Cố Vân Yên trong lúc nhất thời sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo diễn và các biên kịch vây quanh Cố Sanh Sanh. Chờ nhiếp ảnh gia phục hồi lại tinh thần chụp hình cho cô, Cố Vân Yên vẫn chưa thể quay về trạng thái ban đầu.

Đạo diễn Trương liền nói: "Chụp Sở Minh Phù trước, cô xuống dưới tìm cảm giác đi."

Lúc Cố Sanh Sanh bước lên bục chụp có đi ngang qua Cố Vân Yên. Cặp mắt trong veo của Cố Sanh Sanh chuyển động, châm biếm nhìn cô một cái, không khác với tư thái kiêu căng ngạo mạn của Cố Sanh Sanh trước kia là bao.

Ngực Cố Vân Yên khó chịu cực độ, nhưng lại không dám để cho người khác phát hiện ra bất cứ điểm khác thường nào. Lúc Cố Sanh Sanh đứng trước phông màn, đạo diễn Trương còn cỗ vũ mấy câu: "Chính là biểu cảm này! Cảm xúc của Sở Minh Phù tốt lắm, mau chụp nhanh! Ơ kìa, Cố Vân Yên còn đứng đó làm gì nữa, lọt vào khung hình rồi!"

Hai má Cố Vân Yên nóng lên, vội vàng cúi đầu lui xuống.

Quanh đó có người cười haha thành tiếng. Chờ Cố Vân Yên đi khuất, đám người làm như không có chuyện gì, tiếp tục nhìn lên bục: "Cố Sanh Sanh sửa mặt chỗ nào vậy? Xinh quá đi mất."

"Đúng là rất đẹp, con gái như tôi còn không chịu nổi... May mà vai của tôi không có cảnh chung với vai của cô ấy."

"Nhìn tự nhiên như thế, có chỉnh sửa thật sao? Có khi nào đống hình trên mạng trước kia đều là giả hết không?"

"Chuyện này chắc chắn Cố Vân Yên biết, Vân Yên nói thử một câu đi, Cố Sanh Sanh sửa mặt chỗ nào thế?"

Kẻ xem náo nhiệt không sợ chuyện to, mọi người nửa thật nửa đùa nhìn Cố Vân Yên với vẻ mặt hóng hớt. Cố Vân Yên mỉm cười miễn cưỡng, nói: "Chuyện của chị Sanh Sanh tôi không rõ lắm đâu."

"Xí!" Đám người tỏ vẻ khinh thường, đều hận không thể lấy kính lúp soi Cố Sanh Sanh từ đầu đến chân để xem cô sửa chỗ nào.

Cố Sanh Sanh đứng trước phông chụp, toàn bộ đèn chiếu trong phim trường đều rọi thẳng vào cô, may là toàn thân Cố Sanh Sanh hoàn hảo không có vết nhơ nào. Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh chụp không ngừng nghỉ, đạo diễn Trương đứng một bên kiên nhẫn giải thích cho cô hết lần này đến lần khác.

Chân mày Cố Sanh Sanh được tỉa lại chút ít, làm toát ra khí chất anh hùng pha lẫn với nét ma mị đặc biệt. Chiếc váy suông cũng không thể làm mất đi phong thái tiểu thư giàu có của cô. Roi dài đỏ tía quấn quanh cổ tay càng giúp cho làn da trắng nõn thêm nổi bật vạn phần.

Cố Sanh Sanh mỹ mạo kinh người, đời trước được không ít họa sư họa tranh, cho nên cô biết rất nhiều tư thế tạo dáng. Cô nhìn thoáng qua thanh kiếm đạo cụ nằm trên đất, móc chân một cái, thanh kiếm bay lên rồi yên vị nằm trong tay cô.

Mọi người ồ lên, trầm trồ khen ngợi.

Đạo diễn Trương dẫn đầu vỗ tay, quay sang nói với biên kịch: "Cố Sanh Sanh này trước kia đã từng học qua rồi sao? Vừa nhìn là biết người có bản lĩnh, còn có thể tạo dáng thành thạo như thế."

Biên kịch cười nói: "Trước kia cô ấy có quay hai bộ cổ trang tiên hiệp, chắc là được học từ đó. Tôi thấy cô ấy chụp cũng kha khá, chúng ta nên chuyển sang Chu Hàn Chỉ rồi, dù gì Chu Hàn Chỉ mới là vai chính..."

Biên kịch này là người của Thẩm Đình Sâm phân đến để nâng đỡ Cố Vân Yên.

Đạo diễn Trương nhìn chằm chằm Cố Sanh Sanh: "Còn chưa chốt nhân vật, đừng có luôn mồm Chu Hàn Chỉ này Chu Hàn Chỉ nọ."

Cố Vân Yên đứng một bên lặng lẽ dỏng tai lên nghe, trong lòng chợt nhảy dựng. Mãi cho đến lúc Cố Sanh Sanh chụp xong, đến lượt cô ra sân, cả người Cố Vân Yên vẫn còn chìm trong hoảng loạn nên chỉ miễn cưỡng bày ra mấy tư thế.

Đạo diễn Trương thấy vậy liền nhíu mày: "Chuyện gì đây? Chu Hàn Chỉ là nữ đệ tử được chưởng môn ưu ái nhất, ở giai đoạn đầu tính cách nhu nhược yếu đuối cộng thêm một chút kiêu ngạo, còn cô ở đó sợ hãi rụt rè cái quái gì thế?"

"Đệ nhất mỹ nhân võ lâm đây sao trời?"

"Haha, có Cố Sanh Sanh ở đây còn ai dám xưng đệ nhất mỹ nhân nữa?"

Mới vừa rồi một mình Cố Vân Yên chiếm dụng tận ba chuyên viên trang điểm, đám nữ diễn viên bên cạnh đều bị chọc tức từ sớm, giờ này thay phiên nhau bỏ đá xuống giếng. Nghe mọi người bàn tán về mình, đầu óc Cố Vân Yên càng lúc càng rối tinh rối mù.

Cô tạo dáng mỗi lúc một xấu đi, cánh tay cầm kiếm khẽ run lên, thanh kiếm rớt xuống đất tạo nên âm thanh chói tai.

Ai đó bỗng nhiên cười khinh bỉ một tiếng. Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Cố Vân Yên giờ phút này mồ hôi đầm đìa, nhếch nhác không thể tả nổi.

Tịch Tuyết Nhi nói: "Đạo diễn, hay là để chúng tôi chụp trước được không ạ? Tôi có cảm giác rồi."

Những người khác thấy vậy liền vội vàng khoe tài theo, đám người quay quay chụp chụp cả một ngày đều mệt mỏi, chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến Cố Vân Yên. Đạo diễn đành phải gật đầu, bảo Cố Vân Yên xuống trước, chờ đến lúc có cảm xúc tốt rồi tiếp tục.

Cố Vân Yên rốt cuộc chịu không nổi, chạy ra ngoài gấp rút gọi cho Thẩm Định Sâm: "Đình Sâm, giờ anh đang bận sao?"

Thẩm Định Sâm đầu bên kia cực kỳ tĩnh lặng, thanh âm cũng thấp hơn bình thường: "Có chuyện gì thế?"

Cố Vân Yên như đang ngập trong oan ức, đem hết toàn bộ sự việc vừa rồi kể cho Thẩm Định Sâm nghe.

Trong phòng hội nghị, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Định Sâm. Thẩm Định Sâm đành phải đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài: "Giải lao 10 phút."

Cố Vân Yên trong điện thoại vẫn còn đang lải nhải Cố Sanh Sanh ở phim trường xa lánh cô như thế nào. Thẩm Định Sâm tính thời gian, không thể không chen ngang lời cô: "Vân Yên, tính cách Cố Sanh Sanh trước giờ là như thế, ngày trước em đâu có so đo với cô ấy."

Cố Vân Yên nghẹn một chút, kiềm không được nói: "Có phải anh đã thấy hối hận, bắt đầu trách em lúc trước chen vào giữa anh và chị Sanh Sanh..."

"Giờ nói thì có tác dụng gì?" Thẩm Định Sâm mệt mỏi cực độ, "Vân Yên, chẳng phải chính em đã nói đóng phim cần phải dựa vào nỗ lực và thiên phú của bản thân hay sao? Anh đã trải đường sẵn rồi, em cứ chú tâm vào nhân vật của mình cho tốt, đừng so bì với Sanh Sanh nữa."

Cố Vân Yên cứng họng không trả lời được. Thẩm Định Sâm thuận miệng an ủi cô vài câu rồi ngắt điện thoại, trở lại phòng họp.

Vài cổ đông lớn tuổi có địa vị cao thầm thì với nhau: "Đang họp mà ra ngoài nghe điện thoại."

"Vì một người phụ nữ..."

Âm thanh không chút giấu giếm dừng lại bên tai Thẩm Định Sâm làm anh càng thêm bực bội. Sự việc say rượu lái xe ngày trước vì có Cố Vân Yên mà bị khắp nơi đưa tin, cổ phiếu Thẩm thị theo đó tụt dốc không phanh. Đám người này càng ngày càng không phục Thẩm Định Sâm, hôm nay lại vì chuyện đầu tư riêng cho Cố Vân Yên mà không ngừng lên án anh.

Cố Vân Yên lại cố tình không hiểu cho anh, còn suốt ngày vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi lặt vặt gọi điện đến làm phiền, bất kể anh đang bận rộn hay mệt mỏi.

Nghe âm thanh nóng vội trong điện thoại, nước mắt Cố Vân Yên trực trào rơi xuống, cô nhéo lòng bàn tay mình để kìm lại. Rõ ràng là Cố Sanh Sanh cố ý, cố ý chọn quần áo giống cô, bắt chước cô cầm kiếm, tất cả chỉ để làm nhục cô... Thẩm Định Sâm lại còn thiên vị Cố Sanh Sanh nữa.

Cô cắn môi, viết một Weibo mới: @Cố Vân Yên tích v: Rốt cuộc mọi sự nỗ lực có xứng đáng hay không? Mất mát, hoang mang... [biểu cảm tủi thân].

Các fan lập tức ùa vào an ủi cô, ôm ấp hôn hít tâng bốc. Cố Vân Yên đọc bình luận, tinh thần khá lên không ít. Từ khi video Cố Sanh Sanh đánh cô ở phim trường bị phát tán rộng rãi, mọi người đều về phe kẻ yếu, cũng vì thế mà cô hốt thêm được rất nhiều fan hâm mộ.

Điện thoại phút chốc reo lên. Cố Vân Yên nhìn cái tên kia, xoắn xuýt một lúc rồi mới bắt tiếp thoại.

Một giọng nói lơ đễnh mà trầm thấp vang lên: "Vì sao tủi thân?"

Tinh thần của Cố Vân Yên đã tốt hơn, cô nhỏ giọng nói: "Xúc động chút thôi, không có chuyện gì đâu. Anh không bận sao?"

Người đàn ông cười nói: "Còn chuyện gì quan trọng bằng em. Tâm trạng không tốt có thể tâm sự với tôi, nói ra sẽ dễ chịu hơn."

Cố Vân Yên ở bên kia bị Thẩm Định Sâm lạnh nhạt, bây giờ lại có người đến đền bù cho cô. Cố Vân Yên bỏ qua chuyện nhan sắc của mình bị xem nhẹ, kể mấy chuyện khác còn thêm mắm thêm muối, biến Cố Sanh Sanh thành kẻ lôi kéo mọi người cô lập cô.

Nói xong, người đầu kia chỉ đáp lại một câu: "Yên tâm, tôi giúp em trút giận."

Tim Cố Vân Yên đập mãnh liệt, cô vội nói: "Tâm trạng không tốt nên than phiền chút thôi. Thật ra là bản thân em không đủ ưu tú, anh đừng làm gì hết nhé. Chuyện hotsearch lần trước đã đủ khiến em áy náy lắm rồi. Nếu để ba mẹ em biết, chắc chắn họ sẽ đau lòng."

"À, hai người ba mẹ nuôi kia không đáng để em bảo vệ vậy đâu. Con người em quá lương thiện nên mới bị Cố Sanh Sanh kia ức hiếp." Người đàn ông tiếp tục dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên cũng không lập tức ngắt điện thoại, chỉ có thể đỏ mặt nghe tiếp, lâu lâu đáp lại vài câu: "Anh đừng nói bậy, đạo diễn bên này xong rồi, em phải gác máy đây."

Cô muốn cúp máy, nhưng lại không cưỡng lại được sự nhiệt tình của người đàn ông nên vẫn tiếp tục nói chuyện, bất tri bất giác đi ra xa.

Cửa sổ chiếc xe bảo mẫu bên cạnh nơi cô vừa đứng hạ xuống, một chàng trai với mái tóc xoăn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt ngái ngủ khó chịu.

...

Đèn đóm trong thư phòng sáng rực, hắt lên sườn mặt không chút biểu cảm của Thẩm Vọng. Anh nhẹ nhàng vân vê ngón tay, mở điện thoại ra. Giọng nói ngọt ngào của Cố Sanh Sanh truyền đến: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng, đang làm gì đó?"

Hết câu này đến câu khác, đều là ba hoa những chuyện vụn vặt trên trời dưới đất, nhưng lại có sức thắp sáng cả căn phòng lạnh lẽo u ám, khiến cho ấm áp đong đầy.

Âm thanh hệ thống ngẫu nhiên vang lên, là tiếng phiên dịch biểu tượng cảm xúc: "Nhận được hình ảnh: Mèo nhỏ cầu được để ý."

"Nhận được hình ảnh: Mèo nhỏ khóc huhu."

"Nhận được hình ảnh: Tôi có thể sờ chim nhỏ của bạn không."

Thẩm Vọng: "..."

Ý cười vẫn còn đọng lại trên khóe môi của Thẩm Vọng, anh sợ mình nghe lầm nên đã nhấn đọc tin nhắn thêm một lần, sau đó đột nhiên úp mạnh điện thoại xuống mặt bàn. Tựa như vừa được nghe chính miệng Cố Sanh Sanh nói những lời này, hai tai anh lại từ từ phiếm hồng lên.

Đầu bên kia Cố Sanh Sanh đã tẩy trang xong, vừa bước ra từ phòng thay đồ thì thấy Tịch Tuyết Nhi và An Hà đang trang điểm.

Cố Sanh Sanh: "Mới tẩy trang xong mà các cậu trang điểm lại làm gì?"

Không chỉ có An Hà và Tịch Tuyết Nhi, các cô gái xung quanh cũng lấy hộp phấn ra dặm lại, ai nấy đều đoan trang gọn gàng, so với đợt thử vai trước còn đầu tư hơn gấp mấy lần.

Tịch Tuyết Nhi kéo Cố Sanh Sanh qua, hưng phấn nói: "Đạo diễn bảo tối nay mở tiệc mừng khai máy, Tạ Tử Khanh cũng đến đó!"

"Tạ Tử Khanh? Là ai vậy?"

''Haha cô đùa gì thế, còn Tạ Tử Khanh nào nữa!'' Cô gái bên cạnh chen miệng vào, ''Chính là soái ca bước ra từ truyện tranh, Tạ Tử Khanh đó!''

Các cô gái cô một câu tôi một câu, không có câu nào là không nhắc đến Hạ Tử Khanh, cực kỳ hưng phấn.

Tịch Tuyết Nhi kéo tay Cố Sanh Sanh: ''Sanh Sanh, người đã có gia đình như cậu chút nữa đừng có tranh đoạt với bọn tớ đấy nhé!''

''Đúng đó đúng đó, cứ để mặt mộc như thế này đi. Không được, mặt mộc của cậu cũng đẹp... Lát nữa ăn cơm phải cúi đầu xuống, không được ngẩng lên biết chưa?''

Cố Sanh Sanh nghĩa khí nói: ''Yên tâm đi, tớ sẽ không ngẩng đầu, coi như đang bị sái cổ được chưa!''

Tiệc tối của đoàn phim được đặt tại một quán ăn nhỏ, chỗ ngồi thoải mái, tính riêng tư khá tốt.

Tạ Tử Khanh đến trễ, đang khoan thai đi vào.

Tạ Tử Khanh vừa xuất hiện, không khí toàn bộ quán ăn sôi nổi hơn hẳn, các cô gái vốn hay rụt rè tối nay lại như chim công xòe đuôi, liên tục ném ánh mắt về phía Tạ Tử Khanh.

Cố Sanh Sanh nhớ đến từ ''bước ra từ truyện tranh'' nên tò mò liếc anh nhiều thêm vài lần. Tạ Tử Khanh trông khoảng đầu hai mươi, mái tóc màu nâu uốn xoăn, mặc áo phông đen và quần jean rách gối, chân mang boot Martin, khuôn mặt còn nét thiếu niên đẹp trai rạng ngời, mí mắt mỏng manh hơi rũ xuống, chính xác là kiểu ăn chơi trác táng người ta hay nói đến.

Đạo diễn Trương cười vui vẻ, quàng tay qua vai anh: ''Tử Khanh, cậu đến muộn rồi, phạt rượu.''

Tạ Tử Khanh còn chưa mở miệng, Cố Vân Yên ngồi bên cạnh đã lên tiếng: ''Đạo diễn à, lúc nãy ngài vừa nói ngày mai còn phải khai máy, không cho phép mọi người uống rượu, nên chúng tôi mới uống nước trái cây thay thế còn gì.''

Tạ Tử Khanh rốt cuộc cũng nhấc mí mắt lên, nhìn cô một cái. Song Cố Vân Yên cũng không đỏ mặt, bưng một ly nước ép dưa hấu lên đưa cho anh: ''Uống cái này đi.''

Tạ Tử Khanh vươn tay cầm lấy.

Cố Vân Yên thầm vui vẻ trong lòng. Cô biết Tạ Tử Khanh trước giờ đều không dính đến rượu bia, rất thích uống nước dưa hấu, nên mới ra vẻ thân thiện chăm sóc, thiếu niên ở tuổi này rất thích kiểu chị gái ôn nhu.

Các cô gái xung quanh trừng mắt nhìn về phía hai người họ. Cố Vân Yên này dám lấy tư cách vai chính để ngồi bên cạnh Tạ Tử Khanh, đúng là gần đèn thì sáng mà.

Tạ Tử Khanh bưng ly nước dưa hấu, sang tay rồi đưa thẳng cho vị biên kịch gần đó: ''Hình như anh hết đồ uống rồi nhỉ, lấy cái này đi.''

Nói rồi lại cầm ly bia lên: ''Chúc đoàn phim chúng ta khai máy thuận lợi, phim mới hot mạnh.''

Các cô gái như mở cờ trong bụng, sôi nổi nâng ly lên phụ họa theo. Chỉ có Cố Vân Yên sắc mặt cứng đờ, hành động này của Tạ Tử Khanh chẳng khác nào đánh thẳng vào cô trước mặt bao nhiêu người, cô đã chọc phải hắn từ lúc nào vậy?

Cố Sanh Sanh cũng bưng nước trái cây lên chạm ly với mọi người. Ánh mắt cô vô tình chạm phải Tạ Tử Khanh trong một giây, lúc đầu thấy mặt anh thoáng qua chút kinh ngạc, ngay sau đó liền dửng dưng quay đầu lại, không có ý định che giấu vẻ ác cảm.

Cố Sanh Sanh: ''???''

Cố Sanh Sanh mang theo tâm trạng khó hiểu cúi đầu xuống lướt điện thoại, Tịch Tuyết Nhi và An Hà đang điên cuồng gào khóc trong nhóm chat.

Tịch Tuyết Nhi: ''Cúi thấp xuống chút nữa đi Sanh Sanh! Cậu ngồi cạnh tớ chênh lệch thê thảm quá đi mất!''

An Hà: ''Đẹp trai quá má ơi! Không hổ danh là tường thành của tớ, bậc thầy né thính!''

Tịch Tuyết Nhi: ''Nhân danh hành động vả mặt bạch liên hoa vĩ đại này, đêm nay phải hiến thân vì anh ấy! Ví dụ chốc nữa tớ giả vờ uống say rồi đi nhầm phòng thì có khả thi không?''

An Hà: ''Tránh ra, tớ xí chỗ trước!''

Cố Sanh Sanh: *mèo nhỏ nghi hoặc.jpg* ''Người đó đẹp trai lắm sao?''

Tịch Tuyết Nhi: ''Cậu không cảm thấy vẻ ngoài của anh ấy rất giống nhân vật truyện tranh sao? Người ta là xé sách đi ra đó!''

Cố Sanh Sanh đối với cụm từ ''bước ra từ truyện tranh'' này cảm thấy cực kỳ mới lạ, người đàn ông xé sách đi ra à ?! Vậy chẳng phải mình chính là cô gái xé sách đi ra hay sao?

Cô lập tức mang ý tưởng táo bạo này nói cho Thẩm Vọng nghe, gửi xong mới thấy tin nhắn hồi âm trước đó của Thẩm Vọng.

''Về rồi cho sờ.''

Cố Sanh Sanh: ''???''

Cố Sanh Sanh kéo ngược lên trên mới phát hiện ra chính mình đã gửi cho anh một chuỗi biểu tượng cảm xúc đầu mèo, trong đó có một nhãn dán: tôi có thể sờ chim nhỏ của bạn được không?

Cô cao hứng nói: ''Anh có chim nhỏ thật hả?''

Khung chat của Thẩm Vọng hiện lên dòng "đang nhập văn bản'', hơn nửa ngày vẫn không thấy tin nhắn mới, nào ngờ anh trực tiếp gọi đến.

Cố Sanh Sanh che điện thoại lại, đi ra hành lang bắt máy.

Hành lang lầu hai trồng mấy cây thường xanh cao vút, gió lạnh thổi đến mang theo mùi nhựa thông thơm ngát, rất giống mùi hương trên người Thẩm Vọng.

Cố Sanh Sanh kê điện thoại sát bên tai, giọng nói Thẩm Vọng nặng nề: ''Có hay không không phải bản thân em rõ nhất sao?''

''Tôi chưa được thấy mà.'' Cố Sanh Sanh hồi tưởng một chút, biệt thự Thẩm gia căn bản không có nuôi bất cứ chim chóc nào, chỉ có vài chú chim sẻ béo béo hay bay đến đậu xuống trước cửa nhà bếp thôi.

Thẩm Vọng cười khẽ: ''Biết giả vờ đấy. Thử vai xong chưa?''

''Ừ, thử xong rồi! Sáng mai là có thể bắt đầu quay phim rồi nha!" Cố Sanh Sanh tự hào nói, "Vai của tôi là vai đầu tiên được quay, người khác còn chưa đến lượt đâu."

Thẩm Vọng cười như không cười: "Ừ, rất khá."

Cách điện thoại, giọng nói trầm thấp của Thẩm Vọng càng thêm từ tính, lộ ra ý tứ chiều chuộng mơ hồ. Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, rất muốn chui vào lòng Thẩm Vọng để cọ vài cái: "Ừ... tôi giỏi nhất, anh khen tôi thêm mấy câu đi."

Thẩm Vọng cúi đầu cười hai tiếng: "Số lượt khen ngợi trong hôm nay đã dùng hết rồi."

"Hừ!" Cố Sanh Sanh khẽ nhăn mũi, "Không nói chuyện với anh nữa, cúp máy đây!"

Thẩm Vọng thong thả ung dung: "Em dám?"

"..." Cố Sanh Sanh như một chú cá nóc xù gai, nhảy qua nhảy lại trên mặt đất: "Anh nghĩ tôi sợ chắc!"

Nếu lúc này trong thư phòng có người thứ hai thì chắc chắn sẽ bị biểu cảm chưa từng có của Thẩm Vọng làm cho kinh ngạc, từng đường nét trên khuôn mặt lạnh băng thường ngày đều ôn hòa hơn hẳn, khóe môi còn khẽ cong lên: "Tôi nghe bên đó có tiếng gió, em đang làm gì thế?"

"Liên hoan với mọi người trong đoàn đó." Cố Sanh Sanh lập tức bị di dời lực chú ý, luyên thuyên nói tiếp, "Mấy người đó uống rượu, Tuyết Nhi không cho tôi ngẩng mặt lên nên phải đi ra ngoài."

Thẩm Vọng: "Không cho ngẩng mặt lên? Cô ta dám ức hiếp em?"

"Cậu ấy không cho tôi nhìn Tạ Tử Khanh." Cố Sanh Sanh thần bí cười hì hì, "Tuyết Nhi muốn chuốc say Tạ Tử Khanh, sau đó giả vờ đi nhầm phòng để bắt người."

Đây là lần thứ hai Cố Sanh Sanh nhắc đến người đàn ông khác. Ngữ khí Thẩm Vọng nhạt dần: "Tạ Tử Khanh là ai?"

Cố Sanh Sanh học theo điệu bộ của Tịch Tuyết Nhi, khoa trương nói: "Anh không biết anh ta hả? Là đỉnh lưu của giới giải trí hiện nay đó! Giá trị nhan sắc cao lắm!"

Giữa mày Thẩm Vọng tựa như giông tố sắp nổi lên, ngữ khí càng lúc càng dịu đi: "Thế à? Em cũng thấy hắn đẹp?"

"Đẹp chứ." Cố Sanh Sanh thẳng thắn gật đầu, một tay cô gác lên thành lan can, đá nhẹ mũi chân, "Nhưng mà vẫn không bằng anh." So với tôi càng kém xa.

Móng vuốt của mèo nhỏ cào đúng chỗ ngứa không trật một li.

Thẩm Vọng nhấp môi, khóe môi cong lên cao hơn: "Chỉ giỏi lấy lòng. Không cho phép uống được, cũng không được nhìn Tạ Tử Khanh kia. Dám nhìn một lần..."

Thẩm Vọng nghĩ đến một câu nói rất hung dữ, dừng lại một lát rồi mới tiếp tục: "Nhéo nát mặt em."

"Á!" Cố Sanh Sanh che khuôn mặt phúng phính của mình lại, đồ Thẩm Vọng độc ác! Cô lui về phía sau hai bước, đột nhiên dẫm phải mũi giày của ai đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play