Lâm Hàn sau nói rõ suy luận của mình, rõ ràng nàng chắc chắn có gì đó rất kì lạ nhưng lại không rõ nguyên nhân là do đâu.
Nàng thấy kì lạ là hai người có thể lập tức biến mất, đây là hiển nhiên. Nhưng càng lạ hơn bởi chính bản thân mình. Từ giây phút nhìn cận cảnh gương mặt đăm chiêu suy nghĩ của Tử Yến, nàng đâm ra hơi bị ám ảnh. Ánh mắt thỉnh thoảng lại hơi liếc sang Tử Yến, khi giả vờ hỏi vu vơ vấn đề nào đó, Lâm Hàn đều đánh mắt sang, vô thức đợi chờ câu trả lời của Tử Yến. Mỗi lần Tử Yến trả lời, Lâm Hàn cảm thấy đúng ý, trong đầu lúc này lại hiện ra một dòng suy nghĩ: "Nữ nhân này quả thật rất sắc bén".
Tử Yến rất thông minh, nhưng hiển nhiên không thể nào bằng Lâm Hàn. Điều đó thể hiện qua việc Lâm Hàn phát hiện những đầu mối và giải thích hành động của Hỏa Lang, Uyển Vân cùng Minh Hiển một cách rõ ràng mà không cần trực tiếp nhìn thấy, chỉ dựa vào vết tích còn xót lại.
Tử Yến sau khi nghe Lâm Hàn trình bày kĩ lưỡng suy luận của mình, nàng rất cảm thán, nể phục nữ nhân này. Cũng thầm trách bản thân vì sao không quan sát cẩn thận hoàn cảnh nơi này hơn.
Lý Hiền cùng Lăng Phàm có việc phải đi trước, tất nhiên lại giao phó Tử Yến cho Lâm Hàn. Lâm Hàn bước song song Tử Yến, được mấy bước chân, nữ tử bên cạnh có dấu hiệu của suy yếu, mỗi bước thêm loạng choạng.
Tử Yến đầu choáng váng, đi không còn vững, nhanh chóng nghiêng người ngã sang phía Lâm Hàn. Lâm Hàn thân thủ mau lẹ liền giữ lấy Tử Yến, giúp đỡ nàng đứng vững lại.
- Sao không?
Lâm Hàn chậm rãi mở miệng. Tử Yến hơi nhíu mày đưa tay lên trán, di vài cái rồi lắc đầu, mau chóng đứng dậy rời khỏi cái ôm giúp đỡ của Lâm Hàn.
Lâm Hàn hướng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tử Yến, trong lòng tự nhiên thấy không an tâm.
- Không sao, về thôi Lâm cô nương!
Tử Yến cười nhàn nhạt đáp. Lâm Hàn tự nhiên lại chán ghét cái nụ cười gượng gạo này, mày hơi nhíu lại.
Hai người lại lẳng lặng bước đi, Tử Yến sực nhớ ra gì, liền mau chóng mở lời:
- Lâm cô nương, xin lỗi, ta vội nên không chuẩn bị xe ngựa. Để cô phải vất vả.
Lâm Hàn không biểu cảm, vẫn lặng lẽ bước đi, đầu chỉ gật nhẹ một cái cho Tử Yến biết là nàng có nghe và chấp nhận lời xin lỗi này.
- Lâm cô nương, quả thật cô rất lạnh lùng!
Lâm Hàn hơi dừng bước, rất nhanh lại bước tiếp, vẫn là không chút cảm xúc gì hiện lên trên mặt:
- Cuộc sống buồn tẻ, chẳng có gì đáng để mua vui.
Thanh âm nhàn nhạt truyền đến tai Tử Yến. Tử Yến ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức mở lời:
- Cuộc sống rất thú vị, Lâm cô nương hãy nhìn theo hướng tích cực một chút!
Lâm Hàn hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức giãn ra.
- Dù nó thú vị, nhưng trong mắt ta nó cũng rất nhạt nhẽo. Ta muốn xuất hiện một vấn đề làm ta phải đăm chiêu ngày đêm, là vì chuyện gì cũng có lời giải, nên chẳng còn gì là thú vị.
Tử Yên ngây người, môi lại hơi mỉm cười, nàng hiểu điều Lâm Hàn đang ám chỉ.
- Lâm cô nương quả thật rất tài giỏi. Tử Yến rất bái phục, nhưng rồi sẽ có những vấn đề làm Lâm cô nương không thể giải đáp, lúc đó Lâm cô nương sẽ cảm thấy cuộc sống này rất thú vị cho xem!
Lâm Hàn dừng bước, đánh mắt sang nhìn Tử Yến, một nụ cười tươi đẹp đang hé nở trên môi Tử Yến. Dù là khẽ cong lên, nhưng cũng làm Lâm Hàn cảm thấy khác lạ.
- Sao vậy?
Thấy Lâm Hàn dừng bước, Tử Yến ngạc nhiên mà hỏi.
Lâm Hàn hơi giật mình, khẽ lắc nhẹ cái đầu rồi bước tiếp.
- Đúng là hôm nay đã xuất hiện vài điều ta không thể lý giải. Mong rằng chúng có thể làm ta cảm thấy cuộc sống này thú vị một chút.
Lại là thanh âm nhàn nhạt.
Tử Yến mỉm cười gật đầu coi như đồng ý.
Cuối cùng cũng là ra đến bên ngoài khu rừng, Lâm Hàn cảm thấy Tử Yến bước rất chậm, nhiều lúc Lâm Hàn phải bước hụt để đợi, nhưng Tử Yến dường như vẫn không thể theo kịp.
Lâm Hàn lẳng lặng xoay người xuống, Tử Yến lúc này mặt đã đầm đìa mồ hôi, nhìn kĩ còn thấy thân thể hơi run, mặt tái nhợt đang lò dò từng bước nặng nhọc.
Lâm Hàn nhíu mày, lập tức quay lại vài bước. Thấy có bóng người chặn lại, Tử Yến liền ngẩng mặt lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt như khối băng đang nhìn nàng chăm chăm.
- Lăng tiểu thư, có lẽ phải đắc tội với cô rồi!
Lạnh lùng buông một câu. Tử Yến còn chưa hiểu chuyện gì, chớp mắt một cái đã thấy mình đang được Lâm Hàn bồng trên tay.
- Lâm... Lâm cô nương...
- Tốt nhất là nên ít lời, giữ hơi mà thở. Với lại, nếu cô còn cố chấp muốn tự bước đi, sợ rằng ta đến tối mới có thể về đến cửa phủ.
Lạnh tanh đáp lại, Tử Yến không còn lời nào có thể phản kháng liền thở dài mà yên phận để Lâm Hàn bồng đi.
- Lâm cô nương, cảm ơn, vậy làm phiền cô!
Tử Yến mỉm cười, Lâm Hàn lại được trông thấy nụ cười đáng yêu này, đồng tử hơi dao động. Nụ cười này khác nụ cười ban nãy, Tử Yến đang cười với nàng. Nghĩ đến đây, tâm Lâm Hàn vốn đang thanh tịnh, yên ắng thì như có một cơn gió thoảng qua, khiến lòng hơi gợn sóng.
- Nên giữ sức mà hô hấp!
Lâm Hàn tự nhiên là hơi bối rối, lại buông một lời lạnh nhạt và phũ phàng ra. Nhưng Tử Yến không hề biểu tình, trái lại còn tặng Lâm Hàn thêm một cái cười nữa. Tử Yến mệt mỏi, mắt dần khép lại, nghiêng đầu dựa vào ngực Lâm Hàn, thiếp đi.
Lâm Hàn hơi nhíu mày rồi nhanh chóng bước đi, hướng đến Lăng phủ.
"Có chút thú vị"
.
- A Hổ, có tin tức gì không?
Tiểu Nhĩ nhìn thấy A Hổ trở về liền nhanh chóng chạy đến hỏi. Nàng chỉ nhận được cái lắc đầu buồn bã từ hắn.
Tiểu Nhĩ thở dài một cái, rồi lại chậm rãi mở miệng:
- Người không thể cứ thế biến mất, tối nay ta sẽ đi với ngươi. Chúng ta nên tìm ở phía Đông kĩ hơn.
- Ân – buồn bã gật nhẹ đầu.
Tiểu Nhĩ biết trong đám gia nhân, A Hổ là người buồn nhiều nhất, hơn nữa còn dằn vặt bản thân mình. A Hổ nghĩ vì hắn kém cỏi, có mỗi việc quan sát trận đấu, giúp Hỏa Lang không bị hãm hại ngầm thôi còn không xong, rồi lại còn bị kẻ địch đánh thuốc ngất lịm. A Hổ dằn vặt bản thân, nếu hắn thông minh hơn, võ công cao cường hơn đã có thể bảo vệ Hỏa Lang cùng Uyển Vân.
Từ ngày Hỏa Lang cùng Uyển Vân biến mất, A Hổ ngày đêm tìm kiếm khắp kinh thành, từng ngóc ngách dù một người trưởng thành cũng không thể chui lọt hắn vẫn cố chen vào mà tìm kiếm.
Hỏa Lang và Uyển Vân biến mất, ngoại trừ người trong cuộc, chỉ có năm huynh đệ hội A Hổ cùng Tiểu Hoa, Tiểu Nhĩ và Tôn quản gia là biết. Chuyện này không thể làm ầm ĩ lên, sẽ gây hoang mang cho tất cả mọi người. Gia nhân còn lại trong phủ cũng chỉ biết Hỏa Lang cùng Uyển Vân đã trở về núi luyện công, tuyệt đối không nghi ngờ gì thêm.
- Nếu như... thật sự đã biến mất... không còn trở về...?
- Đừng ăn nói sàng bậy!
Câu hỏi tuyệt vọng kia của A Hổ làm Tiểu Nhĩ hơi tức giận, mày đã dính chặt vào nhau.
- Tiểu thư nhất định sẽ trở về, Hỏa Lang tỷ cũng vậy, người chớ nói gở!
- Ta... chỉ là... ta rất tuyệt vọng. Làm sao có thể biến mất như vậy?
A Hổ ôm mặt, giọng đầy thống khổ và tuyệt vọng.
Tiểu Nhĩ cũng hiểu cảm giác của A Hổ, hắn chỉ là quá lo lắng cho hai người kia. Hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra.
- Ngươi là đại ca của Hỏa Lang tỷ, ngươi phải tin vào tiểu muội của mình. A Hổ mà ta biết chưa bao giờ bỏ cuộc dễ dàng.
A Hổ từ từ ngẩng mặt lên, ánh mắt buồn bã nhìn thẳng vào Tiểu Nhĩ.
- Ngươi phải có niềm tin vào bản thân, vào mọi người. Nếu ngươi không tin tiểu thư cùng Hỏa Lang tỷ có thể trở về, thì phải chắc chắn tin rằng chúng ta sẽ đưa họ về.
Tiểu Nhĩ kiên quyết nhìn A Hổ. A Hổ nghe lọt hết mọi lời, kiên định nhìn Tiểu Nhĩ, thanh âm khàn khàn:
- Ta hiểu!!
- Ừm.
Tiểu Nhĩ hài lòng, mau chóng xoay người rời đi. A Hổ đứng đó một lúc rồi cũng đi khuất.
"Người chắc chắn sẽ tìm thấy, Tiểu Nhĩ, ngươi phải tin vào Hỏa Lang tỷ. Hỏa Lang tỷ, phải chiếu cố tốt tiểu thư"
Tiểu Nhĩ dựa lưng vào một góc khuất, tay khẽ di di lên thái dương, rồi thở dài.