Đông Phong sau khi nhận điện thoại của Minh Nguyệt, liền nhanh chóng đi tắm. Cô khẩn trương, nhưng không rõ vì sao mình lại khẩn trương như vậy. Đông Phong không thích ra ngoài chơi, đi mua sắm càng không, chỉ khi Minh Nguyệt nằng nặc lôi đi, cô mới chịu rời nhà.
Ban nãy, khi Minh Nguyệt rủ cô đi ra ngoài, cô trong lòng là muốn từ chối, nhưng khi Minh Nguyệt nói sẽ rủ Tiểu Bắc cùng Trần Thư đi cùng, cô lại nuốt hết dự định lại, rồi buông một câu "Ừ" lạnh lùng như mọi khi.
Đến quần áo vốn là thứ cô chẳng để tâm nhất cũng làm cô đắn đo. Đông Phong đi ra đi vào phòng thay đồ đến hơn mười lần, rồi cuối cùng vẫn là một cái áo sơ mi trắng, một áo khoác mỏng bên ngoài, quần jean, một đôi giày thể thao đế cao.
Đông Phong cũng không để ý chuyện đầu tóc. Trước tóc cô có màu đen tuyền mềm mượt, chỉ bởi ngày đó, mẹ kế cô khen mái tóc đó giống bố cô nên cô ngay lập tức đi nhuộm vàng. Nhuộm cũng để đấy, không chăm chút. Tóc cô ngắn nên chỉ dùng tay vuốt mấy cái, lập tức có dáng tóc ngay. Bố Đông Phong rất giận nhưng không làm gì, vì ông cũng muốn làm lành với cô, rốt cục thì cũng kệ, để cô muốn làm gì thì làm.
Mặc quần áo ngay ngắn, Đông Phong đứng trước gương, tỉ mỉ chỉnh từng sợi tóc trên đầu. Vụng về nhưng ánh mắt kia phản ánh qua gương là thái độ tập trung, nghiêm túc.
Cảm thấy đã đủ gọn gàng, Đông Phong mới dừng động tác, tiến đến một cái gương lớn hơn quan sát lại toàn bộ.
Đứng trước gương, cô nhìn mình, môi hơi hiện lên ý cười, rất nhanh lại tắt. Đôi lông mày đen láy khẽ nhíu lại.
"Tại sao phải trau chuốt?"
Đông Phong giật mình khi nhìn lại bản thân trong gương, gương mặt lạnh lùng kia giờ ánh lên chút khó hiểu.
Tay Đông Phong đưa lên thái dương, di di vài cái, mắt nhắm nghiền.
Nụ cười một thiên thần hiện ra trong đầu. Đông Phong mở mắt, đồng tử dao động.
"Em... sao em lại hiện ra trong đầu tôi?"
.
Trần Thư và Tiểu Bắc uể oải đến điểm hẹn. Đi bộ cả ngày làm chân hai cô gái đau nhức, cả người ê ẩm. Cuối cùng là vẫn công dã tràng, chẳng thu được một chút tin tức gì.
Trần Thư cùng Tiểu Bắc đợi tầm mười phút thì đằng xa đã là tiếng gọi của Minh Nguyệt. Theo phản xạ cả hai quay ra nhìn. Bên cạnh Minh Nguyệt đúng là có Đông Phong.
Tiểu Bắc thẫn thờ vài giây, rồi cũng nhanh tay tươi tỉnh vẫy vẫy Minh Nguyệt.
- Đông Phong học tỉ không mặc đồng phục nhìn khác nhỉ? – Trần Thư huých vai Tiểu Bắc.
- Hả? – nhíu mày.
- Bảnh thật đó – giọng cảm thán.
- Ừ đúng vậy, rất bảnh – mỉm cười.
Minh Nguyệt và Đông Phong nhanh chóng đã đến chỗ Trần Thư cùng Tiểu Bắc đang đứng. Minh Nguyệt tươi cười hướng hai người trước mặt.
- Các em đợi lâu không?
- Không ạ, tụi em mới đến thôi – Trần Thư nhanh mồm đáp.
- Ừ, đây là danh sách đồ chúng ta sẽ mua hôm nay.
Minh Nguyệt đưa ra hai tờ giấy, đưa cho Tiểu Bắc một tờ. Tiểu Bắc khó hiểu:
- Sao lại đưa em?
- Khá nhiều đồ, chia ra sẽ dễ dàng hơn. Chúng ta sẽ chia hai nhóm, Phong với Tiểu Bắc một nhóm, chị với Trần Thư một nhóm. Xong sớm về sớm nha! – nháy mắt.
Tiểu Bắc cùng Đông Phong ngay lập tức nhìn chăm chăm vào Minh Nguyệt, ý thì quá rõ ràng, họ muốn biết tại sao Minh Nguyệt lại chia nhóm như vậy. Minh Nguyệt cũng đoán được, liền trả lời:
- Chị đi với Phong mãi cũng chán, nên chọn bừa Tiểu Bắc đi cùng Phong ý mà – cười cười.
Hai người kia hiểu ra, thu tầm mắt, theo bản năng nhìn về phía người tí sẽ bắt cặp với mình.
Bốn mắt chạm nhau, hai người giật mình. Tiểu Bắc rõ ràng đỏ mặt, nhanh chóng quay đi. Đông Phong hiển nhiên mặt vẫn lạnh tanh, nhưng đồng tử lại dao động, từ từ thu tầm mắt ra chỗ khác.
- Vậy quyết thế đi. Đi thôi – Trần Thư hô to.
- Từ... từ... đã – Tiểu Bắc ấp úng.
- Sao vậy tiểu quỷ? – Trần Thư nhíu mày.
- Không... không có tiền – mặt méo xệch.
Đúng là giờ Tiểu Bắc không còn một xu dính túi, theo đúng nghĩa đen. Ngày cô cảm thấy có lỗi với Hỏa Lang, cô liền dùng toàn bộ số tiền còn xót lại trong người để mua cơm KFC cho nàng. Cô không muốn đi mua sắm ngày hôm nay cũng là vì lý do đó.
Minh Nguyệt tròn mắt nhìn Tiểu Bắc, rồi bật cười.
- Chị đưa nửa số tiền quỹ hai lớp cho Phong rồi, em đừng lo. Nếu thiếu Phong khắc bù vào. Mà đi với Phong thì không lo không có tiền trả đâu – nháy mắt.
- A!
Giật mình liếc sang Đông Phong, rồi lại thu tầm mắt, luống cuống vâng vâng dạ dạ.
- Được rồi chia ra đi. Chị với Trần Thư sẽ xuống chợ, hai người lên siêu thị nhé.
- Vâng!
Minh Nguyệt dứt lời, liền kéo tay Trần Thư đi cùng, để mặc hai người còn lại vẫn đứng chỗ cũ.
Không khí im lìm.
Tiểu Bắc thấy không ổn, luống cuống mở mồm:
- Đông... Đông.... Phong học tỉ... đi được chưa?
Giọng Tiểu Bắc làm Đông Phong hơi giật mình, liếc mắt sáng phía Tiểu Bắc, rồi gật nhẹ đầu, đi trước.
Tiểu Bắc ngại ngùng bước theo sau. Cô không biết vì sao cô lại ngại Đông Phong, cô thầm nghĩ, có lẽ chưa thân quen, đợt trước còn gây thiện cảm không tốt, mà đối phương cũng lạnh lùng nên vậy. Nghĩ đến đây tâm trạng có phần tốt hơn, lại cố giữ bình tĩnh, bước đi sát nút Đông Phong.
Đông Phong dừng chân, Tiểu Bắc giật mình, cũng dừng bước. Đông Phong hơi ngoái đầu ra phía sau.
- Đi bằng tôi đi – lạnh lùng.
- Dạ? – ngạc nhiên
"Chị ta mở lời sao?"
- Tôi nói đi bằng tôi đi. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi bắt nạt em – vẫn lạnh lùng.
- Dạ? A... vâng ạ, vâng ạ.
Ngay lập tức bước thêm một bước nữa cho bằng Đông Phong. Tim Tiểu Bắc rộn ràng. Ánh mắt rụt rè liếc sang, đánh giá người bên cạnh.
"Cao quá"
- Nhìn gì tôi?
Tiểu Bắc giật mình, thu liễm ánh mắt, mặt đỏ ửng lên, liên tục lắc đầu.
Đông Phong cũng không hỏi thêm, vẫn bước đi đều đều, mặt không gợn sóng.
Thấy bầu không khí đúng là không ổn, Tiểu Bắc nuốt hết sợ hãi, ấp úng:
- Chị... chị cao bao nhiêu vậy?
Ánh mắt lại liếc qua người Đông Phong dò xét biểu cảm.
- 1m68.
"Quái... quái vật"
Tiểu Bắc há hốc mồm, mắt mở to kinh hãi, chân dừng bước.
Đông Phong không thấy Tiểu Bắc còn đi bằng mình nữa, cũng dừng lại, lại ngoái ra phía sau. Thấy biểu cảm của Tiểu Bắc, Đông Phong lại mở miệng:
- Sao vậy?
Tiểu Bắc giật mình, lại liên tục lắc đầu.
- Vậy vào trong thôi, đến cửa siêu thị rồi – giọng nhàn nhạt, xoay người bước tiếp.
Tiểu Bắc lại lóc cóc chạy theo.
Nhìn thấy siêu thị tràn ngập đồ, mắt Tiểu Bắc mở to ra, mồm cười toe toét, biểu cảm hoàn toàn là sung sướng.
Đang say sưa nhìn ngắm thì một tờ giấy được đưa ra trước mắt Tiểu Bắc.
- Em chọn đồ, tôi trả tiền – lạnh lùng.
Đón lấy tờ giấy từ tay Đông Phong, Tiểu Bắc gật gật, nhanh chóng đọc từ trên xuống dưới. Tiểu Bắc chăm chú nhìn từng dòng chữ viết ngay ngắn trên giấy, còn một người thì đang lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
- A!
Giọng Tiểu Bắc làm Đông Phong hơi giật mình, từ từ thu tầm mắt, nhìn vào tờ giấy.
- Sao vậy?
- A... dạ... Đông Phong học tỉ, chúng ta sẽ mua khăn giấy trước, vì khăn giấy bày ở ngay phía trước – lúng túng.
- .... – nghĩ một lúc – tôi đi lấy xe chở đồ.
Nói xong liền từ từ bước đi, kệ Tiểu Bắc cứ trơ mắt ra nhìn, hoàn toàn là ngạc nhiên.
Rất nhanh xe chở đồ đã dừng ở chân Tiểu Bắc.
- Dẫn đường đi – lạnh lùng.
- Dạ? Dạ vâng ạ.
Tiểu Bắc cùng Đông Phong tiến tới từng ngóc ngách của siêu thị để tìm đồ, rất nhanh cái xe chở đồ đã đầy. Tiểu Bắc rất thích mua sắm, cứ nhìn thấy một đống đồ bày la liệt mắt lại sáng lên, biểu cảm hạnh phúc lại nở rộ trên mặt, mọi biểu cảm tươi vui của Tiểu Bắc không thoát khỏi mắt của Đông Phong.
Đông Phong vừa đẩy xe, vừa liếc nhìn nét mặt của Tiểu Bắc. Khi thấy Tiểu Bắc reo lên sung sướng khi may mắn một món đồ vẫn còn hàng, Đông Phong môi lại khẽ cong, nhưng cũng rất nhanh lại trở về trạng thái ban đầu.
Món đồ cuối cùng trong danh sách đã được đưa vào xe, hai người quay lại quầy thu để thanh toán.
Tiểu Bắc giờ mới để ý xe chở, ngạc nhiên vì nó đã chồng chất như núi.
- Đông Phong học tỉ, có... nặng không? – nhíu mày.
Đông Phong hơi ngạc nhiên, nhưng cũng lắc nhẹ đầu.
Tiểu Bắc vốn nhiệt tình, nhìn vậy cũng không muốn đôi co, tiến lại phía Đông Phong, tay chạm lên thành xe đẩy.
- Cùng đi cho nhanh! – cười toe toét.
Đông Phong đứng hình, đây chính là nụ cười gần đây cô vẫn hay nhìn thấy trong đầu. Đồng tử lại lần nữa dao động, tim đập có phần nhanh hơn. Người theo bản năng lùi lại một bước.
Tiểu Bắc thấy Đông Phong lùi ra, liền luống cuống, mặt đỏ bừng:
- Em... không có ý gì, em sợ nặng quá nên...
- Cùng đi cho nhanh!
Đông Phong lấy lại bình thản hàng ngày, tay lại đặt lên thành xe đẩy. Tiểu Bắc ngơ một lúc, rồi lại gật đầu lia lịa, tay cũng đặt vào một nửa thành xe. Hai người bước đi.
Chị nhân viên siêu thị soát từng món đồ rồi tiến hành tính tiền chỗ đồ của Đông Phong cùng Tiểu Bắc mang ra.
Đang mải mê quan sát thì chuông điện thoại Tiểu Bắc reo.
Là Trần Thư
- Alo!
- Xong chưa tiểu quỷ? - giọng léo nhéo.
- Sắp rồi, đang tính tiền. 5 phút nữa ra liền – Tiểu Bắc cười.
Trong khi Tiểu Bắc nói chuyện điện thoại thì Đông Phong cũng đang nói gì đó với chị nhân viên. Chị nhân viên siêu thị có phần khó hiểu nhưng cũng gật đầu.
Điện thoại tắt, Tiểu Bắc vui vẻ quay lại.
- Đồ của quý khách đã được thanh toán xong, chúc quý khách một buổi tối vui vẻ, xin cảm ơn! – giọng dịu dàng từ cô nhân viên siêu thị.
Tiểu Bắc nhìn bốn túi đồ đã được buộc ngay ngắn mắt lại sáng lên.
Đông Phong nhấc ra hai cái túi, đưa lên trước mặt Tiểu Bắc, ý là xách đi.
Tiểu Bắc tất nhiên hiểu ý, nhanh chóng đón lấy. Cả hai bước ra khỏi siêu thị.
Đi đến đoạn chờ đèn đỏ, cả hai dừng lại, vẫn không nói với nhau nửa lời.
Tiểu Bắc thấy có gì đó không đúng lắm. Rõ ràng có rất nhiều đồ, không hiểu sao túi cô lại khá nhẹ so với dự tính. Thắc mắc càng ngày càng lớn, Tiểu Bắc liền quay mặt sang phía Đông Phong, định hỏi. Mồm hơi hé ra, liền ngay lập tức ngậm lại. Kinh ngạc nhìn gương mặt Đông Phong.
"Mồ hôi? Với thời tiết này sao?"
Mặt Đông Phong rõ ràng là mồ hôi đang chảy từng giọt, Tiểu Bắc vô cùng khó hiểu. Lại định mở miệng thì đèn xanh bật lên, Đông Phong bước đi.
Dáng đi cứng ngắc của Đông Phong làm Tiểu Bắc giật mình, lồng ngực có chút nhức. Rõ ràng Đông Phong bước ngắn hơn, và chậm đi rất nhiều so với ban nãy.
Không thấy Tiểu Bắc bước song song nữa, Đông Phong lại hơi ngoái đầu ra sau.
- Sao vậy? – lạnh lùng.
Âm thanh của Đông Phong, dù có là ồn ào cỡ nào, Tiểu Bắc cũng không thể nghe lầm. Nhanh chóng bước nhanh tới chỗ Đông Phong, hai người lại bước đi song song lần nữa.
- Đông Phong học tỉ, sao chị lại chọn hai túi đó? – giọng ỉu xìu.
- ... Túi nào? – lạnh lùng.
- Hai túi chị đang xách, toàn bộ đồ nặng đều ở hai túi đó hết – đánh mắt sang phía Đông Phong.
- ... đó là lựa chọn của tôi. Em may mắn nên vậy, tôi xui xẻo thôi – thản nhiên trả lời.
- Đông Phong học tỉ, đổi túi đi, em xách giúp chị - mặt nhăn nhó.
- ... gọi Phong là được rồi – chuyển chủ đề.
- Dạ? – hoàn toàn ngạc nhiên.
- Gọi tôi là Phong.
Dứt lời, mắt Đông Phong hướng sang Tiểu Bắc. Bốn mắt lại chạm nhau, nhưng lần này không ai còn bối rối định thu tầm mắt nữa.
Tiểu Bắc mắt mở to hết sức, ngạc nhiên, rồi tươi cười, hoàn toàn là vui sướng
- Vâng!
- Sao vui vậy? – vẫn lạnh nhạt.
- Tại em sợ chị không thích em, từ cái đợt họp khoa... nhưng hôm nay em thấy rất vui, ít ra là biết chị không đến mức quá chán ghét em – thở dài.
Đông Phong nghĩ nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng:
- Tôi không thích bị rình mò.
Tiểu Bắc chột dạ, mặt đỏ bừng, ấp úng
- Em... em không cố ý... em hôm đó....
- Đến nơi rồi!
Tiểu Bắc đang cố thanh minh thì Đông Phong cắt ngang. Thu tầm mắt, hướng về phía trước. Trước mặt Đông Phong và Tiểu Bắc đã là Trần Thư và Minh Nguyệt đang vui vẻ vẫy vẫy cánh tay.
<�u)��