- A Hầu, A Lực, ngươi theo tiểu thư về. Ta có chút chuyện cần nói với Lang nhi, A Hổ cùng ta sẽ về sau.

- Dạ.

Theo phân phó của Lý Hiền, A Hầu cùng A Lực nhanh chóng rời đi. Tầm mắt hai người khẽ liếc sang Hỏa Lang, ý là chào tạm biệt. Hỏa Lang cũng hiểu, gật nhẹ đầu.

- Lang nhi. Ta có chyện cần nói với ngươi, đi theo ta chút được không? – giọng Lý Hiền rầu rĩ.

Nhìn Lý Hiền bất đắc dĩ, Hỏa Lang lòng gợn sóng, lo lắng từ đâu ập đến. Chậm rãi nghiêng đầu sang phía Tử Yến.

Tử Yến nhìn rõ lo lắng trong mắt Hỏa Lang, ngừng một chút rồi khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu.

Hỏa Lang thấy vậy mới quay mặt trở lại phía Lý Hiền.

- Được!

Lý Hiền đồng tử giãn ra, như là có tia vui sướng, nhanh chóng dẫn Hỏa Lang cùng Tử Yến đến tửu lâu gần đó, chọn thượng phòng, ba người bước vào trong, A Hổ ở bên ngoài canh cửa.

Lý Hiền ngồi xuống ghế, nhất thời là chưa nói gì, chỉ thở dài một tiếng.

Hỏa Lang cũng không vội, từ từ uống chén trà đã được gọi sẵn.

Tử Yến biết không thể mãi im lặng, nên lên tiếng trước:

- Vương gia, không biết là có chuyện gì cần nói với Lang nhi?

Lý Hiền nghe xong thì giật mình, mắt bối rối nhìn sang Hỏa Lang, rồi nhìn sang Tử Yến:

- Chuyện này...

Tử Yến hiểu ý, định đứng lên rời đi, thì tay Hỏa Lang đã nắm lấy tay nàng, kéo trở lại chỗ ngồi.

- Sư thúc, chuyện thế nào ta cũng sẽ kể lại cho Yến nhi, tốt nhất người nên nói thẳng luôn, để ta đỡ mắc công kể lại – mỉm cười.

Tử Yến nghe xong đồng tử long lanh, hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười. Lý Hiền khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng thở dài bất đắc dĩ.

- Uyển nhi... đã biết tất cả mọi chuyện.

Hỏa Lang người cứng đờ, môi mấp máy:

- Sao... sao lại thế... người rất cẩn thận cơ mà?

- Uyển nhi rất thông minh, khi bình tĩnh liền sẽ phán đoán ra. Nhưng cái chính là... khi nó vẫn còn ngờ vực thì liền trốn khỏi phủ đi tìm Tiểu Nhĩ. Tiểu Nhĩ đã kể lại toàn bộ... khi ta phát giác ra thì đã không kịp – Lý Hiền đau đớn kể lại.

Hỏa Lang tay đưa lên thái dương, di di một lúc, hơi thở trở nên mạnh hơn, đôi mắt hoàn toàn là lo lắng.

- Từ ngày đó, nó luôn chất vấn ta. Nói là ta muốn có con cháu nối dõi, nên mới bức ngươi rời xa nó. Nó nói... chỉ cần có cháu ngoại nối dõi, thì ta sẽ cho ngươi và nó về với nhau. Nên... nên hết lần này đến lần khác làm điều dại dột – Lý Hiền giọng đầy chua xót.

- Nàng... nàng đã làm gì? – Hỏa Lang nhớ lại ánh mắt của Uyển Vân ban nãy, run rẩy hỏi.

- Nó... đến kỹ viện. Trong tháng này đã là ba lần, may mắn là ta cả ba lần đều đến kịp lúc, không thì đúng là... khó lường.

Hỏa Lang nghe đến đây, sắc mặt tối sầm, tia tức giận lóe lên trong mắt.

- Sư thúc! Chẳng phải ngươi nói có thể đem đến hạnh phúc cho nàng sao? – Hỏa Lang gằn từng từ một, thẳng mặt Lý Hiền mà nói.

- Ta... ta có đề nghị Uyển nhi thành thân, nhưng nó... nó một mực chối bỏ, nói chỉ muốn cho ta một đứa cháu ngoại, nếu thành thân... ngươi sẽ không về với nó – Lý Hiền giọng run lên, đôi mắt già nua kia đã sớm đỏ, nước mắt như chỉ trực chờ trào ra,

Hỏa Lang một trận đau nhói lại ùa về. Vết thương trong lòng tưởng đã lành, nay lại như bị xé toạch ra, thậm chí còn sâu hơn trước. Hơi thở trở nên đứt đoạn, nhất thời là hô hấp không thể được bình thường.

Tử Yến ngồi cạnh, tay khẽ đặt lên bàn tay Hỏa Lang, bất an, lo lắng hiện rõ trên mặt.

Nhưng dường như Hỏa Lang không có để ý, chỉ ra sức cố gắng điều hòa lại nhịp thở mà thôi.

Vẻ bình tĩnh mọi ngày đã biến mất, sắc mặt cũng theo đó mà trở nên u ám.

- Lang nhi – giọng run rẩy – ta không thể lường được, sẽ đến mức này, nếu lường được, đã sớm không phản đối ngươi và Uyển nhi. Giờ ta... không mong ngươi có thể trở về, nhưng hãy vì Uyển nhi mà khuyên nhủ nó vài câu. Lời ngươi nói, chắc chắn nó sẽ nghe – Lý Hiền giọng như van xin, hướng Hỏa Lang mà nói.

Tay Tử Yến nắm chặt lấy Hỏa Lang, vô tình đầu móng tay tì vào, làm Hỏa Lang như bừng tỉnh, vội vã hướng tầm mắt sang Tử Yến. Tử Yến đang nhìn chăm chú vào Lý Hiền, mắt hoàn toàn là bất an. Nhìn thấy Tử Yến như vậy, Hỏa Lang lại càng đau lòng hơn nữa.

Thu hết khí lực, Hỏa Lang lại hướng Lý Hiền:

- Sư thúc... chuyện cũng đã xong, không còn sớm nữa, ta...cùng Tử Yến có lẽ cáo lui trước.

Nói rồi đứng lên, nắm tay Tử Yến lôi ra ngoài, trước sự thất thần của Lý Hiền cùng ngạc nhiên của Tử Yến.

- Lục...

A Hổ thấy Hỏa Lang mở cửa bước ra, chưa kịp dứt lời thì thân ảnh đã rời xa hắn một đoạn. Quay lại chỗ Lý Hiền, chỉ thấy hắn đang như người mất hồn, ngồi đó mà thẫn thờ.

.

Đầu giờ Hợi

Giờ Hợi: từ 21 giờ đến 23 giờ khuya

Tại phủ Lý Vương gia.

- Uyển nhi, ngươi đã uống nhiều lắm rồi, mau ngừng lại.

Giọng một nam nhân trẻ tuổi lúng túng vang đến bên tai Uyển Vân, nàng không quan tâm, chỉ nói những lời không liên quan.

- Ta... uống nữa... dù sao cũng bị ghét bỏ... có uống nhiều cũng không... sao....Hiển ca,... mau rót...

Minh Hiển bất đắc dĩ, lại châm rượu cho Uyển Vân, liên tục lắc đầu.

.

Hỏa Lang từ lúc về Lăng phủ, lòng thấp thỏm, đứng ngồi không yên, mặt hoàn toàn là lo lắng, không chú tâm vào bất cứ chuyện gì.

"Sao nàng lại dại dột như vậy? Đồ ngốc"

Tử Yến mở cửa bước vào phòng, Hỏa Lang cũng chẳng hay biết gì, vẫn đang đi đi lại lại, rất đăm chiêu.

- Lang nhi!

Tiếng Tử Yến lúc này mới làm Hỏa Lang sực tỉnh, lúng túng nhìn Tử Yến:

- Yến nhi, sao... vậy?

Tử Yến chậm rãi ngồi xuống giường, thở dài một tiếng, rồi mỉm cười:

- Ngươi như người mất hồn vậy, ta vào cũng không hay. Đang lo lắng cho Uyển Vân cô nương sao?

Hỏa Lang giật mình, nhưng rồi cũng không giấu giếm được lo lắng trong mắt, khẽ gật nhẹ đầu.

Tử Yến lại mỉm cười:

- Lo lắng thì mau đi, ta đã chuẩn bị ngựa cho ngươi.

Hỏa Lang kinh ngạc nhìn Tử Yến, giọng hơi run rẩy:

- Yến nhi... nhưng... nhưng mà....

Tử Yến chậm rãi tiến về phía Hỏa Lang, tay lại đưa lên nhéo mũi nàng, ôn tồn:

- Ngươi lúc nào cũng cố nở nụ cười với ta từ ngày đó, tuy nụ cười ngươi có chân thành đến nhường nào, nhưng trong mắt ngươi vẫn hiện tia đau xót. Đêm ngủ không ngừng gọi tên Uyển Vân cô nương, ta có muốn giả mù giả điếc cũng không được. Cha và ca ca không phải là người vô tình,  bức bách người khác quá đáng, chuyện sau này, ta sẽ lo liệu. Giờ ngươi mau đi đi, Uyển Vân cô nương đang rất cần ngươi, đừng để nàng lầm đường lạc lối.

- Còn... ngươi...? – Hỏa Lang đau xót nhìn Tử Yến.

- Ngày qua với ta đã quá nhiều hạnh phúc, ta trước kia thậm chí còn không mơ được ngươi chú ý, nói gì đến được ngươi quan tâm, ân cần như bây giờ. Tình duyên của ta và ngươi, hôn sự này, là do ép buộc mà có. Ngươi không cần phải áy náy, cũng không được xin lỗi gì hết nha! – Tử Yến lại mỉm cười.

Hỏa Lang bối rối, cổ họng hơi nghẹn lại. Tử Yến lại thúc giục:

- Đã nói đi mau, Uyển Vân cô nương đang rất cần ngươi.

"Cần ta?"

Sự tỉnh, rồi nhanh chóng cầm Hỏa Cốt. Đi được tầm năm bước chân, Hỏa Lang liền quay người lại, hướng Tử Yến ôm chầm lấy nàng.

- Yến nhi, cảm ơn ngươi, ta nợ ngươi quá nhiều.

Tử Yến không nói gì, vổ vỗ sống lưng Hỏa Lang vài cái, rồi lại nhắc:

- Đi mau!

- Ân.

Bóng dáng Hỏa Lang dần biến mất khỏi tầm mắt, lúc này Tử Yến mới ngồi sụp xuống giường, không khóc, nhưng đau đớn cười.

"Lại để nàng đi. Lang nhi, mong ngươi thật sự hạnh phúc, ta và ngươi đúng là... kiếp này không hề có duyên"

.

Gần cuối giờ Hợi, Hỏa Lang cuối cùng cũng đến cửa Vương phủ. Nhìn cánh cổng quen thuộc lòng lại hiện tia chua xót. Thân thủ nhanh nhẹn đưa tay lên gõ cửa.

Cộc cộc.

Thanh âm kẽo kẹt của cửa nhanh chóng truyền tới tai. Trước mặt Hỏa Lang đã là Tôn Bình quản gia. Nhìn thấy Hỏa Lang, hắn nhất thời xúc động, giọng run rẩy:

- Lang nhi, ngươi đã về... thật... quá tốt, ngươi.. cuối cùng cũng đã về...

- Phải, ta đã về. Tôn quản gia, ôn chuyện sau, ta có việc gấp.

Nói rồi Hỏa Lang chạy vội vào trong, hướng tới phòng Uyển Vân mà đến.

.

- Tôn quản gia, là ai vậy? – giọng Lý hiền mệt mỏi.

- Là Vương... Vương công tử, hắn đã trở về thưa lão gia! – giọng vui mừng, run lẩy bẩy.

Lý Hiền cơ mặt giãn ra, môi nở nụ cười thỏa mãn.

"Lang nhi, cảm ơn ngươi!"

.

"Ngươi có yêu ta không?"

"Ta có, rất yêu ngươi!"

Cổ Uyển Vân bị một khối ấm áp đặt lên, khẽ run rẩy, thở hơi gấp.

Uyển Vân mắt lúc này đã nhắm chặt, môi nhếch lên ý cười giễu cợt. Hai tay được nam nhân nhân trước mặt chủ động đặt vòng qua cổ mình.

Hai tay Minh Hiển lúc này đã đặt vào eo Uyển Vân, môi tham lam không ngừng đặt lên từng tấc thịt trên cơ thể nàng.

"Lang nhi, ngươi sẽ trở lại chứ?"

"Ta không... phải sư tỷ, nhưng sẽ không... phụ ngươi như nàng"

Giọng Minh Hiển thì thầm vào tai Uyển Vân, Uyển Vân vô thức không còn có thể tự chủ, thân thể tự nhiên để cho nam nhân trước mặt tùy ý động chạm.

Môi Minh Hiển tham lam quấn chặt lấy môi Uyển Vân, quyến luyến chẳng muốn rời.

Rầm!

Cửa bị mở toan. Hỏa Lang kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, chân tay run rẩy.

Uyển Vân một thân y bào xộc xệch, đang ngồi lên đùi Minh Hiển, môi không rời môi, thậm chí còn say đắm hôn nhau, chẳng còn biết đến sự hiện diện của nàng.

Hỏa Lang bên tai ong ong thứ tạp âm khó hiểu, lòng đau nhức, toan chạy đi thì một thanh âm ôn nhu đã níu chân nàng lại.

- Lang nhi... ngươi có... còn yêu ta?

Giọng mê man của Uyển Vân khi vừa rời nụ hôn của Minh Hiển. Minh Hiển lúc này cũng đã say khướt, không ý thức được, nghe Uyển Vân nói vậy chỉ gật gù đầu liên tục.

Hỏa Lang lúc này mới bình tĩnh, chạy thật nhanh đến bên Uyển Vân, tay đập mạnh vào gáy Minh Hiển khiến hắn ngất lịm. Từ từ xốc Uyển Vân lên lưng, cõng nàng ra khỏi phòng, hướng đến phòng của mình.

"Uyển nhi, ta đã sai rồi, ta thật xin lỗi, hãy tha lỗi cho ta"

Hỏa Lang gấp gáp mà bước, mặt hoàn toàn là lo lắng.

- - -

Tác giả: Nhiều bạn nói như vậy là quá đáng với Tử Yến, Hỏa Lang nên đến với Tử Yến. Nhưng mà theo ta thì, Lang nhi vốn không nên gượng ép bản thân phải thích Yến nhi. Là ta quá thương nữ tử này nên mới để Lang nhi rời khỏi nàng. Có gì gọi là hạnh phúc khi được một người yêu bởi trách nhiệm. Tình yêu vốn nên để nó tự nhiên a. Lời này quả thật đúng nha. Ha ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play