Edit: hanthy915
Trong lúc thu dọn tài liệu, một cuốn tiểu thuyết bìa đen vô tình đập vào mắt Chu Vị, chính là bản Phế vật tu tiên trứ danh.
Tiêu đề quen thuộc đánh thức ký ức ngày xưa, chỉ là... anh không nhìn thấy bất cứ sự liên quan nào giữa boss nhà mình và mấy quyển "Mạc khi thiếu niên cùng" này (Đại loại là Đừng khinh thường trai nghèo).
Chu Vị dè dặt hỏi: "Tiên sinh, đây là sách của anh ạ?"
Thẩm Vọng đáp lại mười phần tự nhiên: "Cậu đã xem qua sách này rồi?"
Cuối cùng Chu Vị cũng tìm được tiếng nói chung giữa mình và boss, anh kích động nói: "Đúng ạ. Thời tôi còn học cao trung sách này hot lắm, cái tên Long Ngạo Thiên đó bắt một lần 20 cô gái, cuối cùng hợp thể song tu với công chúa Liên Tiên đánh bại quái thú mạnh nhất..."
Không khí đột nhiên lắng xuống. Chu Vị ý thức mình đã lỡ lời lập tức bụm miệng, lén lút nhìn Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng trầm mặc, ánh đèn ngoài cửa sổ xe không ngừng hắt lên khuôn mặt anh tuấn quý phái của anh, càng làm tăng thêm vẻ cao thâm khó lường.
Chu Vị vội vội vàng vàng xếp lại giấy tờ, không dám thở mạnh, cố gắng hết sức để trở nên tàng hình.
Nửa ngày trôi qua, người ngồi hàng ghế sau mới lạnh lùng lên tiếng: "Cậu biết song tu?"
Chiếc Lincoln đen chạy băng băng trên đường bỗng nhiên bị trật tay lái. Tài xế hoảng sợ luôn miệng xin lỗi, Chu Vị cũng hết hồn, gấp gáp hỏi Thẩm Vọng: "Tiên sinh không sao chứ?"
Thẩm Vọng hơi nhíu mày, cặp mắt sau mắt kính nhìn khuôn mặt đầy vẻ sợ sệt của tài xế. Nếu là trước kia thì đừng mơ anh bỏ qua cho, nhưng nhớ tới Cố Sanh Sanh luôn rộng lượng với người làm, Thẩm Vọng bèn nói: "Không sao."
Chu Vị nói với tài xế: "May mà tiên sinh không có chuyện gì, tập trung lái xe đi!"
Tài xế nhanh chóng lấy lại tập trung, không dám lơ là nữa.
Chu Vị lau mồ hôi, rụt rè mở miệng: "À, tiên sinh, về vấn đề anh mới hỏi tôi kia..."
Thẩm Vọng nhắm mắt lên tiếng chặn lại: "Được rồi, quên đi."
Chu Vị nửa tin nửa ngờ lật cuốn tiểu thuyết ra xem thử, trong sách có mấy chỗ đánh dấu, chú thích tỉ mỉ, so với nét chữ mạnh mẽ trên bản hợp đồng trăm triệu giống nhau y đúc.
Không lẽ trong đây có chứa bí kíp kinh doanh mà mình không nhìn ra hả ta?! Lòng hiếu học của Chu Vị nổi lên, anh cẩn thận đọc mấy nội dung được đánh dấu, nghiêm túc đến đỏ bừng mặt, miệng đắng lưỡi khô.
Đa phần những chỗ đánh dấu đều liên quan đến "lô đỉnh", "song tu".
Boss nhà mình đúng là ngây thơ quá thể, song tu là gì mà cũng không biết. Công sức cày truyện 10 năm nay, cuối cùng cũng có thể tỏa sáng trước mặt boss rồi!
Tiếng nói có phần mệt mỏi vang lên: "Tới nơi rồi sao?"
Chu Vị hoàn hồn, đáp lại: "Tiên sinh, tới rồi ạ."
Chu Vị đẩy Thẩm Vọng đến dưới lầu bấm chuông cửa. Bộ đàm truyền đến giọng nói ngọt ngào của Cố Sanh Sanh, cách dòng điện vẫn có thể khiến tim anh đập loạn nhịp như thường: "Ai đó?! Có phải Thẩm Vọng không?"
Lưu Nhã Đình gào lên: "Con hỏi như thế không phải cũng thành phải thôi! Dễ bị người xấu lừa gạt lắm đó!"
Cố Sanh Sanh không phục cãi lại, hai mẹ con mỗi người một câu inh ỏi.
Thẩm Vọng che miệng giấu ý cười đi.
Đầu kia đổi thành giọng nói khác: "Thẩm Vọng đó à?"
"Ba, là con."
Cố Hậu Bách trực tiếp ngắt kết nối.
Thẩm Vọng: "..."
Chu Vị: "..."
Một giây sau, "tít" một tiếng, cửa mở ra.
Lưu Nhã Đình tự mình ra mở cửa, trước cửa là Thẩm Vọng ngồi xe lăn, tóc tai vuốt gọn gàng để lộ toàn bộ khuôn mặt điển trai, bộ vest màu đen càng làm khiến anh thêm muôn phần xa cách.
Mỗi lần đối diện với một Thẩm Vọng như thế này, Lưu Nhã Đình không khỏi cảm thấy có chút áp lực: "Đến rồi à?"
Đôi mắt sâu xa của Thẩm Vọng không chút dấu vết lướt một vòng phía sau Lưu Nhã Đình, không thấy Cố Sanh Sanh đâu. Anh bình tĩnh tạ lỗi với bà: "Công ty có cuộc họp đột xuất nên mới đến muộn ạ."
Lưu Nhã Đình cười nói: "Không sao không sao, công việc quan trọng nhất, mau vào nhà đi. Đây là trợ lý của con sao? Có muốn vào ăn cơm không?"
Chu Vị vội vàng đưa quà tặng ra, uyển chuyển từ chối lời mời của Lưu Nhã Đình, sau đó lễ phép nói với Thẩm Vọng: "Tiên sinh, tôi đi trước ạ."
Thẩm Vọng nhàn nhạt đáp lại: "Đừng quên việc."
Chu Vị trịnh trọng: "Xin anh yên tâm."
Hành động đối đáp của hai người lọt hết vào mắt của Lưu Nhã Đình, thầm nghĩ thứ có thể khiến cho Thẩm Vọng dặn dò liên tục như thế chắc chỉ có thể là hợp đồng quan trọng, sự kính nể anh trong lòng bà lại tăng thêm một bậc.
Lưu Nhã Đình nhận hộp quà, nói với Thẩm Vọng: "Mau vào nhà đi! Sanh Sanh! Thẩm Vọng đến rồi, con làm cái quái gì trong đó vậy?! Cái con bé này thật là! Thẩm Vọng muốn uống gì không?"
Thẩm Vọng ôn hòa đáp: "Đều là người nhà cả, mẹ không cần khách sáo với con đâu."
Ánh mắt Thẩm Vọng lúc này đang nhìn thẳng về phía sô pha bên kia. Lưu Nhã Đình tất nhiên hiểu lý do: "Vậy thôi con ra phòng khách ngồi với Sanh Sanh một lát, mẹ vào nhà bếp xem canh đây."
Lưu Nhã Đình nói xong thì nhanh chóng rời đi, tiếng của bà vang vọng khắp căn nhà: "Tôi đã bảo chị canh lửa rồi mà chị Lưu, hầm thịt bằng lửa nhỏ thế này đến khi nào mới thấm vị! Nước sốt thế nào rồi? Hôm nay là ngày đầu tiên con rể đến nhà, chị phải tỉnh táo lên chứ!"
Lần đầu tiên con rể đến thăm nhà, Lưu Nhã Đình vừa hưng phấn vừa khẩn trương, một mình bà ca sướng khiến cả nhà trở nên náo nhiệt hẳn.
Thẩm Vọng nhìn bốn phía một lượt. Phòng khách Cố gia không rộng rãi bằng biệt thự Thẩm gia, mà giống những căn nhà bình dân khác, phong cách trang trí không đặc sắc nhưng rất ấm áp, trên bàn còn có bột mì chưa lau sạch. Tất cả vật cản đường đều được gạt qua một bên, chính là một hành động ngầm bày tỏ sự quan tâm.
Ghế sô pha vải quay lưng về cửa, một bàn chân trắng nõn thò ra, dưới chân là đôi dép bông hình con thỏ đang lắc lư không ngừng.
Thẩm Vọng chớp mắt, đẩy xe đi qua.
Xe lăn đến phía trước sô pha.
Cố Sanh Sanh nằm ngả ngớn trên ghế, tay ôm hộp socola, hai má phồng lên, khóe môi còn dính chút sốt socola.
Trên bàn trà là một đống đồ ăn vặt và bánh ngọt, dâu tây, xoài cắt hạt lựu nằm sát mép bàn, đưa tay ra là với được ngay.
Bảo sao không thèm qua đón anh.
Thẩm Vọng ung dung nhìn Cố Sanh Sanh: "Sao không để ý anh thế?"
Về nhà chưa được nửa ngày, Cố Sanh Sanh ỷ có gia đình chống lưng nên không biết sợ, lười biếng giơ một chân lên trước mặt anh: "Hi."
Chiếc dép bông con thỏ vừa động vào xe của Thẩm Vọng liền rơi xuống, đầu ngón chân nhỏ nhắn lộ ra, mu chân mịn màng như nước.
Một tay là có thể nắm trọn.
Móng vuốt của con mèo nhỏ đạp tới đạp lui, muốn thoát ra khỏi tay anh.
Thẩm Vọng nhịn không được siết chặt tay, những vết chai mỏng khẽ vuốt ve lòng bàn chân nhẵn nhụi, giống như đang đánh giá bàn chân không biết nghe lời này.
Cố Sanh Sanh rụt cổ, đột nhiên nhớ lại đây là nhà mình liền hăng hái hẳn, ra sức đạp mạnh hơn: "Bỏ ra. Này...!"
Cố Sanh Sanh bị kéo đi, thấy Thẩm Vọng từ từ đặt chân mình lên môi anh liền giật mình trợn tròn hai mắt: "Anh... buông ra buông ra, em gọi..."
Bàn chân mềm mại như cơm vải, mút vào tạo thành một tiếng "tách" rất nhỏ.
Cảm giác ướt át lan dần ra.
Cố Sanh Sanh che mặt thét trong im lặng, hai bên tai và cánh môi đều đỏ rực lên.
Thẩm Vọng lắc nhẹ móng vuốt nhỏ: "Còn nghịch nữa không?"
"..." Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn lắc đầu, cô đặt hộp socola lên bàn, lại tiếp tục đạp chân, khóe mắt phiếm hồng: "Thả em ra được chưa?"
Bàn tay to lớn của Thẩm Vọng vân vê đầu ngón chân con con như vỏ sò, ý cười dào dạt trên khóe môi: "Hôn một cái."
Cố Sanh Sanh được chiều đâm ra sợ, gò má ửng hồng, sóng mắt hỗn loạn, không ngừng lắc đầu: "Không được không được! Anh đứng đắn chút đi Thẩm Vọng..."
Cố Sanh Sanh càng nói không muốn thì càng làm cho người khác khao khát bắt nạt cô hơn. Mọi ý nghĩ xấu xa bên trong Thẩm Vọng trào lên, giọng anh khàn khàn: "Mau hôn một cái nào."
Tiếng Thẩm Vọng trầm thấp cuốn hút, chính là một kẻ mặt người dạ thú đang dẫn dụ chú mèo nhỏ ngây thơ. Anh kéo chân Cố Sanh Sanh định hôn tiếp, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng ho khan.
Thẩm Vọng: "!"
Cố Sanh Sanh bịt mắt bất lực.
Cố Hậu Bách nhắm mắt làm ngơ ngồi xuống chính giữa Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng, pha một ấm trà.
Thẩm Vọng ngồi nghiêm chỉnh lại, thỉnh thoảng khen ngợi kỹ năng pha trà của ba vợ mấy câu để lấy lòng.
Cố Hậu Bách chỉ hừ lạnh. Vì hôm nay mà ông phải phá một bao trà Thủy tiên cất giấu bấy lâu, ấm trà tử sa dưới tay kêu lạch cạch không ngừng.
Cố Sanh Sanh xấu hổ thu chân, thò đầu ra phía sau lưng Cố Hậu Bách, dùng khẩu hình nói với Thẩm Vọng: "Em đã bảo rồi!"
Thẩm Vọng liếc cô như không hiểu cô đang nói gì.
Cố Sanh Sanh nhấp miệng chậm lại: "Đáng! Đời!"
Thẩm Vọng trợn mắt, phóng ra tia uy hiếp mãnh liệt.
Cố Hậu Bách nhấc mắt: "Hửm? Cậu nhìn chằm chằm Sanh Sanh làm gì?"
Người nào đó lập tức khôi phục vẻ ngoài tao nhã lễ phép: "Con muốn hỏi cô ấy có ăn trái cây không ạ."
Cố Hậu Bách: "Sanh Sanh không thích ăn trái cây, con bé thích socola nhất! Còn có bánh kem nữa, Sanh Sanh, ăn đi con, ăn nhiều một chút. Quanh năm suốt tháng giảm cân, lễ tết phải ăn uống đầy đủ mới được. Đúng rồi, mau vào bếp xem sủi cảo nấu xong chưa đi."
"Vâng ạ!" Cố Sanh Sanh đắc ý lườm Thẩm Vọng, ôm hộp socola nhảy chân sáo vào nhà bếp.
Thẩm Vọng nhìn bóng lưng huênh hoang của Cố Sanh Sanh, cuối cùng cũng hiểu tính cách cô từ đâu mà có.
Nhà bếp của Cố gia không lớn lắm, Lưu Nhã Đình cùng vú Lưu bận rộn bên trong. Thấy Cố Sanh Sanh vào, Lưu Nhã Đình liền đẩy cô: "Sủi cảo xong ngay ấy mà. Sanh Sanh ngoan, ra ngoài chơi nào."
Cố Sanh Sanh không chịu, đi vòng qua bà đến mở nồi đất ra xem thử. Thịt kho trong nồi bốc ra hương thơm nức mũi, khiến người ta thèm chảy cả nước bọt: "Thơm quá đi! Thịt kho này kho thế nào vậy ạ, mùi vị ngửi mãi không ngán luôn ấy?"
Lưu Nhã Đình đắc ý nói: "Là công thức bí mật độc nhất vô nhị của mẹ đấy nhé."
Cố Sanh Sanh mở to mắt: "Có thể chỉ cho con không?"
Lưu Nhã Đình vui vẻ: "Sanh Sanh của chúng ta muốn tất nhiên mẹ sẽ chỉ rồi. Lát nữa viết cho con."
Cố Sanh Sanh được thỏa mãn cực kỳ hài lòng. Cô mang hai đĩa thức ăn ra ngoài, Lưu Nhã Đình và vú Lưu liên tục khen cô hiểu chuyện, khiến cho Cố Sanh Sanh có hơi lâng lâng.
Lưu Nhã Đình bưng thịt kho nước sốt ra bàn trước, sau đó là đến sủi cảo. Vừa quay đầu thì thấy hai người Thẩm Vọng và Cố Hậu Bách ngồi đối diện nhau, người nào cũng nghiêm túc, hệt như đang tham gia hội nghị thượng đỉnh thương mại quốc tế.
"Thẩm Vọng, lão Cố, ăn cơm thôi."
Không khí ngột ngạt bị phá vỡ, Cố Hậu Bách đứng dậy trước. Cố Sanh Sanh chạy đến đẩy Thẩm Vọng đến bàn ăn.
Người cha già trơ mắt nhìn con gái rượu mình nâng niu cưng chiều từ bé đến lớn cầm đũa nâng thìa cho Thẩm Vọng, đãi ngộ này bản thân ông vẫn chưa được hưởng qua đâu đấy!
Lưu Nhã Đình thúc giục: "Lão Cố, ngẩn ra đó làm gì! Đến ăn cơm nhanh lên!"
Đau lòng quá.
Cố Hậu Bách kéo ghế ngồi đối diện với Thẩm Vọng. Thẩm Vọng lễ phép gật đầu với ba vợ, đổi lại một ánh mắt kìm nén căm phẫn của ông.
Thôi thì yên phận ăn cơm vậy...
Trước kia Lưu Nhã Đình không có gan nói chuyện với Thẩm Vọng, sau này thấy thái độ khiêm tốn ôn hòa của anh nên cũng dần thân thiện hơn, bà gắp thịt đặt vào chén anh: "Đây là thịt kho mẹ nấu, sạch sẽ hơn đồ ăn ngoài đường. Sanh Sanh lúc còn bé thích ăn lắm, tiếc là sau này lớn rồi, cứ đòi giữ dáng không chịu ăn, con thay con bé ăn nhiều chút nhé! Còn tôm nữa, nghe Sanh Sanh bảo con thích hải sản, hôm nay mẹ đặc biệt dậy sớm tự đi chợ mua nguyên liệu đấy. Còn cua nữa, ăn nhiều vào!"
Cố Sanh Sanh thấy đồ ăn trong chén Thẩm Vọng sắp cao như một ngọn núi nhỏ bèn lên tiếng nhắc nhở: "Mẹ, nhiều lắm rồi, để Thẩm Vọng ăn đã."
Thẩm Vọng từ tốn nói: "Không sao, đồ ăn trông rất ngon miệng, anh có thể ăn hết."
Thẩm Vọng cắn thử miếng thịt kho, thịt nạc mà không khô, béo mà không ngán, đậm đà hấp dẫn, nhai một chút là tan ngay. Những món ăn này không phải là sơn hào hải vị gì, nhưng lại chính là hương vị của bữa cơm gia đình mà Thẩm Vọng đánh mất trong mấy năm qua.
Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng đột nhiên phồng má, gắp thật nhiều sủi cảo cho anh: "Sủi cảo thập cẩm, em tự gói đấy, có nhân tôm nữa."
Lưu Nhã Đình mỉm cười: "Con vừa bảo Thẩm Vọng ăn không xuể mà Sanh Sanh, sao lại gắp cho nó nhiều bánh thế."
Cố Sanh Sanh nhỏ giọng đáp: "Anh ấy ăn hết được mà!"
Thẩm Vọng nhìn Cố Sanh Sanh, khẽ móc ngón tay cô dưới bàn: "Vâng, con có thể ăn hết."
Cố Sanh Sanh hất cằm, ánh mắt và khóe môi tràn ngập ý cười.
Lưu Nhã Đình và Cố Hậu Bách đều thấy rất rõ, Lưu Nhã Đình nhịn cười không nổi, còn Cố Hậu Bách thì chua chát hừ một tiếng, không thèm quan tâm nữa.
Thẩm Vọng ăn bữa cơm này đúng là có chút quá sức. Sau bữa ăn, Lưu Nhã Đình pha cho anh ly nước mận, bà sợ con rể quý bị bể bụng.
Cả gia đình cùng nhau quây quần trên ghế salon, Thẩm Vọng trò chuyện với Cố Hậu Bách về tình hình thế giới, xu hướng kinh doanh này kia. Cố Sanh Sanh bị Lưu Nhã Đình lôi kéo dặn dò: "Bánh tổ yến con làm hôm trước, làm thêm chút nữa nhé. Mẹ ăn xong ngủ thoải mái kinh khủng! Mang một ít đi mời đám dì Lý mà ai cũng khen bánh ngon hết!"
"... Mẹ chia cho người khác ăn cùng á?" Cố Sanh Sanh thật không biết phải làm sao, đây chính là bánh tổ yến linh khí của cô đó! "Ngày mai con làm rồi gửi sang cho mẹ, không được chia cho người ngoài ăn nữa nhé."
Lưu Nhã Đình lập tức đồng ý: "Được, Sanh Sanh làm cho mẹ, mẹ sẽ giữ ăn một mình, được chưa?"
Lúc này Cố Sanh Sanh mới hài lòng: "Con sẽ làm hai hộp, đặc biệt làm cho mẹ, mẹ cất ăn từ từ, biết chưa?"
Lưu Nhã Đình nghĩ Cố Sanh Sanh đặc biệt làm cho mình, chắc chắn sẽ dùng nguyên liệu tốt nhất, bà gật đầu: "Biết rồi!"
Hai mẹ con bàn bạc xong, Lưu Nhã Đình ra vẻ thần bí mở TV lên: "Hôm nay <Triều Ca> chiếu tập mới, mau xem phim của con gái cưng nào!"
Cố Sanh Sanh: "... Con về đây."
Cố Sanh Sanh dứt khoát gạt bỏ suy nghĩ ngủ lại nhà mẹ, kéo Thẩm Vọng về biệt thự. Ba Cố mẹ Cố mặc dù có hơi không nỡ, nhưng biết Thẩm Vọng còn nhiều công việc, nên cũng không giữ lại, gói hộp lớn hộp nhỏ đồ ăn cho hai người mang về nhà.
Lúc thang máy đi xuống, Thẩm Vọng im lặng. Mặt anh lúc không cười cực kỳ lạnh lùng, rất hợp với bốn vách tường kim loại lạnh lẽo xung quanh. Cố Sanh Sanh đang nghĩ có phải anh vì chuyện mình không muốn về nhà khi nãy mà không vui không, Thẩm Vọng lại nhấc mắt: "Chỉ là anh nghĩ hôm nay lúc em đi thang máy có sợ hãi không."
Thẩm Vọng nói xong liền lấy hộp thức ăn đặt lên chân mình, đưa tay nắm chặt tay Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh ôm tay Thẩm Vọng đong đưa, ánh mắt cô tỏa sáng lấp lánh: "Tầng 10 thôi mà, với lại thang máy này không nhìn thấy bên ngoài, không sợ."
Để tỏ ra là một con mèo trải đời, Cố Sanh Sanh còn nhảy một cái: "Anh xem, thang máy ổn định lắm."
Thẩm Vọng siết tay, kéo cô về bên cạnh mình: "Đừng nhảy nữa, đổ hết cơm bây giờ."
Cố Sanh Sanh nhìn hộp thức ăn trên chân Thẩm Vọng, Lưu Nhã Đình làm thịt kho ngâm trong nước sốt đặc, trữ trong tủ lạnh có thể ăn được 1 tuần.
Cố Sanh Sanh: "Anh thích thịt kho, em có thể nấu ngon hơn thế này."
Thẩm Vọng hiểu tâm tư nhỏ của cô, trịnh trọng nói: "Đây là tâm ý của mẹ, không tiện từ chối."
Cố Sanh Sanh cong miệng: "Đồ nịnh hót, mẹ mà biết sẽ vui lắm đó nha."
Thẩm Vọng: "Em nói gì cơ?"
Cửa thang máy vừa mở ra, Cố Sanh Sanh lật đật vắt chân lên cổ bỏ chạy.
—
Tự nhiên tới chương này mới thấy từ "tiên sinh" có hơi không thuần Việt cho lắm, có nên đổi "tiên sinh/phu nhân" thành "ông chủ/bà chủ" không mọi người???