Chương 36: Tiểu thư.

Cận Như Ca thật đúng là đồ quỷ đáng ghét.

Giang Uyển lại một lần nữa té ngã dưới tay nàng, tức khắc bị chọc tức hết sức, cái đuôi dẩu lên vội vàng chạy trốn, thiếu chút nữa đã quên cùng Trương Tân Viễn đứng ở một bên chào hỏi.

Lúc này thời gian xác thật cũng đã không còn sớm.

Đỗ Thanh Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ, một lát sau vẫy vẫy tay đuổi Trương Tân Viễn trở về, kêu hắn mau về nhà ăn cơm.

Chính mình thì ngồi lên xe Lưu thúc, trên đường về bắt đầu mô phỏng phương thức kinh doanh về sau.

Thẳng đến khi xe tiến vào trong sân nhà rồi, một hệ thống hoạt động hoàn mỹ cơ bản thành hình.

Cận Như Ca cái người này kỳ thực là loại trình độ thuộc dạng đối tượng được mọi người trong vòng hâm mộ, suy cho cùng thì sự nghiệp của Cận cha rất lớn, nếu có thể thông qua Cận Như Ca leo lên cùng nấc thang với hắn, kia quả thực là chuyện đáng mơ ước.

Cho nên từ khi Cận Như Ca còn rất nhỏ, bên người cũng đã hình thành một cái xã hội thu nhỏ.

Người nào đều có, bán hàng xa xỉ, làm ăn uống, lập công xưởng......

Chẳng qua lúc trước Cận Như Ca phản cảm ba nàng, tự nhiên cũng phản cảm đám người hư tình giả ý này, cho nên cơ hồ rất ít cùng những người này kết giao.

Nhìn có vẻ tốt đẹp, kỳ thật nhiều năm như vậy lại cũng chỉ hầu như là hoạt động trong cái vòng nhỏ hẹp của chính mình mà thôi.

Nhưng Đỗ Thanh Thanh không giống nàng, có cái cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt, không bắt lấy quả thực quá đáng tiếc.


Chi bằng vươn tay gom hết tất cả.


Vì thế vào lúc ban đêm, Đỗ Thanh Thanh liền kêu Lưu thúc liên hệ người khẩn trương chế tác một lượng lớn biển gỗ, sáng sớm hôm sau liền lái xe kéo qua.

Thuận tiện còn dẫn theo một nhóm người trong nhà, lưu tại đồng ruộng nghênh đón một chút các vị khách quý đường xa đến đây.

Kỳ thật lực lượng chủ yếu vẫn là nhóm phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp, có người hoàn toàn chỉ là tới xem náo nhiệt, có nhiều kẻ vì lấy lòng Cận đại tiểu thư Giang đại tiểu thư, mà cũng có thật nhiều người là vì thật sự nhàm chán không có gì làm.

Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe tới trồng trọt trong giới này, đáy lòng thật sự mới lạ, cho nên tất cả đều nương cơ hội này chạy tới nhìn xem.

Tới cũng tới rồi, như thế nào có thể dễ dàng thả bọn họ đi.

Bởi vậy Đỗ Thanh Thanh không chỉ đẩy ra dịch vụ mượn trang phục chụp ảnh, còn cổ vũ mọi người tự mình thể nghiệm thực tiễn, tận tình ở đồng ruộng rơi mồ hôi, thời gian nghỉ trưa còn có thể thưởng thức mỹ thực đặc chế của Cận gia.

Thậm chí đến thời điểm rời đi cũng lại phải đẩy mạnh tiêu thụ thêm một đợt, làm một cái hoạt động thú vị.

Đơn giản mà nói, chính là các vị ra tiền bao thầu khoai tây theo phạm vi, chúng tôi sẽ lập một cái bảng vinh danh, mặt trên dùng sơn viết hoa in đậm tên của người đó.

Lúc sau các vị không cần phải xen vào, người của chúng tôi bên này sẽ ghi chép quá trình sinh trưởng thực tế của khoai tây cho các vị, hơn nữa sẽ nói cho các vị biết khi nào thì thích hợp tưới nước bón phân, giúp khoai tây duy trì khỏe mạnh.

Sau khi thu hoạch xong, Cận gia sẽ chuyên môn phái người tự mình đưa khoai tây tới cửa.

Thật tốt, đặc biệt thích hợp với đám phú nhị đại nhàm chán không có việc gì làm lại lười lao động, cho cuộc sống không thú vị của bọn hắn tăng thêm một tia lạc thú, để cho bọn hắn có thể (vô hình) cảm nhận được niềm vui trồng khoai tây. 

Thậm chí còn có thể cùng những người khác trong vòng so sánh, xem ai bao thầu nhiều khoai tây hơn, ai dưỡng khoai tây tốt hơn.


Cái hoạt động này còn rất được hoan nghênh.

Đỗ Thanh Thanh ngồi dưới dù thu tiền đếm đến mỏi tay, trong đầu đều đã nghĩ kĩ lần sau nên giới thiệu làm cái gì mới, chờ đến khi thu hoạch xong xuôi thì nên có cách thức hoạt động gì mới.

Nghĩ nghĩ, thế nhưng còn nghĩ tới nuôi vịt và ngỗng.

Làm hệ thống tức khắc cạn lời, cũng không biết nàng là tới làm nhiệm vụ hay là tới làm giàu.

"Kiếm nhiều tiền để mua đồ ăn ngon cho cô không phải sao?" Đỗ Thanh Thanh vừa nghe liền vui vẻ, "Nghĩ thoáng chút nghĩ thoáng chút."

"Còn nữa tôi không phải cũng đang nghiêm túc làm nhiệm vụ sao?" Nàng nói, "Cô xem mọi người hiện tại đều rất hài hòa nha."

"Được rồi được rồi." Hệ thống thở dài, lười cùng nàng tranh chấp, chỉ là nói, "Nhớ rõ giữ lại cho tôi một mảnh khoai tây đó, tôi phải dùng để làm khoai lát ăn."

"Được rồi được rồi." Đỗ Thanh Thanh gật đầu, ngay sau đó thực mau đứng lên giơ tay chỉ về phía nơi xa, kêu hệ thống nhìn tấm bảng chói mắt nhất đằng kia, "Thấy sao, nguyên mẫu đất này tôi đều nhận thầu cho cô đó!"

Làm khá tốt, khiến cho hệ thống còn rất cảm động.

-

Trận sóng nhận thầu này hot liên tục mấy ngày, cuối cùng mắt thấy chấm đất bị phân không sai biệt lắm, vì thế Đỗ Thanh Thanh liền trực tiếp hủy bỏ dịch vụ.

Tóm lại là muốn dư lại một ít, chờ đến khi khoai tây thu hoạch xong sẽ cung ứng cho đám người bên ngành sản xuất ăn uống kia.

Tuy là tiền kiếm được ít hơn một chút, nhưng lại là sách lược có thể phát triển dài lâu, bọn họ nếu dùng tốt, chờ mùa tiếp theo cũng nhất định sẽ đến chỗ nàng mua hàng.

Nỗ lực thời gian dài như vậy cuối cùng cũng nhìn thấy được kết quả rồi.

Đỗ Thanh Thanh vui vẻ không kìm được, ngay sau đó liền móc di động ra tới gửi tin nhắn cho Tô Kỷ Miên, muốn mau chóng cùng người ta chia sẻ vui sướng.

Nghĩ cũng sắp đến lễ Quốc Khánh*, vì thế lại thuận miệng hỏi một câu, muốn biết người này có an bài gì vào kỳ nghỉ hay không.

*lễ Quốc Khánh ở Trung Quốc người dân được nghỉ 1 tuần, còn gọi là "tuần lễ vàng".

Quả nhiên, tin nhắn mới vừa gửi đi không lâu liền thu lại được hồi âm: "Không có an bài gì đặc biệt."

Nàng nói: "Đại khái lưu lại làm thêm ôn tập thôi."

Liền biết là như thế này.

Đỗ Thanh Thanh thấy thế tức khắc nghĩ tới hình ảnh đêm đó nhìn thấy khi núp sau thân cây, đáy lòng cũng thực mau dâng lên trận đau lòng, nghĩ tới nghĩ lui, thật phát sầu không biết nên làm gì mới có thể chiếu cố người ta nhiều thêm chút.

Đang nghĩ ngợi, Lưu thúc ở một bên cũng đã nhanh bước tới, đứng trước mặt nàng nói: "Tiểu thư, kỳ nghỉ lần này có rất nhiều người hầu muốn xin nghỉ về thăm nhà."

"Đây là danh sách." Hắn nói, đưa danh sách trong tay cho Đỗ Thanh Thanh xem, "Có hơi nhiều, ngài đại khái xem qua một chút, tôi bên này sẽ bắt đầu chiêu mộ người hầu tạm thời."

Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu tiếp nhận danh sách, phát hiện tuy rằng người xin nghỉ có nhiều, nhưng lưu lại trong nhà vẫn còn không ít người, hoàn toàn không cần lo lắng nhân thủ không đủ dùng.

Lưu thúc chỉ là quá mức để ý nàng, luôn muốn mọi mặt chu đáo tốt nhất cho tiểu thư, cho nên mới vội vàng lại muốn chiêu mộ thêm mấy người mới lại đây.

Thực tế thì không cần thiết cho lắm.

Đỗ Thanh Thanh cân nhắc một hồi, vốn định cự tuyệt đề nghị của Lưu thúc, nhưng suy nghĩ vừa chuyển, cũng không biết như thế nào đột nhiên lại một lần nữa nghĩ tới khuôn mặt Tô Kỷ Miên

Ngay sau đó, cả người đều ngơ ngẩn mấy giây.

Đúng vậy,  vào lễ quốc khánh trừ bỏ buổi tối phải đi làm thêm người này cũng không có chuyện gì làm không phải sao, vậy không bằng...... Trực tiếp chiêu người lại đây, lấy dịp này chiếu cố chiếu cố nàng.

Phải biết rằng tiền lương ở Cận gia cao hơn bên ngoài rất nhiều!

Khi cái ý tưởng này mới vừa nhảy ra chính Đỗ Thanh Thanh cũng giật nảy mình, căn bản không nghĩ tới bản thân lại có một ngày lớn gan đến thế, vậy mà dám kêu nữ chính lại đây hầu hạ mình.

Nhưng ngẫm nghĩ lại thì trừ cái này ra cũng không tìm thấy biện pháp nào thích hợp hơn, chi bằng thử thăm dò hỏi một chút.

Dù sao cũng không, không bị mất miếng thịt nào đâu ha.

Đỗ Thanh Thanh ho khan một tiếng, thực mau hít một hơi mở ra di động, thật cẩn thận ở khung điện thoại đánh mấy chữ: "Một khi đã như vậy, thời điểm nghỉ lễ Miên Miên có muốn... Tới nhà tôi không?"

Sợ nàng hiểu lầm, vì thế ngay khi vừa mới nói xong câu kia liền vội vã bổ sung: "Tới đi làm a."

-

Vốn chỉ là thử hỏi một chút, nhưng không nghĩ tới Tô Kỷ Miên bên kia thế nhưng lại thật sự đồng ý.

Đỗ Thanh Thanh thấy thế bất giác kinh hỉ, một bên ở trong lòng cùng hệ thống khoe khoang xem ra kỹ thuật nói chuyện của mình tiến bộ không ít, một bên mau chóng cho gọi Lưu thúc lại đây, muốn kêu hắn nhờ người làm cho Tô Kỷ Miên một bộ đồng phục thích hợp.

Ngày kia chính là kỳ nghỉ.

Ký túc xá của Tô Kỷ Miên các nàng ngày mai toàn thể đều không có tiết, hai người bản địa nhà gần, từ sớm đã thu thập đồ đạc về nhà, căn bản không muốn ở lại trường học thêm một giây.

Mà Lưu Tĩnh từ nơi khác đến cũng đã mua vé xe lửa đêm nay, hy vọng có thể sớm một chút về nhà nghỉ lễ.

Kể từ đó, trong ký túc xá lại một lần nữa chỉ còn lại một mình Tô Kỷ Miên.

Nhất định sẽ cô độc đi.

Đỗ Thanh Thanh không đành lòng nàng khó chịu, dứt khoát trực tiếp đến gara khởi động xe yêu của mình, một đường chạy như bay tới trước cửa trường các nàng, muốn chạy nhanh đón người về.

Phóng nhãn toàn bộ Cận gia cũng chỉ Tô Kỷ Miên có thể có loại này đãi ngộ, muốn chủ nhân tự mình đi tiếp giá.

Cơ mà không sao cả, chỉ cần chủ nhân vui vẻ là được.


Tô Kỷ Miên bên kia mới vừa ra cổng trường, giương mắt nhìn lên lập tức tìm thấy được thân ảnh của Đỗ Thanh Thanh trong đám người.

Một cô gái rất xinh đẹp, lúc này lại mừng rỡ giống như đứa ngốc, hoàn toàn không có lấy một phân khí tràng nghiêm túc lãnh khốc, mới vừa nhìn thấy nàng liền chạy nhanh dính lại đây vui vẻ vui vẻ kêu nàng: "Miên Miên, Miên Miên."

Đại khái không nghĩ tới nàng sẽ đồng ý, cho nên đã cao hứng không biết trời đất.

Tô Kỷ Miên nhìn nàng, sau một lúc lâu khóe môi cũng thực mau câu lên, nhẹ giọng nói: "Cận tiểu thư chào buổi tối."

Cứ như vậy cùng nhau lên xe, một đường chạy như bay trở về Cận gia, vừa vào cửa liền nhận được đồng phục Lưu thúc đưa qua.

Là một bộ thuần màu đen, hình dáng và chất liệu đều thật tốt, mặc lên người eo ra eo chân ra chân, cùng mau da trắng nõn tạo nên sự tương phản rõ nét.

Thật sự là đặc biệt đẹp.

Đỗ Thanh Thanh cười cười, thực sự hài lòng, vì thế liền thanh thanh giọng nói, khó được bày ra bộ dáng đứng đắn, cùng Tô Kỷ Miên công đạo về công việc của nàng.

Nói là cần phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho chủ nhân, nghe tới có vẻ giống như là công việc thực mệt nhọc và phức tạp, nhưng thực tế trên căn bản là chẳng có việc gì để làm cả. 

Nấu tách trà, pha cà phê, lúc chủ nhân mệt mỏi xoa xoa vai, khi trời lạnh giúp chủ nhân mặc thêm quần áo.

Trừ cái này ra hết thảy đều tự do, muốn làm cái gì liền làm cái đó.

Đây là, công việc đặc biệt định chế cho Tô Kỷ Miên, nói hoa mỹ thì là trắng trợn táo bạo khai tiểu táo*.

*khai tiểu táo[开小灶]: thiên vị, đối xử đặc biệt; Đây là một kiểu ăn tập thể có tiêu chuẩn cao nhất, tiêu chuẩn ăn được chia thành ba cấp là tiểu táo-trung táo-đại táo, trong đó tiểu táo là cao nhất.

Đỗ Thanh Thanh đặc biệt vui vẻ, giả vờ đứng đắn cùng người công đạo công việc xong rồi, sau đó liền nói: "Không có chuyện gì nữa, thời gian không còn sớm, tôi muốn đi ngủ."

"Miên Miên cũng đi nghỉ ngơi đi." Nàng nói, khóe môi hơi giương lên, đáy mắt mang ý cười, "Chúng ta ngày mai gặp."

Mới vừa nhận chức đã kêu nàng đi nghỉ ngơi rồi.

Tiểu táo này cũng không khỏi khai quá trắng trợn táo bạo rồi đi.

Tô Kỷ Miên gật đầu, vẫn luôn nhìn theo nàng rời đi, lúc này mới cuối cùng thu hồi ánh mắt.

Đảo mắt nhìn quanh, thấy nàng mơ mơ màng màng làm rơi điện thoại trên sofa, cũng liền rất mau cúi người nhặt lên, bước chân mềm nhẹ cùng nàng đi lên lầu.

Nhẹ nhàng gõ gõ cửa, lại đứng tại chỗ chờ đợi hai phút, chờ đến khi cửa một lần nữa được mở ra, phát hiện người trước mắt đã thay đổi bộ dáng.

Mái tóc quăn xinh đẹp kia đã cột lên.

Quần áo trên người cũng đã đổi, biến thành váy ngủ trắng thoải mái dễ thương, bộ dáng cao quý lãnh diễm thường ngày hoàn toàn không thấy, lúc này nhìn lại rõ ràng chỉ là một cô nương đáng yêu mà thôi.

Tô Kỷ Miên thấy thế trong đầu bỗng nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh quen thuộc, nhướn mắt nhìn lại, trong lúc vô tình không cẩn thận nhìn đến xương quai xanh tinh xảo cùng chiếc cổ trắng nõn kia, đáy lòng khó tránh khỏi lại chui ra vài phần tâm tư kiều diễm.

Dứt khoát cũng liền không sốt ruột rời đi, giơ tay cất điện thoại di động, ngay sau đó lại nhấc chân tiến lên vài bước.

Liền đứng ở ngay vạch phân cách viền cửa phía bên ngoài, cùng nàng duy trì một khoảng cách vừa an toàn lại nguy hiểm.

Ngẩng đầu nhìn nàng, sau một lúc lâu đáy mắt nhiễm một tia nhàn nhạt ý cười, cố tình lược bỏ chữ Cận kia đi, chỉ nói: "Mệt mỏi cả một ngày, cần em hỗ trợ xoa xoa vai chứ?"

"Tiểu thư?"

--------------------

Editor: Híiii chung nhà rồi, về sau có rất nhiều kịch vui!

"Tiểu thư" ở cuối là gọi giống người hầu gọi chủ nhân, còn "Cận tiểu thư" là cách gọi lịch sự, cho nên nó mới có vẻ "tình thú" vậy ó~(. ❛ ᴗ ❛.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play