"Không được để máu ngươi, hòa cùng máu nàng chạm vào ta. Ngươi phải nhớ kĩ"
"Được, nhưng tại sao?"
"Như thế âm dương riêng rẽ sẽ hòa làm một"
"Còn sau đó?"
"Thì..."
- Lang nhi! Mau dậy, giờ Mão rồi!
Giờ Mão: Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.
- Được được!
Hỏa Lang giọng ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.
- Hôm nay mặc bộ này nha!
Uyển Vân vui vẻ, tay đưa ra trước mặt Hỏa Lang một bộ nam trang màu lá mạ, đây là bộ y phục hôm qua nàng đã mua.
- Được rồi – không phản đối, lập tức nhận lấy.
Uyển Vân hơi dừng động tác, nghĩ nghĩ gì đó.
- Uyển nhi, ngủ thêm đi, hãy còn sớm – Hỏa Lang hướng mắt về phía Uyển Vân, nói.
- Đưa ngươi ra cửa phủ, ta lập tức vào ngủ tiếp – Uyển Vân mỉm cười.
- Sáng nào cũng để ngươi dậy sớm gọi, thật có lỗi – Hỏa Lang gãi gãi ót sau gáy.
- Ta vốn quen dậy giờ Mão, ngươi nằm ngay cạnh, tiện nên gọi dậy, sao lại thấy có lỗi được! – Uyển Vân thở dài.
- Ha ha. Vậy thì ta không thấy có lỗi nữa – Hỏa Lang cười tươi.
.
- A Hổ, chuẩn bị thế nào rồi? – Lý Hiền khẽ hỏi.
- Theo chỉ thị của lão gia, tiểu nhân đã thám thính trận địa từ đêm qua, đúng là có nhiều vết chân lưu lại, hơn nữa nhiều cành cây bị gãy, nhiều cây không được tự nhiên đúng như người nói.
- Chắn chắn có mai phục. Có đánh dấu những nơi ta dặn?
- Dạ.
A Hổ cầm tấm bản đồ đặt lên bàn gỗ, đây là bản đồ Lý Hiền cùng Lăng Phàm hôm qua thảo luận và vẽ lại. Lối vào lối ra cũng được Lý Hiền tỉ mỉ vẽ. Những nơi có khả năng mai phục, hoặc là bẫy, cũng được Lý Hiền cẩn thận đánh dấu. Giữa rừng trúc có một bãi đất trống, là nơi có khả năng Minh Hiển sẽ dẫn Hỏa Lang đến mà so tài, nên vị trí bẫy cũng sẽ từ chỗ này mà phát tán xung quanh, Lý Hiền dùng phán đoán suy xét mọi mưu mẹo của Thị Liên.
- Vậy là gần như đúng theo ta dự đoán, thêm hai nơi này nữa thôi sao?
- Dạ, đúng là vậy – A Hổ gật đầu.
- Có đặt thứ ta chuẩn bị?
- Đã đặt – A Hổ nhanh nhẹn đáp.
- Thị Liên hẳn sẽ đề phòng, thế nào cũng cho người ở lại canh chừng! – Lý Hiền nhíu mày.
- Vương gia, yên tâm, đúng là có ba người ở lại, tiểu nhân đã có lời của Vương gia nhắc nhở, tuyệt đối là cẩn thận – A Hổ bình tĩnh nói.
- Còn mấy cái bẫy, ta tin ngươi đặt thứ ta bảo lên đó chuẩn xác. Tạm thời cứ vậy đã. Năm huynh đệ ngươi chuẩn bị đi đi.
- Dạ!
.
- Lang nhi, sớm về!
- Được! – Hỏa Lang mỉm cười, đáp.
Nụ cười ấm áp của Hỏa Lang làm Uyển Vân trong lòng lại rộn ràng. Cố nhìn bóng lưng ai kia đã khuất hẳn, rồi mới trở vào trong.
.
- Lục đệ! Đi thôi!
Tiếng A Hổ khẽ nhắc. Hỏa Lang gật nhẹ đầu.
Rất nhanh, A Hổ cùng Hỏa Lang đã dừng trước lối vào rừng Trúc. Hỏa Lang khẽ nói:
- Đại ca, bốn người bọn họ...
- Tiểu đệ, chớ lo, bọn ta sẽ giải quyết mai phục, ngươi cứ theo lời Vương gia dặn dò, quan sát kĩ, sẽ thấy ám hiệu của ta – A Hổ cũng nhỏ tiếng đáp.
- Được, đại ca, cảm ơn huynh.
- Là huynh đệ tốt, đừng nói lời thừa thãi – A Hổ xua tay – Vậy cùng vào thôi, bốn người kia sẽ tự lo liệu, ta đi với ngươi cả đoạn đường dài, ắt sẽ bị chú ý, nên phải tiếp tục theo ngươi vào trong.
- Đệ hiểu – Hỏa Lang gật đầu.
Bước vào sâu trong rừng, cuối cùng cũng đến bãi đất trống trung tâm khu rừng. Minh Hiển đã đứng sẵn ở đấy chờ, một người nồng nặc mùi sát khí, ánh mắt hoàn toàn là lửa hận.
- Ha? Sư tỷ, đúng giờ ha!?
Nhếch môi cười khinh bỉ, nhìn Hỏa Lang.
- Ừ, bắt đầu thôi!
Hỏa Lang mặt biến sắc, đôi mắt hoàn toàn đã là sát khí, có phần hơn mấy lần Minh Hiển.
Minh Hiển chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như bây giờ, dù rằng có đang thật sự hận, muốn giết Hỏa Lang, nhưng nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, khiến hắn có phần lo lắng.
Tay hơi run, nhưng vẫn là nuốt lại hết, chỉnh mũi kiếm, hướng Hỏa Lang lao đến.
Hỏa Lang không chần chừ, cũng không đổi kiếm, liền lập tức rút Hỏa Cốt ra.
"Ai nha, gì đây?"
Hỏa Cốt cùng lưỡi kiếm của Minh Hiển chạm nhau. Lực của Hỏa Lang mạnh tới mức, làm người Minh Hiển bị đẩy lùi mấy bước chân về phía sau.
"Nam tử yếu ớt này, mà cũng dùng ta sao? Xem ra cũng có người Hỏa Lang ngươi hận ha? Ha ha"
Hỏa Lang định lao lên, tiếp tục trận chiến thì từ trong bụi trúc, từ đâu đã phóng ra năm mũi tên, hướng về phía nàng.
Bất ngờ, Hỏa Lang xoay người né tránh. Khi thân thể đang còn ở trên không, dưới đất hiện ra một ánh sáng chói vào mắt. Chân vốn định chạm vào đó mà tiếp đất, khi nhìn thấy ánh sáng này lập tức dùng Hỏa Cốt cắm xuống đất, hãm lực lại rồi tiếp đất chỗ khác.
"Một mảnh gương? Hỏa Lang, xem ra ngươi có hậu phương hậu thuẫn ha?"
Vừa mới tiếp đất, tiếng A Hổ vang đến:
- Lục đệ, cẩn thận!
Không kịp phản ứng, Hỏa Lang đã cảm thấy một trận đau nhức ở lưng. Kiếm của Minh Hiển đã chạm vào sâu da thịt nàng. Y phục nhiễm một khoảng đỏ ở sau lưng.
Hỏa Lang tức giận, xoay người lại, đánh trả.
Minh Hiển nhanh chóng lùi ra phía sau né đòn, tay dơ lên ra ám hiệu gì đó.
Nhưng không thấy gì.
Minh Hiển rùng mình, ngó xung quanh, mặt tái nhợt.
Hỏa Lang không quan tâm, nhanh chóng hướng mũi kiếm của mình về phía Minh Hiển. Minh Hiển dùng khinh công bật ra chỗ khác, rồi đứng lại, mặt hoàn toàn là sợ hãi.
Hỏa Lang lại thẳng mũi kiếm về phía Minh Hiển, mắt lại có một tia sáng nhỏ chiếu vào, ngay lập tức bật qua cạm bẫy đã được giăng sẵn.
Minh Hiển mặt tái nhợt, liên tục cố tình đứng sau những cạm bẫy né tránh mũi kiếm Hỏa Lang, nhưng kế hoạch hoàn toàn thất bại.
.
"Lang nhi quên ngọc bội ở nhà?"
Uyển Vân khẽ nhíu mày, trên tay là miếng ngọc bội có tên nàng.
"Phải bắt nàng đeo mới được!"
Tươi tỉnh, đem miếng ngọc bội cài vào dây lưng, cùng chỗ với miếng ngọc bội có chữ 'Vương Hỏa Lang'.
.
Hỏa Lang liên tục đuổi theo Minh Hiển, khiến hắn mặt đầy mồ hôi. Nãy giờ chỉ biết trốn chạy. Hắn hiện tại đang hoảng sợ tột cùng, ánh mắt nhìn không khác ác quỷ là mấy kia làm chân tay Minh Hiển như muốn rời ra.
- Sao... sao lại như vậy...
Giọng Minh Hiển run lên, mặt hoàn toàn là thắc mắc. Tiếng A Hổ đằng sau nói với theo:
- Đạo công tử, Lục đệ sớm đã uống thuốc giải, ngươi đừng chờ đợi phép màu nữa.
- Làm sao... làm sao các người ... biết? – hoàn toàn kinh hãi.
- Nhị đệ của ta chuyên về độc dược, vào phòng ngươi hít một lúc sẽ đoán được ngươi bôi độc gì vào kiếm, không quá khó – A Hổ thản nhiên.
- Vậy... người của ta... cũng là các ngươi.....
- Phải, đã sớm bị bốn tiểu đệ ta hạ gục rồi, cả mấy cái hố các ngươi vất vả đào cũng sớm được Vương gia cân nhắc, ngươi tốt nhất nên đánh hẳn hoi, hoặc nhận thua đi – A Hổ trừng mắt nhìn.
Minh Hiển run rẩy nhìn A Hổ, rồi rời tầm mắt khỏi hắn, hướng đến Hỏa Lang.
Môi Hỏa Lang cuối cùng cũng hơi mở, mặt hoàn toàn là tức giận:
- Muốn tỉ thí, lại giở trò bỉ ổi? Không xứng đáng với Uyển nhi!
Nghe Hỏa Lang gằn từng từ một, Minh Hiển lại mềm nhũn ra.
Hỏa Lang nhìn khinh bỉ Minh Hiển một khắc, rồi khẽ mở miệng:
- Tầng một, phàm!
"Sao lại nóng nảy vậy? Rõ ràng không cần mà?"
"Phải mau kết thúc!"
.
"Lang nhi, rốt cục ngươi đã đi đâu?"
Uyển Vân từ chỗ bà chủ quán chè, gấp gáp trở về Vương phủ. Khi nghe bà chủ nói Hỏa Lang hôm nay không có đến, nàng liền mơ hồ đoán được gì đó.
Khi về phủ, hoàn toàn là không thấy bóng dáng năm huynh đệ hội A Hổ, ngay cả Lý Hiền cũng không thấy đâu, lòng lại càng lo lắng.
Lại nhớ đến hôm nay, Hỏa Lang không hề cằn nhằn khi vận một bộ y phục đẹp mà đắt tiền như vậy đến tiệm chè, nàng lại càng trách mình sao không hỏi lý do ngay từ lúc đó.
Tức tốc bước vào phòng Lý Hiền xem xét. Khá sạch sẽ, trên bàn là vài quyển sách hơi bừa bộn.
Uyển Vân từ từ bước ngó từng góc cạnh một trong phòng, hoàn toàn không có gì khả nghi.
Lúc này mọi chú ý của nàng mới rơi vào đống sách trên bàn.
Lướt qua bìa mấy quyển sách, Uyển Vân nhíu mày.
"Sao lại toàn nói về rừng Trúc Đông thành?"
Uyển Vân lại đầy lo lắng.
"Họ... đến đó làm gì?"
.
Sát khí trên người Hỏa Lang giảm bớt, Minh Hiển khẽ thở nhẹ một cái, áp lực trong người cũng vơi đi đôi chút. Nhưng ngay lập tức lại trở về vẻ kinh hãi ban đầu khi từng đường kiếm nhanh mà sắc bén liên tục hướng về mình.
"Nhanh... nhanh quá"
Minh Hiển run rẩy, mặt đã hoàn toàn trắng bệch.
"Lang nhi"
Khi mũi kiếm của Hỏa Lang định hướng thẳng người Minh Hiển mà đâm, thì một thanh âm ôn nhu khẽ vang lên, làm nàng dừng lại.
Minh Hiển cố nhếch khóe môi lên cười mặc dù gương mặt hắn đã sớm tái nhợt, dùng khinh công bật ra khỏi mũi kiếm đang lơ lửng trên tay Hỏa Lang.
"Lang nhi, cứu ta..."
- Uyển nhi?
Mặt Hỏa Lang hoàn toàn lo lắng, người cứng đờ lại.
- Ngươi ở đâu? Ta lập tức đến?
Hỏa Lang lớn tiếng, trong mắt hoàn toàn một mớ hỗn độn.
- Lục đệ , cẩn thận.
Tiếng A Hổ làm Hỏa Lang sực tỉnh, né mũi kiếm của Minh Hiển, nhưng quá gần, không kịp thoát hoàn toàn. Mũi kiếm lệch tim, đâm thẳng vào tay trái Hỏa Lang, không quên bồi cho nàng một cái đạp mạnh vào bụng.
A Hổ tức giận, định rằng ra tay, nhưng lại không thể. Đối phương không có người thứ hai ra mặt, mình cũng không thể ra mặt được.
Hỏa Lang hai tay nắm chặt cán kiếm, lực đạp mạnh làm người nàng lùi về phía sau. Hai tay thật mạnh cắm Hỏa Cốt xuống đất để hãm lực.
Máu từng giọt chảy xuống mũi kiếm.
Thừa thắng xông lên, Minh Hiển tiếp tục hướng mũi kiếm vào người Hỏa Lang. Hỏa Lang tâm hỗn loạn, né tránh nhưng động tác khá rời rạc và chậm chạp, tuy rằng né được đường kiếm của Minh Hiển nhưng quyền cước của hắn vẫn cứ chạm và người nàng đều đều.
Một mùi tanh nồng từ ngực trào lên, miệng thổ huyết, đau đớn. Nhưng Hỏa Lang giờ còn chẳng quan tâm đến bản thân nữa, tâm hoàn toàn là lo lắng cho Uyển Vân.
.
- Ngươi... ngươi.... – giọng Lăng Phàm run lên, rồi từ từ thiếp đi.
- Ha ha. Lý Vương gia một bụng mưu mẹo, sao ta không biết. Bẫy của ta, ta cũng rõ không thể lừa được Vương gia. Thủ hạ của ta cũng không phải đối thủ người của ngươi.
- Ngươi cố tình để ta nghĩ đã hoàn toàn đánh bại ngươi? – Lý Hiền nhăn mặt.
- Đáng ra ngươi thừa sức đánh bại ta, nhưng ngươi mắc sai lầm ở chỗ, nghĩ lời đồn về việc ta không có võ công là đúng – Thị Liên cười.
Nhìn bốn nam nhân đang nằm trước mặt, hoàn toàn đang trong cơn mê man. Một lúc sau, A Hổ cũng được người của Thị Liên khiêng đến, sắc mặt Lý Hiền hiện tia lo lắng.
- Ngươi... làm gì họ?
- Ai nha, Lý Vương gia, ta cũng chỉ là một nữ nhân, giờ đã có liên quan đến triều đình, sao có thể đắc tội với Vương gia? Họ chỉ bị ta phóng kim tẩm chút mê dược, sẽ không sao hết. Họ tuy võ công cũng khá cao, nhưng... người ta nói sao nhỉ, người nguy hiểm nhất là người không hiện sát ý khi ra tay. Xem ra đúng là vậy ha – Thị Liên cười thỏa mãn.
- A Hổ đang ở chỗ Lang nhi, sao hắn có thể ở đây? – Lý Hiền nhíu mày.
- Lý Vương gia đúng là tinh ý ha, hắn đêm qua một mình vào rừng trúc, dính mê dược ta tự chế. Nhưng loại mê dược này... nói sao nhỉ, phát tác rất chậm, đúng giờ Tỵ mới bắt đầu đi vào cơ thể.
Giờ Tỵ: Từ 9 giờ đến 11 giờ sáng.
- Ngươi... vừa từ chỗ Lang nhi đến? Ngươi đã làm gì Lang nhi? – gắt lên.
- Ta làm chút chuyện có lợi cho Hiển nhi thôi – che miệng cười.
- Ngươi... đã tính toán hết? – Lý Hiền tức giận
- Ngươi thật sự rất mưu trí, nhưng sai lầm của ngươi là, không nắm rõ ta là ai mà thôi. Nếu ngươi biết ta có võ công, ắt sẽ không sa lầy vào bẫy của ta – Thị Liên vẫn cười.
Lý Hiền vốn đang bị điểm huyệt, không thể cử động được, nhưng người hắn rõ ràng đang rất run rẩy.
- Vương gia, ta là muốn kia sẽ trở thành giải quyết chuyện giang hồ, ngươi tốt nhất không nên can dự. Mà đúng ra là ngươi không thể can dự. Ngươi nghĩ Tàng Dịch ngày đó, sao lại chết trong tay ta? – Thị Liên nhướn mày.
- Phải chăng võ công hắn thua ngươi? – Lý Hiền nhếch môi cười khinh bỉ.
- Ha ha. Tàng Dịch vô địch thiên hạ, một tên sát nhân không ai có thể ngăn cản, cuối cùng lại chết bởi một chữ tình nha! – nét cười Thị Liên càng đậm.
- Ý ngươi... là gì? – Lý Hiền cả kinh.
- Là gì? Thí dụ như này "Phụ Vương" – Thị Liên nhoẻn miệng cười.
Lý Hiền kinh hãi, rõ ràng là thanh âm Uyển Vân, nhưng lại phát ra từ miệng Thị Liên.
- Ngươi... ngươi... bỉ ổi, yêu nữ...
- Ha ha. Ta còn có chút việc, hẹn lát gặp lại nhé Vương gia.
Rồi dùng khinh công bật đi, tiến về chỗ Hỏa Lang và Minh Hiển đang giao đấu.
.
"Lang nhi... Lang nhi... cứu ta"
Thanh âm thê lương vang vọng khắp khu rừng, Hỏa Lang người đã sớm mềm nhũn, chỉ nghe giọng Uyển Vân ong ong bên tai, gào lên đau đớn:
- NGƯƠI Ở ĐÂU? UYỂN NHI?
Người đầy vết thương, vừa tránh né kiếm Minh Hiển, vừa ra sức đảo mắt tìm kiếm quanh khu rừng.
Minh Hiển từ người bị săn đuổi, trở thành kẻ đi săn, nét cười nham hiểm càng ngày càng đậm.
"Hỏa Lang, ngươi mau tập trung hơn đi, ta không muốn tìm chủ mới đâu"
"Ta phải tìm Uyển nhi... ta..."
"Mau tập trung..."
Một cước đạp vào người, Hỏa Lang lập tức cả thân thể đập vào một cây trúc, miệng lại lần nữa thổ huyết, mắt lờ đờ, cả thân thể như không còn chút khí lực nào.
Người ngồi phịch xuống, lưng dựa vào thân cây trúc, miệng khẽ hé mở, chỉ nghe một chút thanh âm khàn khàn:
- Uyển... nhi, đợi... ta... ta sẽ cứu ngươi...
Minh Hiển nhìn cảnh tượng này, đắc ý cười lớn.
- Xem ra Hỏa Lang võ công xuất chúng giờ lại phải chết dưới lưỡi kiếm của ta rồi. Uyển nhi, giờ sẽ thuộc về ta.
Khinh công mau lẹ tiến đến từ phía xa, mũi kiếm thẳng tim Hỏa Lang mà tiến.
Âm thanh cười sung sướng của Minh Hiển vang khắp khu rừng.
Hỏa Lang nhắm mắt, vẫn chỉ một câu nói "Uyển nhi, đợi ta" mà thôi.
Lưỡi kiếm tiến càng lúc càng gần.
"Uyển nhi, ta không thể cứu ngươi rồi"
Hỏa Lang nở nụ cười bất đắc dĩ, bên tai ong ong những hỗn tạp khó hiểu.
Tay nắm chặt Hỏa Cốt, người run lên, lạnh ngắt.
"Ấm quá?"
Hỏa Lang lúc này mới cảm nhận được hơi ấm, tiếng ong ong bên tai mới bắt đầu tan dần, lúc này, nàng nghe rõ hoàn toàn mọi âm thanh xung quanh.
- Uyển nhi, tại sao làm vậy?
Là giọng Minh Hiển, Hỏa Lang rùng mình.
"Uyển nhi?"
Từ từ mở to mắt.
Một hồng y nữ tử đang ôm lấy thân thể mình, trên người một bên y bào đã nhuốm một màu đỏ tươi.
Bàn tay đầy máu, đưa lên má Hỏa Lang, thanh âm ôn nhu nhưng khẽ run lên:
- Lang nhi... ta rất lo... cho ngươi.
Hỏa Lang hoảng hốt, ôm thật chặt lấy người Uyển Vân, đôi mắt đã nhiễm lệ:
- Uyển nhi, đừng lo... có ta đây rồi, ta sẽ cứu ngươi.
- Về nhà thôi! – Uyển Vân mỉm cười, ấm áp.
- Được, được, sẽ về, sẽ theo ý ngươi, ngươi nhất định không có việc gì! – Hỏa Lang đau đớn, thả Hỏa Cốt trong tay ra, bế Uyển Vân lên.
"Ta đã nói, không được để máu hai ngươi hòa làm một, rồi chạm vào ta, ngươi không để lọt tai sao?"
Thanh âm vừa dứt, bầu trời tối sầm lại, một vòng xoáy đen sâu thẳm hiện ra sau lưng Hỏa Lang.
Hỏa Lang quay người lại, kinh hãi nhìn vòng xoáy đó, chân cố gắng chạy thật xa, nhưng đều là vô ích, vòng xoáy đen tuyền đó đang hút lấy nàng lại.
- Mau đón lấy nàng.
Hỏa Lang hoảng hốt, hướng Minh Hiển, muốn hắn giúp Uyển Vân tránh xa khỏi cái thứ kì dị kia.
Minh Hiển hoảng sợ, run run, nhưng rồi cũng từ từ vươn hai tay ra định đón.
Minh Hiển còn chưa chạm được vào người Uyển Vân, một vòng tròn đầy những tia sét li ti đã bao quanh Hỏa Lang và Uyển Vân, không để Minh Hiển chạm vào.
Minh Hiển bị giật đến tê tại, liền lùi lại, hoảng sợ chạy đi.
Không mất quá nhiều thời gian, vòng xoáy đó đã nuốt chửng Hỏa Lang cùng Uyển Vân.
Hai nữ tử dần dần bị tách khỏi nhau trong bóng tối.
Hỏa Lang vươn tay, định nắm lấy tay Uyển Vân, nhưng chỉ túm được vào một vật được liên kết với thắt lưng của nàng.
Vật đó đứt dây, Uyển Vân càng trôi xa hơn.
Hỏa Lang vô lực, muốn mở miệng nhưng lại không thể. Bắt đầu đi vào cơn mê man.
- - -
Tác giả: Chương này hơi dài, mà cũng hơi nhàm chán. Đánh nhau thì dùng thủ đoạn, dở trò bỉ ổi. Ta không có ác ý muốn làm Lang nhi, Uyển nhi bị thương như vậy đâu. Thật xin lỗi. Nhưng mà ta nghĩ, hoàn cảnh như vậy là xuyên không hợp lý nhất. Chương sau ta sẽ nói rõ hơn về nguyên nhân tại sao hai nữ chính có thể xuyên không ha. Cái chương 44 vừa dài lại ảm đạm chán chết này hôm nay ta cho qua thôi. Không hay các ngươi thông cảm, ta sẽ đền các ngươi ở những chương sau. Chậc chậc.