Chương 38: Chúng ta quá ngốc.

Đỗ Thanh Thanh đêm qua ngủ rất kiên định, không có nằm mộng gì cả, trực tiếp ngủ một giấc đến sáng.

Chờ đến khi tỉnh lại mặt trời cũng đã phơi mông.

Nàng hoảng sợ, mơ mơ màng màng nhìn ra bên ngoài, ngay sau đó lại lấy di động ra nhìn thời gian.

10 giờ đúng.

Nàng cũng thật là quá có thể ngủ rồi!

Hôm nay thời tiết thực tốt, tối hôm qua Đỗ Thanh Thanh đã cùng Lưu thúc bàn bạc qua, muốn sáng hôm sau mang theo mọi người cùng ra ngoài ruộng lao động.

Bản thân tính toán 7 giờ liền đi, kết quả lúc này thế nhưng đã trễ tận 3 giờ.

Như thế nào cũng không ai lại đây kêu nàng a.

Đỗ Thanh Thanh có điểm ngốc, vội vàng đứng dậy rửa mặt rồi lại thay quần áo, vội vã đi xuống lầu, ngay sau đó liền phát hiện trong đại sảnh lúc này an tĩnh cực kỳ.


Phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy mỗi thân ảnh Tô Kỷ Miên.


Nàng lúc này đang đứng ở trước cửa sổ sát đất tưới hoa, trên người như cũ ăn mặc bộ đồng phục thuần đen kia, cả người nhìn qua cấm dục lại ưu nhã, đặc biệt là cặp đùi kia, trắng trẻo thẳng dài, đẹp không chịu được.

(Editor: Tôi không simp, lời văn như thế thật!)

Đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, dường như so với hoa còn muốn đẹp hơn vài phần.

Đỗ Thanh Thanh nhìn đến nỗi có điểm xuất thần, lập tức đi xuống lầu thang, đi đến đứng yên phía sau Tô Kỷ Miên, vừa muốn mở miệng kêu nàng một tiếng.

Kết quả giọng nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, người này giống như là có mắt ở sau đầu, nhẹ giọng mở miệng mang theo ý cười hỏi nàng: "Cận tiểu thư tỉnh rồi? Ngủ ngon sao?"

Đỗ Thanh Thanh bị nàng dọa giật mình.

"Khá tốt khá tốt." Nàng hít sâu trộm giơ tay vuốt xuống lông mao, lúc sau mới lại đi đến phía trước, nghiêng đầu nhìn nàng, "Mọi người đâu rồi?"

"Lưu thúc bọn họ đi ra ruộng." Tô Kỷ Miên nói, "Nghĩ Cận tiểu thư mấy ngày gần đây quá mệt mỏi, cho nên không có gọi chị."

"Đói bụng rồi đi?" Lúc sau không đợi Đỗ Thanh Thanh nói gì nữa, Tô Kỷ Miên đã dẫn đầu đoạt lấy đề tài, "Bữa sáng đã làm xong, em đi hâm nóng một chút."

Nói cho hết lời, buông bình nước nhỏ trong tay xuống xoay người rời đi, dường như đã quen với công việc của mình, không hề có một câu oán hận.

Làm cho Đỗ Thanh Thanh còn rất ngượng ngùng, ngay sau đó cũng liền vội vàng xoay người đi theo phía sau nàng, chạy chậm cùng người vào phòng bếp.

Mới vừa đi vào liền nghe thấy được một trận mùi hương đặc biệt thơm ngon của cháo bát bảo*.

*cháo bát bảo: là một trong những món ăn dinh dưỡng nổi tiếng xuất xứ Trung Quốc, được nấu từ các loại thuốc quý như táo Tàu, đậu đỏ, hạt sen, ý dĩ (bo bo)...

"Gần đây trời lạnh." Cũng nghe thấy Tô Kỷ Miên mở miệng, từng câu từng chữ cùng nàng giải thích thuyết minh, "Cho nên cố ý hầm cháo bát bảo cho Cận tiểu thư, vừa ấm áp lại tốt cho dạ dày."

Này cũng quá ấm lòng.

Đỗ Thanh Thanh gật đầu cảm tạ nàng, mau chóng xoay người cầm hai cái chén lại đây, cháo hâm nóng xong, tranh thủ lúc Tô Kỷ Miên quay đầu đi liền tự múc hai chén.

"Em ăn rồi." Tô Kỷ Miên giương mắt nhìn nàng, "Cận tiểu thư không cần lo."

"Lại ăn một chút lại ăn một chút." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy lắc đầu, bưng chén cháo nóng hầm hập kia đưa qua, cười đặc biệt vui vẻ, "Rốt cuộc nghe mùi thơm như thế!"


Cùng phía trước giống nhau, phàm là có cái gì tốt cũng luôn muốn để lại cho nàng một phần.


Tô Kỷ Miên dừng một chút, sợ cháo làm người bị bỏng, rốt cuộc vẫn là giơ tay nhận lấy.

Bất đắc dĩ lại cũng sung sướng nói: "Vậy được rồi."

-

Sau khi ăn xong Tô Kỷ Miên đơn giản thu thập xuống bếp.

Đỗ Thanh Thanh nguyên bản còn muốn đi ngoài ruộng nhìn xem, nhưng mắt thấy thời gian quá muộn, Lưu thúc bọn họ phỏng chừng cũng đã sắp trở lại, rơi vào đường cùng chỉ đành từ bỏ.

Ngồi ở trên sô pha trầm tư trong chốc lát, đột nhiên có cái ý tưởng chậm rãi từ trong đầu bay ra——

Nàng có thể mang Tô Kỷ Miên cùng đi dạo siêu thị nha!


Chủ yếu là...... Muốn mua chút quần áo mới cho Tô Kỷ Miên.


Tuy nói sự kiện phòng vẽ tranh lần đó đã qua đi lâu như vậy, Tô Kỷ Miên khả năng đã không còn để tâm nữa, nhưng mỗi khi nhớ tới đáy lòng Đỗ Thanh Thanh vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.

Sao lại có thể nói nàng như vậy chứ, gia cảnh lại không phải thứ bản thân có thể lựa chọn.

Lại nói Tô Kỷ Miên cũng đã đủ nỗ lực đủ ưu tú, dựa vào cái gì phải thừa nhận đám quỷ chán ghét kia đồn đãi vớ vấn.


Đỗ Thanh Thanh càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát nhảy bịch xuống sofa, chui vào phòng bếp cao giọng kêu: "Miên Miên!"

Tô Kỷ Miên theo tiếng quay đầu lại, cũng không biết lúc này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, biểu tình thế nhưng ngoài ý muốn có điểm lạnh: "Chuyện gì vậy Cận tiểu thư?"

Lý tưởng hào hùng của Đỗ Thanh Thanh tức khắc bị mạnh mẽ dọa lui trở về.

Sợ sệt nhìn nàng, một hồi lâu sau mới nói: "Em trong chốc lát có, có việc sao?"

"Không có." Tô Kỷ Miên thực mau trả lời.

"Không có là được." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, lại duỗi duỗi đầu vào trong, chớp chớp mắt lấy lòng nàng, "Vậy lát nữa cùng tôi đi dạo siêu thị nha."

"Đã lâu rồi chưa có đi mua sắm." Nàng nói, thanh âm nghe mềm mại, "Vừa lúc thừa dịp hiện tại có thời gian nè."

Sự thật chứng minh làm nũng quả là dùng rất tốt.

Tô Kỷ Miên nhìn nàng, tươi cười thực mau một lần nữa về tới trên mặt, nhẹ giọng đáp được.

Đỗ Thanh Thanh nghe vậy tức khắc vui vẻ vô cùng, lập tức trở về phòng trang điểm một lát, ngay sau đó lại khởi động xe yêu của mình một đường chạy như bay tới siêu thị lớn nhất trung tâm thành phố.





Cũng không biết là vì cái gì, lúc này thời tiết thế nhưng có chút âm u.

Đỗ Thanh Thanh tối hôm qua và sáng nay đều xem qua dự báo thời tiết, thấy ghi trời sẽ không mưa cho nên cũng không để ý, đến dù cũng chưa mang theo đã vội chui ra.

Một đầu chui vào siêu thị, ở khu trang phục đi dạo một hồi lâu, chọn lựa nhiều vô số kể các loại quần áo, trên cơ bản đều là lấy cho Tô Kỷ Miên.

Cố tình nói mình hôm nay thân thể không khỏe nên lười thay đồ, mạnh mẽ đẩy Tô Kỷ Miên vào phòng thử đồ kêu nàng thế mình thử thử.

Nhưng chút mưu kế nhỏ ở đáy lòng này lại rõ ràng đến mức ai cũng đều có thể nhìn ra.

Tô Kỷ Miên thực mau đã phát hiện manh mối, ngay sau đó liền mở miệng cự tuyệt, nói quần áo của mình hoàn toàn đủ mặc, Cận tiểu thư không cần lại tiêu pha.

Vừa dứt lời Đỗ Thanh Thanh liền lắc lắc đầu: "Này như thế nào có thể gọi là tiêu pha chứ!"

"Em cứ xem như là quà cho ngày lễ đi." Nàng nói, dựa trên sofa vui vẻ cười, "Em cũng có thể đưa tôi quà đáp lễ nha."

"Hôm qua em cũng đã thấy, trong phòng của tôi có một cái tường trống không đối diện giường." Đỗ Thanh Thanh nói, "Có thời gian em giúp tôi vẽ chút gì đó đi, này đó quần áo xem như là tiền công."

"Không được cự tuyệt." Nàng nói, mắt thấy Tô Kỷ Miên lại muốn há mồm, vội vàng tiến lên hai bước lột vỏ kẹo vừa mua đút vào miệng nàng, đôi mắt cong cong mỉm cười xán lạn, "Lời đã định rồi định rồi."

Vui vẻ đến nỗi ngay cả đáy mắt cũng sáng lên, nụ cười cũng vậy, dường như so với viên kẹo trong miệng còn muốn ngọt hơn vài phần.

Thực sự làm người ta khó có thể cự tuyệt.

Tô Kỷ Miên không có cách, cuối cùng chỉ đành phải theo nàng cười rộ lên.

Cũng dứt khoát tùy tay cầm lấy một viên kẹo lột vỏ ra, tranh thủ lỗ hổng khi Đỗ Thanh Thanh nói chuyện liền ăn miếng trả miếng đút vào miệng nàng: "Được rồi."

"Em đây lát nữa mời Cận tiểu thư ăn cơm được chứ." Nàng nói, nụ cười trên môi ôn nhu lại xinh đẹp, "Chị cũng vậy."

"Không được cự tuyệt."

"......"

-

Cuối cùng Tô Kỷ Miên mang Đỗ Thanh Thanh ăn một bữa cá nướng.

Sợ nàng ăn quá nhiều đồ dầu mỡ sẽ không thoải mái, trước khi đi lại mua cho người ta một ly sữa bò nóng.

Ôm trong tay chậm rãi uống, đầu quả tim cũng dần dần ấm lên theo.

Hôm nay quả thực rất vui vẻ.

Đỗ Thanh Thanh một bên uống sữa bò một bên cúi đầu nhìn di động, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, liền nghĩ kêu Tô Kỷ Miên mau chóng trở về nghỉ ngơi nghỉ ngơi, kẻo chậm trễ buổi tối còn phải đi cửa hàng thức ăn nhanh làm thêm.

Vì thế liền cố tình nhanh hơn bước chân, giống đầu xe lửa nhỏ kéo Tô Kỷ Miên bay nhanh xuống lầu.

Ai ngờ mới vừa đến dưới lầu đã thấy ở cửa tụ tập một đống người, lại giương mắt nhìn ra xa, chân trời thế nhưng không biết từ lúc nào đã bắt đầu đổ cơn mưa.

Còn rất lớn, hạt mưa bùm bùm rơi đánh xuống đất, thanh âm phá lệ rõ ràng.

Thậm chí còn có chút lạnh.

Đỗ Thanh Thanh theo bản năng cúi đầu nhìn chiếc váy nhỏ trên người mình, không chỉ hối hận bản thân mặc quá ít, thậm chí còn rùng mình một cái.

Này cũng quá xui xẻo.

Nàng thở dài, nhón chân hướng ra xa nhìn nhìn, nhìn chăm chú vào hướng đỗ con xe yêu dấu của mình, đáy lòng tức khắc có điểm phát sầu.

Không tính gần cũng không tính xa, nếu là mạnh mẽ chạy tới thì thật ra cũng không phải không được, nhưng trên người nhất định sẽ bị mưa to xối, chưa biết chừng sau khi trở về còn sẽ cảm mạo.

Nhưng nếu vẫn luôn chờ đợi, cũng không biết cơn mưa này tới ngày tháng năm nào mới ngừng.

Đỗ Thanh Thanh thở dài, đứng ở tại chỗ cau mày suy nghĩ rất nhiều, mây đen đầy mặt.

Nghĩ đến quá nghiêm túc, căn bản không chú ý tới động tác người bên cạnh.

Tô Kỷ Miên thế nhưng không biết ở khi nào lặng lẽ cởi bỏ áo khoác của mình, nâng lên sửa sang lại, ngay sau đó liền hướng trên người Đỗ Thanh Thanh bọc lên.

Vóc dáng của Tô Kỷ Miên cao hơn Đỗ Thanh Thanh một chút, áo khoác tự nhiên cũng lớn hơn chút, bảo hộ đầu và thân thể nàng hoàn toàn dư dả.

Đỗ Thanh Thanh chưa kịp phản ứng lại đây đã cảm thấy trước mắt tối sầm, dừng một chút mới hiểu là Tô Kỷ Miên đem áo khoác cho mình.


Là hương hoa oải hương, nhàn nhạt, thơm thơm, cứ như vậy xông vào xoang mũi, ấm áp ấm áp.


Mặt Đỗ Thanh Thanh có chút hồng, thật vất vả mới giãy giụa chui đầu ra, mới vừa muốn nói gì đó với Tô Kỷ Miên: "Không có việc gì, tôi...."

Câu sau còn chưa kịp thành lời đã bị ngắt đứt.

Cũng nghe thấy người này mở miệng, giọng nói dễ nghe vang lên bên tai, mặt mang tươi cười bắt lấy tay nàng, hai bàn tay đan vào nhau, dùng sức lôi kéo.

Thân thể cũng vậy, cách người trước mắt này thật sự rất gần, gần đến nỗi ngay cả hô hấp cũng có thể nghe thấy rõ ràng: "Cùng chạy nào."

-

Trên đường trở về thực sự chật vật.

Bởi vì có áo khoác của Tô Kỷ Miên che đậy, Đỗ Thanh Thanh nhưng thật ra không có bị mưa xối đến, đi ra thế nào đi về thế đó.

Nhưng trái lại chủ nhân chiếc áo kia trên người cơ hồ sắp xuyên thấu.

Một đường vội vội vàng vàng gấp gáp trở về, mới vừa vừa vào cửa liền dọa Lưu thúc sợ quá mức, vội vã kêu hai người nhanh nhanh lên lầu tắm rửa cho ấm tránh bị cảm mạo.

Đầy mặt viết lo lắng, một bên thở dài một bên nhỏ giọng nói thầm: "Tiểu thư như thế nào không biết ở siêu thị mua dù a."

Tiếng nói vừa dứt Đỗ Thanh Thanh liền ngây dại.

Trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới gật gật đầu bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng vậy!"

Như thế nào có thể quên mua dù a, đội mưa như vậy trở về không phải quá ngốc rồi sao.

Nàng thở dài, khuôn mặt nhỏ tức khắc liền nhăn nhăn, vừa tắm rửa vừa nghĩ cơn mưa này xối thật mệt, rõ ràng lúc ấy phía sau chính là siêu thị, hai người thế nhưng ai cũng không nghĩ đến chuyện quay lại mua dù rồi đi.


Thật bất đắc dĩ.



Cứ như vậy khó chịu tắm rồi lại sấy tóc, nghĩ Tô Kỷ Miên bên kia hẳn là cũng đã tắm xong, vì thế vội vàng bước nhanh xuống lầu pha một ly trà nóng, lòng tràn đầy áy náy bưng qua gõ gõ cửa, muốn hỏi thăm người ta một chút.

Lúc đẩy cửa bước vào, Tô Kỷ Miên đang ngồi ở trên giường sấy tóc.

Bởi vì thời tiết, lúc này ánh sáng như cũ có có chút âm u, trông như đã chạng vạng.

Tối đen đến người cũng thấy không rõ.

Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, bước nhanh đi đến bên cạnh bàn đặt ly trà nóng lên trên, ngay sau đó lại giơ tay mở đèn bàn, nhỏ giọng mở miệng cùng Tô Kỷ Miên oán giận: "Chúng ta quá ngốc."

"Làm sao vậy?" Tô Kỷ Miên cất tiếng đáp, bọt nước trên sợi tóc lấp lóe ánh đèn như vì sao, "Cận tiểu thư đang nói cái gì?"

"Chính là...... Dù đó." Đỗ Thanh Thanh nhẹ giọng lẩm bẩm, "Lúc ấy chúng ta rõ ràng ở siêu thị, vậy mà quên quay lại mua dù mang theo."

"Vẫn là Lưu thúc nhắc nhở tôi mới nhớ tới." Nàng nói, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ cùng cảm khái.

Ngay sau đó lại nâng mắt lên, làm như muốn trộm quan sát biểu tình của Tô Kỷ Miên, nhìn xem người này có thể hay không cũng giống mình thực bất đắc dĩ.

Làm cho Tô Kỷ Miên cảm thấy nếu không phối hợp cùng nàng diễn diễn, dường như thực sự có điểm không nhân đạo.

"Đúng vậy." Vì thế ngay sau khi Đỗ Thanh Thanh vừa dứt lời, Tô Kỷ Miên lập tức liền gật gật đầu, cố tình biểu hiện ra vẻ mặt khiếp sợ phối hợp với nàng, ngay cả chân mày cũng đều nhướn cao lên trên.

Nhưng ý cười nơi đáy mắt lại như là giấu không được, rốt cuộc vẫn chậm rãi nở rộ mở ra.

Nhẹ giọng nói: "Chúng ta thật quá ngốc......"

---------Hết Chương--------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play