Chương 43: Chúng ta là tâm ý tương thông.
Có lẽ là bởi vì đèn đường có chút tối, ánh sáng tối mờ quanh thân khiến người khó có thể thấy rõ.
Đỗ Thanh Thanh giương mắt nhìn đến con gấu bông kia, thực sự cảm thấy quen mắt cực, rõ ràng là giống với con gấu nàng đưa cho Tô Kỷ Miên lúc trước y như đúc.
Như thế nào lại trùng hợp đến vậy a...?
Nàng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn mặt nữ nhân, suy nghĩ không quá thông suốt.
Vừa mới chuẩn bị nói chút gì đó, lại thấy nữ nhân đã đưa túi qua, ý cười bên môi phi thường rõ ràng, đáy mắt cũng hàm chứa tràn đầy ôn nhu cùng kiên nhẫn.
Là đang đợi nàng nhận lấy.
Này coi như là món quà thứ ba của ngày hôm nay, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên linh đình đến thế.
Đỗ Thanh Thanh cảm động lại vui vẻ, đáy lòng thực mau nổi lên trận sung sướng.
Vì thế liền cười rộ lên, đặc biệt chân thành cùng nữ nhân nói cảm tạ: "Cảm ơn tiền bối, không nghĩ tới chị còn nhớ rõ sinh nhật em."
"Nhưng mà em không cần đâu." Nàng nói, tay nhỏ nâng lên nhẹ nhàng đẩy đẩy, "Lâu như vậy không gặp, vừa thấy mặt đã nhận quà thật sự hơi ngượng ngùng nha."
"Chờ đến khi trở về em mời chị ăn cơm." Nàng nói, "Đến lúc đó nhất định phải tới đó."
"Muốn ăn cái gì đều được."
Lời này nói rất có lễ phép, nhưng lễ phép sau lưng rồi lại mang theo một trận xa cách như có như không.
Nữ nhân nghe vậy nhẹ nhàng chớp mắt, bàn tay xách dây túi cũng vô thức chậm rãi siết chặt.
Muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ từ trong miệng chậm rãi thốt ra một âm nhàn nhạt: "Ừm."
Rất nhẹ, dường như gió thổi một chút là có thể bị xé tan.
"Phải đi?" Nàng hỏi, cũng không lại tiếp tục kiên trì, thực mau một lần nữa thả lại gấu bông vào trong xe.
"Phải nha." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, "Bên kia còn có việc bận chưa xong."
Rốt cuộc mới vừa ăn cơm xong Tô Kỷ Miên lại liền phải đi làm công, lát nữa cần chạy nhanh đi kêu Lưu thúc tìm người lái xe đón nàng về, nếu không buổi tối một người trở về rất không an toàn.
Đầu óc nàng lúc này toàn là chuyện về Tô Kỷ Miên, nghĩ còn rất nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ hơi hơi cúi, làn mi tựa cánh bướm nhẹ nhàng chớp vỗ.
Thật sự đáng yêu.
Nữ nhân nhìn nàng, sau một lúc lâu tươi cười lại lần nữa về tới trên mặt.
"Nếu em không nhận quà, vậy cùng chị đi uống một ly nước đi." Nàng cười cười, xoay người mở cửa xe kêu Đỗ Thanh Thanh ngồi vào, "Trời thật lạnh, uống chút đồ làm ấm áp thân thể đi."
Lời này nói rất chân thành, nếu lại cự tuyệt ngược lại có vẻ Đỗ Thanh Thanh không quá hiểu chuyện.
Lại nói hệ thống lúc này xác thật cũng còn chưa có tới.
"Vậy được rồi." Nghĩ như vậy, Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, thành thành thật thật ngồi vào trong xe, chỉ chốc lát sau liền đến tiệm trà sữa.
Đã lâu không trở về, gần nhất thế nhưng ra không ít món mới.
Đỗ Thanh Thanh từ cửa sổ xe nhìn nửa ngày cơ hồ sắp chọn đến hoa mắt, không đợi nghĩ xong muốn uống cái gì, đã nghe nữ nhân kia tự ý chủ trương chọn thay nàng.
Trà Ô long đào, không đá nửa đường.
Đỗ Thanh Thanh tiếp nhận, đặt ở bên môi nhấp nhấp, phát hiện thật đúng là hương vị mình thích, không khỏi cảm khái tiền bối không hổ là tiền bối, vẫn luôn đáng tin cậy như vậy.
Dường như có thể thấy rõ nhân tâm, nhìn qua liền có thể đoán được người ta thích gì.
Thật khiến người khác nhịn không được muốn ỷ lại.
Đỗ Thanh Thanh một bên uống đồ uống một bên nhìn nhìn nàng, cũng không biết như thế nào đáy lòng đột nhiên có cái ý tưởng xông ra.
Còn chưa kịp nói khuôn mặt đã nổi hồng, nhưng cẩn thận ngẫm lại rốt cuộc là cơ hội khó có được, vì thế cuối cùng vẫn là ho nhẹ một tiếng, hướng về phía nữ nhân bên kia hơi xê dịch qua.
Ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói rất nhỏ phun ra mấy chữ.
"Tiền bối, hỏi chút chuyện này nha." Nàng nói, bộ dáng châu đầu ghé tai khẽ meo meo lén lút, cực kỳ giống mấy người bán đĩa lậu ven đường, "Chị.... có từng yêu đương chưa nha?"
-
Không nghĩ tới nàng sẽ nhờ mình cố vấn loại sự tình này.
Nữ nhân đầu tiên là sửng sốt, không biết nghĩ tới cái gì, cảm xúc âm u giấu ở đáy mắt thế nhưng tại đây một giây toàn bộ đều biến mất.
Nghe thấy lời nàng nói gật gật đầu, đôi mắt ôn nhu nhìn nàng trả lời: "Có rồi."
Vừa dứt lời Đỗ Thanh Thanh tức khắc kinh hỉ, nghĩ lần này hẳn là sẽ không lại chẳng thu hoạch được gì như lần trước tìm tới Lưu thúc thăm dò.
Vì thế thực mau cười rộ lên, đem đại khái toàn bộ vấn đề bối rối đã lâu mấy ngày nay hỏi một lần.
Chẳng qua là lại cố ý che giấu thông tin của đối phương, sợ sẽ làm ra chuyện gì phiền toái không cần thiết.
Nói cho hết lời, chớp chớp mắt đặc biệt nghiêm túc chờ đợi nữ nhân trả lời, mắt trông mong, bộ dáng đáng yêu lại ngoan ngoãn.
Dẫn người không tự giác muốn cùng nàng nói thêm nhiều.
Nữ nhân cười cười, thực mau nói: "Nếu thích vậy thì nắm lấy cơ hội tranh thủ nỗ lực đi, cứ theo cảm giác, không cần nghĩ quá nhiều...."
"Đời người dài như vậy." Nàng nói, "Ngàn vạn đừng để bản thân lưu lại tiếc nuối."
Xác thật là rất có đạo lý.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, đáy lòng tức khắc sáng sủa không ít, vội vàng chân thành biểu đạt cảm tạ, hơn nữa vận dụng một đống lớn thành ngữ tới khen tri thức uyên bác của nàng.
Nghe đến nỗi nữ nhân nhịn không được gợi lên nụ cười càng thêm sâu.
"Không có khoa trương như em nói đâu." Nàng lắc đầu, mắt cười long lanh cùng Đỗ Thanh Thanh giải thích, "Này đó cũng là nhờ chị học được từ người khác."
Thế nhưng còn có người bác học hơn cả tiền bối sao.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy tò mò: "Là ai nha?"
Tiếng nói vừa dứt, nữ nhân vẫn chưa trả lời, chỉ là mở miệng phun ra mấy chữ: "Đã đến giờ, Thanh Thanh phải đi rồi."
Đỗ Thanh Thanh nghe thế cúi đầu nhìn xem, phát hiện thật đúng vậy.
"Chúng ta đây lần sau gặp lại." Nàng cười cười, hướng nữ nhân vẫy vẫy tay, cũng nói thêm, "Tiền bối tự chăm sóc tốt bản thân nha."
Nói cho hết lời, người đã biến mất khỏi tầm nhìn, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Nữ nhân nhìn chằm chằm hướng nàng rời đi, thật lâu sau mới cuối cùng thu hồi tầm mắt.
Quay đầu lại nhìn tới gấu bông nằm ở hàng ghế sau, đáy mắt lại lần nữa nổi lên ý cười nhàn nhạt, cũng gợi lên khóe môi, thanh âm rất nhỏ phun ra mấy chữ.
"Là em đó."
-
Tài xế của Cận gia từ trước đến nay lái xe vẫn luôn thực mau lại ổn trọng.
Đỗ Thanh Thanh ngồi ở bên trong chơi di động một lát, vừa giương mắt nhìn, thế nhưng đã tới địa điểm đích.
Lúc này cách thời gian Tô Kỷ Miên tan tầm còn gần nửa giờ.
Đỗ Thanh Thanh không nghĩ tới mình sẽ đến sớm như vậy, đầu óc bỗng chốc có chút trống rỗng, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì.
Dừng một chút, lúc này mới nhớ tới chuyện tiền bối mới vừa nói với mình, trầm mặc một lúc lâu sau đột nhiên cắn chặt răng.
Ngay sau đó liền vươn tay vỗ vỗ ghế tài xế, có chút ngượng ngùng hỏi hắn: "Chú có giấy không?"
"Giấy?" Tài xế sửng sốt, tưởng nàng ăn đồ hư bị tiêu chảy, vội vàng trở tay bắt lấy bao khăn giấy lại đây, thẳng lưng sải một cánh tay về phía đông siêu thị, "Mau, tiểu thư, WC ở bên kia!"
"Tôi không đi WC." Đỗ Thanh Thanh vội vã lắc đầu, "Cái tôi nói là giấy để ghi cơ."
"A vậy không có." Tài xế thực mau lắc đầu, "Từ sau khi tốt nghiệp tôi cũng chưa chạm lại vào cái đó."
Đỗ Thanh Thanh: "...... Được rồi."
Nàng thở dài, bất đắc dĩ đành ngồi lại, lấy ra di động mở bản ghi nhớ, bắt đầu một chữ một chữ chậm rãi gõ gõ, nghĩ trước tiên diễn luyện một chút trong chốc lát gặp Tô Kỷ Miên cần nói cái gì.
Suy cho cùng thì nàng từ trước đến nay chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng không rõ lắm muốn cùng một người ở bên nhau thì nên đi lưu trình như thế nào.
Kỳ thật lại nói đến, mới mấy tiếng trước nàng cũng không xác định được bản thân rốt cuộc có thích Tô Kỷ Miên hay không, rõ ràng lúc bắt đầu là do sợ hãi, tiếp cận nàng cùng lắm chỉ là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà cố ý lấy lòng.
Cũng không biết từ khi nào bản chất ban đầu lại dần xuất hiện thay đổi, biến thành thích cùng Tô Kỷ Miên ở bên nhau, thích thấy nàng cười, ham thích chiếu cố nàng, một chút cũng không thể chịu nổi người khác đối xử không tốt với nàng.
Ngay cả trái tim cũng bắt đầu không nghe lời, vừa nhìn đến nàng liền sẽ không tự giác thình thịch nhảy loạn.
Này đại khái chính là "thích" như trong miệng người khác nói đi.....
Đỗ Thanh Thanh nhắm mắt, đến tận lúc này vẫn còn nhớ rõ cảm xúc cảm động và vui sướng khi nhận được món quà nàng tặng vào buổi sáng, vì thế liền lấy sự kiện kia bắt đầu viết, ghi chú biên soạn vào bản ghi nhớ.
Bất tri bất giác thế nhưng cũng viết không ít, không nghĩ tới hai người vậy mà đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy.
Đỗ Thanh Thanh viết viết liền không tự giác cười cười.
Tâm tình cũng bất tri bất giác thả lỏng, tay nhỏ nâng lên rơi xuống, tốc độ đánh chữ càng lúc càng nhanh.
Viết rất vui vẻ, vô thức quên mất thời gian, thẳng đến khi bỗng nhiên nghe được tiếng động mở cửa mới dừng lại.
Vừa nhấc đầu lên liền bị dọa nhảy dựng, Tô Kỷ Miên đã ngồi ở bên cạnh nàng.
Thậm chí tầm mắt cũng đã chuyển lại đây, nhìn về phía nàng, mang theo nụ cười hỏi: "Cận tiểu thư đang làm gì vậy?"
Tiếng nói vừa dứt, chút hưng phấn và dũng khí trong lòng Đỗ Thanh Thanh tức khắc vụt bay, nhát gan lại lần nữa online, vội vàng giấu điện thoại ra sau nói: "Không có, không có làm gì hết."
"Chỉ là chơi chơi điện thoại thôi." Nàng nói, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, tầm mắt né tránh.
Vừa thấy liền biết trong lòng có quỷ, ngay cả tài xế cũng theo bản năng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nghĩ tiểu thư có lẽ còn chưa tỉnh rượu.
Cũng chỉ có mỗi Tô Kỷ Miên phối hợp với nàng, gật gật đầu nói: "Như vậy a."
"Ngồi xe cũng đừng chơi di động, đỡ bị say xe." Nàng cười cười, tháo túi xuống đặt qua một bên, mắt nhìn chiếc váy Đỗ Thanh Thanh mặc, thực mau cởi áo khoác ra khoác lên người nàng.
Mang theo một trận hương hoa oải hương dễ ngửi.
Mặt Đỗ Thanh Thanh lại lần nữa đỏ hồng, ngoan ngoãn cất điện thoại đi, nhẹ giọng đáp được.
Cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi yên một đường, xe cuối cùng lại lần nữa trở về tới Cận gia rồi.
Tô Kỷ Miên bận rộn suốt mấy tiếng liền, lúc này thật sự có chút mệt nhọc, xe mới vừa dừng lại liền giống như mọi khi cùng Đỗ Thanh Thanh nói câu ngủ ngon, kêu nàng trở về nghỉ ngơi sớm một chút, đã không còn sớm.
Ngay sau đó chính mình cũng xoay người, đạp lên ánh trăng chuẩn bị vào nhà, ánh đèn chiếu xuống lôi ra một cái bóng thon dài.
Nện bước có chút mau, dường như hơi do dự một chút thì sẽ đuổi không kịp.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế có chút sững sờ, thân thể nhanh hơn đại não làm ra phản ứng, không chờ nàng tiến về trước vài bước đã theo bản năng duỗi tay bắt lấy nàng: "Miên Miên!"
Đầu ngón tay có điểm lạnh, nhiễm phải khí lạnh gió đêm thổi tới, nhưng khi truyền vào đáy lòng lại thực ấm áp.
Tô Kỷ Miên nghe tiếng dừng lại bước chân, đưa lưng về phía nàng nhẹ nhàng gợi lên nụ cười, đáy mắt phản chiếu màu ánh trăng: "Làm sao vậy Cận tiểu thư?"
"Có chút việc muốn nói với em....." Đỗ Thanh Thanh chớp chớp mắt, giương mắt nhìn người hầu đi đi lại lại trong nhà khắp nơi, tức khắc có chút thẹn thùng.
Vì thế liền cố tình lôi kéo Tô Kỷ Miên qua một bên, dẫn nàng đến chỗ chân tường ở mặt bên tòa nhà.
Nơi này, bốn phía không còn có người.
Chỉ là bởi vì đi cũng không quá xa, vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện ồn ào truyền đến.
Có chút khẩn trương, rồi lại có chút an tâm.
Nói đi, dù sao sớm muộn gì đều phải nói.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, dưới đáy lòng tự cho mình cổ vũ, ngay sau đó liền bỏ tay vào túi.
Vốn định móc điện thoại ra mở tới bản nội dung đã soạn tốt đọc cho nàng nghe, nhưng ai biết sờ soạng nửa ngày căn bản không sờ đến được di động, tìm tới tìm lui cũng chỉ bắt được không khí.
Cẩn thận ngẫm lại, di động hình như bị nàng bỏ quên ở trong xe rồi.
Đỗ Thanh Thanh ngơ ngác, giống quả khí cầu lập tức xì hết hơi, thiếu chút nữa đã xấu hổ dến mức tìm cái khe đất chui vào.
Nhưng cố tình người trước mắt lại tại ngay giờ phút này mở miệng, vô tội lại nghi hoặc nhìn nàng: "Làm sao vậy Cận tiểu thư, chị rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Nói cho hết lời còn nhỏ giọng ngáp một cái.
Em đây là đang ép người ta..!
Đỗ Thanh Thanh giương mắt nhìn nàng, hốc mắt hơi đỏ lên, gương mặt cùng hai bên tai đều thật nóng.
Dứt khoát không lại đi nhớ thương di động nữa, ho nhẹ một tiếng xấu hổ đặt hai tay lên tường, chặn không cho nàng chạy.
Môi cũng khẽ nhếch, làm bộ rất có tự tin kêu nàng: "Miên Miên."
Tô Kỷ Miên thiếu chút nữa muốn cười ra tiếng, ánh mắt xinh đẹp cũng cong cong, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, nghiêm túc trả lời: "Dạ có."
Con ngươi lấp lánh, bên trong bọc ánh ngọt khiến người trầm mê.
Đỗ Thanh Thanh bị nàng nhìn đến nỗi sửng sốt, im lặng một hồi lâu mới cuối cùng lại lần nữa mở miệng, hơi hơi cúi đầu từng chút đọc cho nàng nghe nội dung mình đã viết, gập ghềnh tựa như cái học sinh tiểu học không quen làm tập làm văn.
Nói nửa ngày, cũng không biết Tô Kỷ Miên rốt cuộc có nghe hiểu được hay không, ngược lại còn tự làm chính mình gấp rút hết sức.
Ngay cả hốc mắt cũng đỏ ửng, xấu hổ và khẩn trương tại đây một khắc cao đến đỉnh núi.
Vốn tưởng rằng trận tỏ tình này nhất định thất bại không thể nghi ngờ, đầu cũng thực mau chôn xuống, ủ rũ cụp đuôi lẩm bẩm: "Chị thích, thích......"
Quả nhiên là khiến bạn nhỏ khó xử hỏng rồi.
Tô Kỷ Miên nhìn nàng, ý cười cố nén nhịn cuối cùng vẫn nở rộ lên.
Dứt khoát vươn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Đỗ Thanh Thanh, ngay sau đó lại nhẹ nhàng cúi đầu hôn cái póc lên môi nàng, thanh giọng mềm mại, mỉm cười dịu dàng giúp nàng giải vây: "Không sao cả, em đều hiểu."
Nói rồi, lại nâng tay lên ôm lấy vai người trước mắt, chỉ nhẹ nhàng dùng sức đã đem nàng ôm trọn vào lòng.
Dưới ánh trăng sáng ngời cùng sao trời xán lạn, hôn nàng, trái tim trống vắng thật lâu rốt cuộc giờ phút này đã được lấp đầy, đáy mắt cũng mang theo vui sướng tới cực điểm.
Nghiêm túc nói với nàng: "Dù sao thì em cũng thích Cận tiểu thư, cho nên chúng ta đây là tâm ý tương thông."
"Chị muốn nói cái gì, muốn biểu đạt cảm xúc gì, tất cả, em đều hiểu....."
--------Hết Chương--------