu Tôn bà bà một đường lưu lại, hai người thực mau tìm được khách điếm Tôn bà bà dừng chân.
Tôn bà bà nhìn thấy hai người dắt tay nhau mà đến, lại thấy trên mặt Vân Thanh tràn ngập vui sướng, trong lòng cũng rất cao hứng. Hiện giờ, người bà duy nhất không an tâm cũng chỉ dư lại Dương Quá hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT