- Lão gia, ăn chút gì đi, người một tháng nay liên tục đổ bệnh, bọn hạ nhân rất lo lắng.

Tôn quản gia đầy lo lắng, bưng bát cháo đến chỗ Lý Hiền, đôi tay già nua hơi run run.

Lý Hiền gương mặt xanh xao, uể oải từ giường ngồi dậy.

- Có tin tức gì không?

- Bẩm... vẫn chưa có! – Tôn quản gia thở dài.

Lý Hiền đưa tay di di thái dương, trên mặt hoàn toàn là mệt mỏi. Hốc mắt hắn thâm quầng tựa như chưa đêm nào là ngon giấc.

- Bên Lăng Phàm thế nào?

- Lăng tướng quân đã liên lạc được với Lưu Tư, hiện đệ tử của Lưu Tư là Lâm Hàn đang nghỉ ngơi ở phủ Tướng quân, chốc nữa sẽ đến rừng trúc để xem xét tình hình.

- Được, chuẩn bị kiệu, ta đến chỗ Lăng Phàm một chuyến.

- Lão gia... ăn chút gì đã!

Lý Hiền nhìn bát cháo ấm trên tay Tôn quản gia, khẽ thở dài, cuối cùng cũng động vào cái thìa.

- Tất nhiên là phải ăn, không làm sao có sức mà gặp Uyển nhi và Lang nhi.

- Lão gia nghĩ được vậy quả thật tốt quá.

Tôn quan gia yên lòng gật gật đầu.

.

- Lâm cô nương, đường xá xa xôi, vất vả cho cô rồi.

- Không dám, Lăng tướng quân là bằng hữu của sư phụ tiểu nữ, chuyện này không đáng là gì.

Lưu Tư là một bằng hữu rất thân thiết với Lăng Phàm, ông ta nổi tiếng không phải vì có võ công cao cường, mà là vì khả năng tìm người của mình. Lưu Tư nếu so về võ công, tất nhiên sẽ kém rất nhiều người, nhưng so về khinh công, thì lại là thiên hạ vô địch. Khinh công của ông ta là nhanh bậc nhất, không có người bằng. Mọi tinh hoa Lưu Tư dành lại cho Lâm Hàn. Nhắc đến Lâm Hàn, người ta không khỏi rùng mình. Có những lời đồn rằng, Lâm Hàn khinh công thậm chí còn hơn Lưu Tư, từ nhỏ đã thông minh vô cùng, học một hiểu mười, kinh mạch sớm đã được đả thông, thân thể vô cùng nhanh nhẹn.

Lâm Hàn khá xinh đẹp, nhưng khí chất lại hơi giống nam nhân. Luôn vận trang phục màu nâu, tóc được tết đuôi sam gọn gàng, bông tai luôn đeo loại phức tạp đồng bộ với cái vòng ôm sát cổ.

Lâm Hàn mang gương mặt lạnh lùng, đôi mắt luôn hơi buồn và tuyệt nhiên rất ít nở nụ cười. Từ nhỏ đã vậy, lớn lên cũng không có gì khác.

- Cha?!

Tử Yến bước chậm rãi vào phòng, gương mặt hoàn toàn là mệt mỏi, sắc mặt hơi tái, nhìn xanh xao không khác gì Lý Hiền.

- Yến nhi, con lại trốn ta ra ngoài rồi, con bé này đúng là...

Lăng Phàm nhanh chóng đến chỗ Tử Yến, nhìn Tử Yến rồi lại thở dài một cái, hoàn toàn là lo lắng.

- Cha, nghe nói đệ tử của Lưu Tư thúc đã đến, là vị cô nương này sao?

Tử Yến né tránh ánh mắt của Lăng Phàm, ngay lập tức hướng ánh nhìn đến Lâm Hàn.

- À đúng rồi, đây là Lâm Hàn cô nương, đệ tử duy nhất của Lưu Tư.

Lăng Phàm nhanh chóng giới thiệu Lâm Hàn cho Tử Yến.

- Còn đây là Tử Yến, là...

Lăng Phàm chưa nói hết, thì Tử Yến đã nắm lấy ống tay áo của Lâm Hàn, lôi nàng đi hướng ra ngoài cửa.

Lâm Hàn hơi giật mình, bị lôi đi tầm ba bước chân thì dùng lực để giữ bản thân lại.

Thấy người kia không còn đi theo ý mình nữa, Tử Yến xoay người lại thì nhận được cái nhìn lạnh tanh của Lâm Hàn. Đôi mắt buồn rầu kia đang nhìn chằm chằm Tử Yến.

- Sao vậy? – thanh âm nhàn nhạt.

- Lâm cô nương! Hãy đi cùng tiểu nữ đến nơi này một chút,... cầu xin cô!

Tử Yến cổ họng nghẹn lại, giọng hoàn toàn là run rẩy. Lâm Hàn lại giật mình khi nhìn nử tử trước mặt mình như đang muốn vỡ òa hai dòng lệ.

- Yến nhi, không được như vậy... - Lăng Phàm nhanh chóng lên tiếng.

- Được rồi.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, mặt vẫn là không chút biểu cảm.

Tử Yến như chỉ chờ có vậy, ánh mắt long lanh hiện sự biết ơn, rồi lần nữa cầm ống tay áo Lâm Hàn kéo đi.

Lăng Phàm chỉ biết thở dài, hắn không đi theo, phần vì tin tưởng Tử Yến đi cùng Lâm Hàn sẽ không có vấn đề gì, phần vì còn có chút việc cần giải quyết.

- Lăng cô nương, định đi đâu đây?

Lâm Hàn thấy Tử Yến đưa mình đi một đoạn cũng khá xa mà vẫn chưa thấy dừng lại, liền mở lời hỏi.

- Đến rừng trúc, nơi Lang nhi mất tích.

Nhắc đến Hỏa Lang, bước chân Tử Yến gấp gáp hơn ban đầu.

- Vậy để ta tự đi được rồi, cô không cần phải như vậy.

Lâm Hàn nhìn vào ống tay áo đang bị Tử Yến nắm chặt. Tử Yến nghe vậy, dừng bước chân, hiểu ra liền nhanh chóng buông tay.

- Xin lỗi, là ta vô lễ, xin lỗi Lâm cô nương.

Lâm Hàn cũng không quan tâm đến lời xin lỗi Tử Yến, tầm nhìn đã hướng về phía trước.

- Rừng trúc ở kia sao?

Tử Yến giật mình, xoay lưng lại, rồi liền gật đầu.

- Ân!

- Đi đến trung tâm rừng, khá xa đấy!

Lâm Hàn liếc nhìn Tử Yến, Tử Yến lúc này mặt đã đỏ bừng lên, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt hoàn toàn là mệt mỏi.

- Ân! Một chút nữa thôi, Lâm cô nương, mong cô giúp cho.

Lâm Hàn nhìn chăm chăm Tử Yến, nàng hơi ngạc nhiên, nử tử trước mặt dù lướt qua cũng biết là thân thể đã quá mệt mỏi nhưng vẫn kiên cường đến như vậy. Lâm Hàn suy nghĩ một lúc, nhìn ngắm xung quanh rồi chậm rãi mở lời:

- Lăng cô nương, ta muốn đi nhanh hơn chút.

- Ân, ngay lập tức, ta sẽ bước nhanh hơn, Lâm cô nương...

Tử Yến chưa nói dứt lời, một tay Lâm Hàn đã luồn vào eo nàng. Tử Yến hoảng hốt, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì thân thể mình đã được nhấc bổng lên.

Lâm Hàn nhanh chóng dùng khinh công, đạp xuống mặt đất tạo đà, như chim chuyền cành, mỗi lần chân chạm vào một cành cây là lại đi được một đoạn rất xa.

Thân thể Tử Yến lúc này đang dính chặt lấy Lâm Hàn. Biết là mình đang rất cách xa mặt đất, sợ hãi ngay lập tức ôm lấy cổ Lâm Hàn, mắt nhắm tịt lại.

Sự việc bất ngờ diễn ra, Lâm Hàn hơi giật mình khi nhận được cái ôm vô ý này của Tử Yến, tuy không rõ ràng nhưng đồng tử có chút dao động rất nhỏ, tia bối rối này đây là lần đầu Lâm Hàn có.

Rất nhanh, mũi chân đã chạm đến vùng đất trung tâm khu rừng. Lâm Hàn buông cánh tay đang ôm lấy eo Tử Yến, Tử Yến cũng nhanh chóng mở mắt, rời khỏi thân thể Lâm Hàn.

- Đến rồi!

Lâm Hàn nhắc Tử Yến, Tử Yến cũng biết và gật nhẹ đầu.

- Lâm cô nương, đây là nơi Lang nhi và Minh Hiển giao tranh ban đầu.

Lâm Hàn nhìn xung quanh một lượt, những cái bẫy Minh Hiển giăng sẵn cũng đã được phơi bày trước mắt, Lâm Hàn cũng hiểu đây vốn là một âm mưu chứ không phải tỉ thí công bằng.

Lâm Hàn cẩn thận dò xét từng chút một, theo những dấu tích còn xót lại, Lâm Hàn dừng chân tại một thân cây trúc còn vương nhàn nhạt màu đỏ sậm của máu, một khoảng cỏ dưới thân cây trúc này cũng có màu hơi sậm.

- Đến đây là hết rồi!

Thanh âm nhàn nhạt vang lên, Tử Yến quan sát rồi cũng gật nhẹ đầu.

- Đây cũng là chỗ cuối cùng dấu chân Lang nhi còn xót lại.

- Sao không chất vấn Đạo công tử?

- Minh Hiển từ ngày đó phát điên, luôn mồm nói những thứ như yêu ma quỷ quái, lại còn luôn miệng nói đã giết chết Uyển Vân. Cha ta nói hắn bị ám ảnh bởi chính tay mình cầm kiếm đâm quận chúa. Nhưng... người biến mất không chút dấu tích, ta quả thật cũng không thể bỏ qua những lời của Minh Hiển. Ta có đến gặp hắn nhưng đúng là hắn đã điên thật, hoàn toàn không hiểu nổi lời hắn nói. Mẫu thân của hắn vốn không trực tiếp ở đó, chỉ dùng nội lực phát ra âm thanh vang vọng khắp nơi nhằm giúp Minh Hiển, nói chung rõ sự việc chỉ có Minh Hiển và hai người biến mất thôi.

Tử Yến thở dài cười nhạt. Lâm Hàn thì không ý kiến, chăm chú nhìn bãi cỏ dưới chân mình.

- Thật ra, đúng là những lời Đạo công tử nói, không thể hoàn toàn chối bỏ.

Lâm Hàn cúi xuống sờ sờ đám cỏ dưới mũi giày

- Lâm cô nương, cô phát hiện ra gi sao?

Tử Yến mắt long lanh, mong chờ một câu trả lời của Lâm Hàn.

- Có chút ý tưởng, nhưng lại hơi hoang đường chút. Nhưng nếu không phải như vậy, thì rất khó kết nối sự việc với hoàn cảnh nơi đây.

- Hoang đường như nào Tử Yến cũng nghe, mong Lâm cô nương cứ nói ra.

Lâm Hàn nhìn ánh mắt đầy kì vọng của Tử Yến, đồng tử lại hơi dao động. Nữ tử trước mặt Lâm Hàn bây giờ, tuy thân thể suy nhược, gương mặt gầy hốc hác đi nhiều, nhưng tuyệt đối vẫn rất xinh đẹp. Hôm nay, ánh mắt Lâm Hàn đã hiện tia bối rối hai lần.

Nhưng vẫn là thu liễm lại hết, quay trở về chuyện chính, tay Lâm Hàn chỉ vào đám cỏ cô mới vừa ngắm nghía.

- Cỏ này mới mọc, so với những đám cỏ xung quanh thì nhìn đúng là mới hơn rất nhiều. Thêm nữa, những đám cỏ cũ xung quanh, nhiều chỗ hơi đen, như là bị cháy vậy.

Tử Yến theo hướng ngón tay Lâm Hàn chỉ, chăm chú quan sát rồi gật đầu nhẹ.

- Vấn đề ở chỗ - ngưng một lúc, đầu ngón tay hướng xuống đất, chân bước đi – những đám cỏ mới này mọc xung quanh, thành một vòng tròn. Còn cỏ cũ xung quanh, những đốm cháy đen nhỏ li ti cũng nối nhau tạo thành một vòng.

Lâm Hàn dừng chân ở điểm mới bắt đầu bước đi, đúng là đã đi hết một vòng tròn.

Tử Yến hiểu những gì Lâm Hàn đang nói, nhưng không hiểu chúng có ý nghĩa gì.

- Nhưng... như vậy là sao? – nhíu mày.

- Làm xuất hiện những vết cháy nhỏ trên đám cỏ cũ thì là do đâu? – giọng nhàn nhạt.

- Lửa?

Tử Yến bất giác đáp, nhưng lại nghĩ ra gì đó, ngay lâp tức lên tiếng tiếp.

- Không đúng, nếu là lửa, không thể chỉ có ngần này cỏ bị cháy. Vậy là.... – Tử Yến lông mày dính chặt lại, rồi ngay lập tức dãn ra, mắt mở to nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn khẽ gật nhẹ đầu.

- Nhưng sét... sao có thể chạy một vòng tròn như vậy được?

- Vậy ta mới nói, khá hoang đường. Còn nữa, những dấu vết của máu còn xót lại trên cành trúc này, chắc chắn là của Vương cô nương hoặc quận chúa. Duy nhất hai người đó biến mất, nên hai người đó phải ở trong cái vòng tròn này. Nếu đúng như lời Đạo công tử nói, hắn đã đâm chết quận chúa thì hẳn hắn đã đặt mũi kiếm vào những nơi nguy hiểm – vẫn thản nhiên phân tích.

- Ân! – gật nhẹ đầu.

- Đạo công tử có tình cảm với quận chúa, một mũi kiếm vô tình không thể nào gây ra những vết máu đỏ sẫm trên cây và ngay dưới bãi đất chỗ cây đó mọc được, nên hiển nhiên chủ nhân của đống máu loang lổ này là...

- Là của Lang nhi – Tử Yến mặt trắng bệch, run rẩy đáp.

Lâm Hàn ngừng một chút, rồi gật nhẹ đầu.

- Xem ra Vương cô nương bị thương rất nặng.

- Lâm cô nương, chỉ có bấy nhiêu sao? Không còn gì nữa sao? – Tử Yến gấp gáp.

Lâm Hàn quan sát biểu cảm trên mặt Tử Yến, rồi lại nhàn nhạt.

- Một tháng nay không có giọt mưa nào đúng không?

Tử Yến nhanh chóng gật đầu.

- Thời tiết cũng khá ủng hộ việc tìm kiếm. Vậy ta sẽ nói vào chuyện chính.

Lâm Hàn tay lại chỉ vào những vết máu mờ mờ trên bãi cỏ.

- Những vết máu này nằm đối diện nhau, cái sau lại dài hơn cái trước một khoảng nhất định, nên chắc chắn là vết chân. Hai người, nhưng lại chỉ có hai đường dấu chân song song nhau, chứng tỏ chỉ có một người bước đi. Dấu chân máu này hiển nhiên là của Vương cô nương, vì như ta nói, Vương cô nương bị thương rất nặng.

- Thế còn Uyển Vân? – nhíu mày.

- Khoan hãy nói về quận chúa, Đạo công tử có gì khác thường trên người không, ngoại trừ phát điên ra?

- Cái này....

Tử Yến mày khẽ nhíu, nhưng cuối cùng vẫn là bất lực thở dài.

- Trên tay hắn còn có vết bỏng, xuất hiện cùng ngày với hôm tỉ thí – thanh âm già nua phát ra.

- Cha, Lý vương gia!?

Tử Yến ngạc nhiên nhìn về hướng âm thanh khàn khàn kia được phát, trước mắt nàng đã là Lý Hiền cùng Lăng Phàm.

- Lâm cô nương, Đạo Quốc Khâm có nói lại cho ta chi tiết đó mấy ngày trước, Minh Hiển hắn còn có vết bỏng trên tay, Lâm cô nương có ý gì không? – Lý Hiền nhanh chóng vào vấn đề chính.

Lâm Hàn khẽ cúi đầu chào Lý Hiền, rồi suy nghĩ một lát.

- Là những vết bỏng trên đầu ngón tay?

- Đúng, bốn đầu ngón tay trái của hắn có vết bỏng – nhanh chóng đáp.

- Là do sét? – Tử Yến nhíu mày.

Lâm Hàn nhìn Tử Yến rồi gật nhẹ đầu.

- Nếu không có sự việc cỏ ở đây bị cháy một cách kì lạ, thì ta sẽ nghĩ Đạo công tử chạm vào một thanh kim loại nóng rồi bị bỏng. Nhưng sự hoang đường ban nãy ta có nói, chắc chắn vết bỏng này do những tia sét kia gây ra.

- Nhưng sao hắn không chết? Sét đánh thì phải chết chứ? – Lăng Phàm khó hiểu.

- Ta không có nói sét ở đó – chỉ tay lên trời – ta nói những tia sét tự nhiên xuất hiện bao quanh Vương cô nương và quận chúa kìa.

- Sét bao quanh? – ba người kia đồng thanh.

- Ý của ta là như này, những luồng sét li ti tạo thành một vòng bao quanh lấy Vương cô nương và quận chúa. Dấu máu đi đến gần những cây cỏ dại mới mọc thì liền biến mất, chứng tỏ rằng những đường sét nhỏ đó không chỉ chạy một vòng tròn dưới đất, mà đã bao trùm lấy toàn bộ khoảng đất này, khiến Vương cô nương không thể thoát ra được.

- Vậy thì liên quan gì đến vết bỏng trên tay Minh Hiển? – Lăng Phàm nhíu mày.

- Bên cạnh vũng máu kia – Lâm Hàn chỉ tay – có xuất hiện dấu tích của hai đường máu hơi dài, bắt chéo nhau. Các vị có thể nghĩ đến cái gì?

Lâm Hàn nhàn nhạt hỏi, ánh mắt vô thức hướng sang Tử Yến. Tử Yến đăm chiêu một khắc rồi mắt mở to.

- Lăng tiểu thư hẳn đã phát hiện ra?

- Là kiếm.

Tử Yến chưa kịp đáp, Lý Hiền đã mở lời. Ánh mắt Lâm Hàn lại chuyển hướng sang Lý Hiền.

- Phải, là kiếm. Ta sẽ hiểu mọi chuyện như sau: Đạo công tử tấn công Vương cô nương khi Vương cô nương đã kiệt sức, bất ngờ quận chúa lao ra đỡ lấy mũi kiếm đó. Đạo công tử tự mình đâm mũi kiếm vào yếu điểm của người mình yêu thương liền rơi vào hoảng loạn. Trong khoảng thời gian rối loạn của cả ba người, một luồng sét xuất hiện bao vây lấy Vương cô nương cùng quận chúa.

- Vậy liên quan gì đến vết bỏng của Minh Hiển và dấu kiếm Lâm cô nương vừa nói? – Lăng Phàm càng lúc càng cảm thấy mọi chuyện phức tạp.

- Vết máu kia có được là do Lang nhi vứt kiếm đi – Lý Hiền cổ họng cứng lại.

- Vứt kiếm đi, lại... có dấu chân một người, chỉ có... một khả năng là Lang nhi đã bế Uyển Vân lên để thoát ra khỏi tình huống nguy hiểm đó. Còn vết bỏng... - Tử Yến giọng run lên.

- Là Vương cô nương vốn định giao quận chúa cho Đạo công tử, Đạo công tử đưa tay đón lấy nhưng bất thành. Nên mới bị bỏng ở các đầu ngón tay.

- Nhưng... người đâu? Nguyên nhân do đâu? – Lý Hiền gấp gáp.

Lâm Hàn ngồi phệt xuống bãi cỏ, ngắm nghía cây trúc trước mặt rồi mới chậm rãi mở lời:

- Vậy thanh kiếm của Vương cô nương đâu?

Lý Hiền cùng Lăng Phàm nhìn nhau, rất nhanh Lăng Phàm đã lên tiếng

- Hoàn toàn không tìm thấy.

- Đến đó... ta đúng là đi vào lối cụt. Rõ ràng Vương cô nương vứt thanh kiếm đi để bế quận chúa, người biến mất tạm thời bỏ qua, nhưng cớ gì thanh kiếm cũng biến mất? Xét về tình huống lúc đó, việc cầm lại kiếm hoàn toàn là không có khả năng.

- Chuyện này đúng là... hoang đường – Lý Hiền run rẩy.

Tử Yến môi mím chặt, bất lực lại lộ rõ trên mặt.

"Lang nhi, rốt cục ngươi đang ở đâu?"

- - -

Tác giả: Xin phép quay trở về thực tại một chương nha! Nhân vật mới xuất hiện, xem ra là rất bá đạo nha. Người này giỏi lắm, sau này các ngươi sẽ thấy độ bá đạo xuất chúng của nữ nhân này. Lâm Hàn... Lâm Hàn.... Hừ hừ! Nghe tên đã như một khối băng rồi. Hắc hắc! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play