"Chỗ, nào, cũng, có, thể?"

Thẩm Vọng nghiến răng thả từng chữ một.

Chỉ cần không nhéo mặt cô thì anh muốn nói gì cũng được. Cố Sanh Sanh gật đầu qua loa, sau còn ra thêm điều kiện: "Anh nhẹ một chút."

"Cái này thì không chắc." Thẩm Vọng cười như không cười, giọng nói khàn khàn của anh toát ra nhiệt độ khác thường.

Cố Sanh Sanh bi tráng nhắm mắt lại, đợi một hồi lâu vẫn không thấy chút cảm giác đau đớn nào. Cố Sanh Sanh lặng lẽ mở mắt ra, một bàn tay to lớn liền phủ lên eo cô.

Eo của Cố Sanh Sanh rất nhỏ, một tay là có thể ôm trọn, làn da mềm mại đàn hồi, vừa nhéo một cái, Cố Sanh Sanh liền giật mình thở hổn hển, nhờ có Thẩm Vọng giữ chặt mới không bị trượt xuống đất.

Cố Sanh Sanh đè tay Thẩm Vọng lại: "Thẩm, Thẩm Vọng..."

Thẩm Vọng đáp: "Làm sao?"

Cố Sanh Sanh hít sâu hai lần, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhột quá."

Thẩm Vọng thuận theo cô: "Vậy thì đổi chỗ."

Cố Sanh Sanh không trả lời lại, Thẩm Vọng lập tức bóp eo cô chặt hơn, bàn tay dày rộng khô ráo mang theo nhiệt độ nóng bỏng, lực độ ổn định dọc theo sống lưng mỏng manh của cô từ từ di chuyển lên.

Tay Thẩm Vọng tựa như phóng ra điện, sờ tới chỗ nào, da thịt chỗ đó tức khắc xuất hiện dòng điện lâm râm. Cố Sanh Sanh vô thức cuộn tròn ngón chân, cả người hệt như kẹo mạch nha được nấu trên lửa, tận trong cốt lõi bắt đầu mềm dần, rồi tan ra, cuối cùng hóa thành siro ngọt ngào béo ngậy.

Cơ thể Cố Sanh Sanh run lên từng đợt, vừa mới nãy còn cười đùa, giờ phút này lại như sắp khóc đến nơi. Cô bất lực nắm lấy khuỷu tay Thẩm Vọng, hành động này thật giống như muốn đẩy anh ra, mà cũng giống như không nỡ để tay anh rời đi.

Thẩm Vọng khóa chặt Cố Sanh Sanh bằng một cánh tay, thân sĩ dò hỏi: "Chỗ này được không? Hay là chỗ này? Hoặc là... ở đây."

Mỗi một cú chạm của Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh lại run rẩy một lần, âm thanh nức nở phát ra, bàn tay cô nắm chặt cổ tay cứng rắn của Thẩm Vọng, toan kéo tay anh đi: "Không được, chỗ nào cũng không được..."

"Em nói chỗ nào cũng có thể."

Ngữ khí Thẩm Vọng trầm ổn vững vàng, dường như còn có ý tứ trách móc, khiến cho Cố Sanh Sanh có hơi thẹn thùng: "Nhưng cũng không nói có thể chạm vào chỗ đó! Đồ lưu manh ưm..."

Cố Sanh Sanh đạp chân loạn xạ, tỏ ý phản kháng hành động lấp miệng không cho nói chuyện của bạo quân Thẩm Vọng. Nhưng rất nhanh cô liền không còn sức lực để mà lên án anh nữa, nụ hôn này có vẻ như đã rút cạn linh hồn của cô rồi.

Cố Sanh Sanh bất tri bất giác ôm cổ Thẩm Vọng, trên tay cô vẫn còn mang cặp vòng ngọc chưa tháo ra, ngọc bội va vào nhau kêu lanh canh liên tục, nhưng cũng không thể lấn át được tiếng hôn môi.

Sau khi hôn xong, Thẩm Vọng ngửa người tách ra, nhàn nhã chiêm ngưỡng hàng mi đang run rẩy của Cố Sanh Sanh, vì dính nước mà tụ thành từng đám, thật là nhạy cảm quá mức.

Thẩm Vọng nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Cố Sanh Sanh, giọng nói khản đặc vang lên nhắc nhở: "Thở đi."

Lúc này Cố Sanh Sanh mới há miệng thở hổn hển, đôi môi cô hồng hào bất thường, cặp mắt linh động ngân ngấn nước, lưu luyến nhìn chằm chằm môi của Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng lại đưa tay đến sau gáy cô vuốt ve một cách điêu luyện, anh nhìn Cố Sanh Sanh đang híp mắt trong vô thức, cẳng chân không tự chủ mà co quắp, cọ vào người anh.

Thẩm Vọng hôn lên mắt của Cố Sanh Sanh: "Chúng ta làm chuyện vợ chồng đi."

Cố Sanh Sanh chớp chớp cặp mắt hạnh tròn vo, ngây ngô nhìn anh. Ngay trước khi cô kịp phản ứng lại, Thẩm Vọng đã khóa môi cô thêm lần nữa.

Nụ hôn này nhanh chóng nhích dần xuống phía dưới, tay của Thẩm Vọng cũng thay đổi vị trí.

Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn trong chốc lát, tiếp theo liền khôi phục lý trí, cô giãy nảy lên: "Ưm... Bỏ tay ra, Thẩm Vọng! Gì mà chuyện vợ chồng, tôi chưa có chuẩn bị tốt..."

Cố Sanh Sanh không nói "không muốn làm chuyện đó với anh", mà là "chưa chuẩn bị tốt". Ý niệm này khiến trái tim Thẩm Vọng bùng nổ sung sướng, rốt cuộc anh cũng không cần kiềm chế dục vọng nữa rồi.

"Chọn ngày chi bằng nhằm ngày." Thẩm Vọng dùng một tay khống chế Cố Sanh Sanh, một tay tháo những sợi dây buộc phức tạp trên váy ngủ của cô. Nhưng Cố Sanh Sanh giãy giụa quá dữ, Thẩm Vọng sợ làm cô đau bèn hôn lên má cô, thấp giọng dụ hoặc: "Ngoan một chút, sẽ không làm em đau."

Cố Sanh Sanh lại muốn khóc, nhưng cô thật sự rất thích nụ hôn và giọng nói của Thẩm Vọng, nên đành thút thít quay mặt đối diện với anh, động tác chống cự dần dần dịu đi.

Hai người hôn một lát, chợt Cố Sanh Sanh có cảm giác bị cấn điện thoại. Cô hơi nhích người để tránh ra, điện thoại kia bất thình lình nảy lên rồi lại biến mất. Giờ phút này cô đang ngồi trên chân Thẩm Vọng, xúc cảm cũng đặc biệt sắc bén và rõ ràng.

Cặp mắt hạnh của Cố Sanh Sanh bỗng nhiên mở ra hết cỡ.

Cô đã không còn là Cố Sanh Sanh của ngày hôm qua, hôm nay cô đã được xem loại phim đó, tuy vẫn chưa nhìn thấy chỗ quan trọng nhưng cô biết rất rõ đó không phải là điện thoại.

Kích thước không phải, xúc cảm càng không.

Thẩm Vọng lúc này như cung đã căng dây, làm gì còn tâm trạng để mà chú ý sự khác thường của Cố Sanh Sanh nữa. Anh hôn Cố Sanh Sanh, một tay luồn vào từ phía dưới tà váy cô.

"Bỏ tay ra mau!" Cố Sanh Sanh đột nhiên vùng lên.

So với những cử động chẳng khác nào làm nũng vừa nãy, lần này Cố Sanh Sanh ra tay rất mạnh, cô dùng sức đấm vào vai và lưng Thẩm Vọng, hai chân khua khoắng loạn lên, tuy không làm đau Thẩm Vọng nhưng cũng có thể khiến anh mất sức hơn. Còn Thẩm Vọng thì như đang đối phó với một con mèo nhỏ quậy phá, không dám gia tăng lực đạo vì sợ làm cô đau, mà như thế thì không giữ vững cô được, hơn nữa anh lại đang ngồi trên xe lăn, nếu Cố Sanh Sanh cứ vùng vẫy như vậy sẽ bị trượt xuống mất thôi.

Thẩm Vọng hết cách đành phải ôm chặt Cố Sanh Sanh lại. Trán anh thấm một tầng mồ hôi mỏng, cổ họng nóng rát nhưng vẫn cố kiềm chế, nói: "Lại làm sao vậy?"

Cố Sanh Sanh vừa lo vừa giận, cuối cùng mới đỏ mặt nói một câu: "Anh... anh lấy điện thoại ra đi!"

Thẩm Vọng bật cười: "Đó không phải là điện thoại."

Mặt Cố Sanh Sanh như chảy máu đến nơi: "Tôi mặc kệ! Anh lấy ra đi!"

Thẩm Vọng vung tay vuốt ngược mái tóc đen bóng thấm đẫm mồ hôi của mình ngược ra sau, khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn lộ ra, Cố Sanh Sanh thấy rõ dục vọng đang quay cuồng trong mắt anh: "Không lấy được, em có muốn thử chút không?"

Cố Sanh Sanh lại trợn tròn mắt, không biết là bị lời nói hay hành động của Thẩm Vọng dọa sợ.

Thẩm Vọng thấy bộ dạng hốt hoảng này của cô, trái tim càng lúc đập càng nhanh hơn, nhưng trong lòng không khỏi mềm nhũn đi. Anh dịu dàng hôn lên môi Cố Sanh Sanh, một tay tiếp tục giải quyết đống dây nhợ lằng nhằng sau lưng váy ngủ cô.

Kế tiếp biến thành điên cuồng xé rách.

Thẩm Vọng thề ngày mai sẽ đổi tất cả váy ngủ của Cố Sanh Sanh thành loại có dây cột đơn giản nhất.

Mọi kinh nghiệm mà Thẩm Vọng sở hữu đều từ Cố Sanh Sanh mà ra, và hiển nhiên anh vẫn chưa được rèn qua kỹ năng tháo nút thắt bằng một tay. Dây lưng váy ngủ dần bện chặt hơn, Cố Sanh Sanh rốt cuộc cũng có phản ứng, lại bắt đầu ngọ nguậy.

Thẩm Vọng muốn ôm Cố Sanh Sanh lên giường, nhưng xe lăn còn cách giường một khoảng khá xa, Cố Sanh Sanh thì chống cự không phối hợp, hai người giằng co một lúc, cuối cùng ngã lăn ra đất.

Trong nháy mắt trước khi tiếp đất, Thẩm Vọng lật người lại, đầu Cố Sanh Sanh đập vào lồng ngực rắn rỏi của anh, đầu óc có chút choáng váng.

Âm thanh của cú ngã khiến Cố Sanh Sanh tỉnh táo hẳn. Cô ngồi dậy, đưa mắt nhìn Thẩm Vọng: "Anh... anh ngã có đau không vậy?"

"Đau." Thẩm Vọng chậm rãi nhíu mày lại, bày ra biểu cảm đau đớn, cộng thêm mồ hôi lấm tấm trên trán, thành công hù dọa Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh vội nói: "Đau chỗ nào? Mau đưa tôi nhìn thử."

Cố Sanh Sanh chống tay lên ngực Thẩm Vọng ngồi dậy: "Tôi đi gọi điện cho bác sĩ."

Thẩm Vọng chụp tay cô, hơi thở nóng rực, ánh mắt nhìn cô rất bình tĩnh.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Vọng từ từ kéo tay cô xuống: "Chỗ này..."

Cố Sanh Sanh mê man dán mắt vào anh.

Vào khoảnh khắc bàn tay cô còn cách vật đó một đoạn rất ngắn, điện thoại trong phòng ngủ bỗng nhiên đổ chuông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play