Edit: hanthy915
Cố Sanh Sanh bắt đầu nổ: "Thẩm Vọng một đêm tận bảy lần."
"Vãi shit!"
Tịch Tuyết Nhi và An Hà cùng nhau chảy nước miếng.
"Một đêm bảy lần có thật hả má?! Sanh Sanh, eo cậu vẫn ổn chứ?"
"Chỉ có trâu mệt, làm gì có đất hỏng, cậu chẳng hiểu gì hết!"
"Các cậu một đêm bảy lần có đổi tư thế không?"
Cố Sanh Sanh thuận miệng đáp: "Không."
Tịch Tuyết Nhi: "Quào... không đổi tư thế không mỏi hả?"
Cố Sanh Sanh nổ càng to hơn: "Không mệt, dù sao cũng chẳng phải tớ làm."
An Hà: "Cái này hình như hơi thiếu tình thú thì phải."
Cố Sanh Sanh không thích người khác chê Thẩm Vọng: "Điều này chứng tỏ Thẩm Vọng là người một lòng một dạ!"
Tịch Tuyết Nhi gãi gãi mắt: "Cậu không hiểu gì hết. Tình thú là yếu tố quan trọng giúp gia tăng tình cảm vợ chồng! Bắt được trái tim của người đàn ông rồi, tiếp đến là thận của hắn! Không lẽ cậu không muốn Thẩm Vọng yêu mình hơn sao?"
Cố Sanh Sanh thốt lên: "Muốn chứ!"
Tịch Tuyết Nhi nói tiếp: "Còn nữa nha, cậu phải lãng mạn lên một chút, đầu tư mặt mũi và body vào, đảm bảo làm Thẩm Vọng chết mê chết mệt luôn!"
Thẩm Vọng chết mê chết mệt mình à? Cố Sanh Sanh chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy hạnh phúc muốn bay lên, hai bên má dần phiếm hồng: "Cái đó... làm thế nào để có... tình thú?"
Tịch Tuyết Nhi nhiệt tình chỉ dạy: "Ví dụ như... Với cậu... Còn có..."
An Hà cũng góp phần vào: "Còn... Và... Và..."
Cố Sanh Sanh nghe đến đần mặt ra.
Tịch Tuyết Nhi tức tối nói: "Video tớ gửi cậu không thèm xem à?"
Cố Sanh Sanh nhăn mặt: "Mấy cái đó buồn nôn lắm."
An Hà thở dài: "Tớ đã nói gu cậu nặng quá rồi mà Tuyết Nhi, cho cậu ấy đọc truyện đi, vừa hình vừa chữ dễ hình dung hơn."
Thế là ba người tụm đầu vào nhau mở Tấn Giang lên, kết quả là từ phần cổ nam chính trở xuống đều không hiện ra. Ngược lại vì chung cư ở vị trí quá cao, vpn bị treo mất.
An Hà ngán ngẩm: "Sao cậu còn chưa down xuống nữa?"
Tịch Tuyết Nhi thét to: "Trời má, cậu nghĩ tớ là loại người gì mà xem hàng lậu hả?!"
Chuyện Cố Vân Yên đọc truyện lậu bị tung lên mạng ngày trước chính là trò cười mà Tịch Tuyết Nhi có nhai lại ngàn lần cũng không chán.
Không có sóng, không đọc được truyện, ba người hậm hực nằm dài ra.
Cố Sanh Sanh lên tiếng: "Mặc kệ tình thú đi, dù sao đối với đàn ông nó cũng chẳng quan trọng."
Tịch Tuyết Nhi bi phẫn nói: "Tất nhiên không quan trọng với cậu rồi, người đàn ông của cậu một đêm những bảy lần mà!"
An Hà ca thán: "Đúng là người ăn không hết, kẻ tìm không ra."
Tịch Tuyết Nhi đấm thịch thịch vào gối: "Tớ cũng muốn một đêm bảy lần! Hôm qua là tổng giám đốc bá đạo, hôm nay là trợ lý trung thành, tớ chiều được hết! Sanh Sanh, làm mai cho tớ một người đi, tớ thèm lắm rồi!"
Cố Sanh Sanh đành phải đồng ý giúp cô nghe ngóng xem Lý Cạnh còn độc thân không, cô quay sang hỏi An Hà: "Thẩm Vọng còn một trợ lý nữa tên Chu Vị, tớ hóng giúp cậu luôn nhé?"
Cứ như thế, chuyện tình duyên của các chị em được Cố Sanh Sanh thu xếp ổn thỏa.
Ba cô tán gẫu thêm một lúc lâu nữa mới đi ngủ.
Cố Sanh Sanh đẩy cái chân nặng trịch của Tịch Tuyết Nhi ra, rón rén rời giường vào trong toilet, đóng cửa nhìn điện thoại.
Hôm nay Cố Sanh Sanh quẩy banh nóc, không kịp đọc tin nhắn của Thẩm Vọng. Mở wechat ra thấy anh gửi cho cô mấy tin, rất là kiềm chế, cách một tiếng gửi một tin.
Thẩm Vọng hỏi cô trưa nay ăn gì, chuẩn bị đi chỗ nào chơi. Anh còn gửi cho cô tấm hình chụp bữa tối --- một chiếc bánh sandwich. Xung quanh là mấy tập tài liệu Cố Sanh Sanh đọc không hiểu.
Ngoài ra còn có một bức hình chú mèo đen với cái đầu tròn và cặp mắt tròn, trên cái cổ béo núc ních cột chiếc nơ bướm màu đỏ, nhìn nó ngu ngốc hết sức.
Khúc sau là tin nhắn chuyển tiền.
Cố Sanh Sanh vui vẻ bấm chấp nhận.
Gần như ngay lập tức, Thẩm Vọng gọi điện đến: "Sao chưa ngủ nữa?"
Cố Sanh Sanh buộc miệng: "Em thèm anh."
Thẩm Vọng: "..."
"Không... không phải." Cố Sanh Sanh lắc đầu sửa lại: "Em nhớ anh lắm."
Thẩm Vọng cười khẽ: "Ngày mai giải thèm cho em."
Không khí trong toilet có chút lạnh, Cố Sanh Sanh không khỏi nhớ đến lồng ngực ấm áp của Thẩm Vọng. Cô ôm điện thoại, giọng điệu rất đáng thương: "Thế anh có nhớ em không?"
Hơi thở Thẩm Vọng hơi chậm lại, anh chỉ đáp: "Đừng làm nũng nữa, ngoan ngoãn ngủ đi."
Cố Sanh Sanh không nghe được câu trả lời, trong lòng như bị móng vuốt mèo con cào một nhát. Hôm sau trời còn chưa sáng, Tịch Tuyết Nhi và An Hà vẫn đang ngao du trong giấc mộng, Cố Sanh Sanh đã vọt về nhà.
Thẩm Vọng đang ngủ trên giường.
Cố Sanh Sanh rón rén đến sát giường nhìn anh.
Gần đây Thẩm Vọng ngủ không ngon giấc, dưới đáy mắt có quần thâm đen nhàn nhạt, trong giấc mơ cũng hơi nhíu mày, trông rất anh tuấn phong độ. Chiếc chăn bông trên người đắp từ eo trở xuống, để lộ ra cơ ngực săn chắc và hai đường cong nhân ngư.
Hình như Cố Sanh Sanh có chút hiểu ra cảm giác thèm khát cơ thể đàn ông là như thế nào.
Thẩm Vọng đột nhiên mở mắt, đối diện với hai mắt của Cố Sanh Sanh: "..."
"Chào buổi sáng!" Cố Sanh Sanh giơ túi giấy trong tay lên: "Em mang bữa sáng về cho anh nè."
Thẩm Vọng hơi ngồi lên, lấy điện thoại xem thời gian: "Sao em về sớm vậy?"
Cố Sanh Sanh nôn nóng hỏi: "Hôm qua anh chưa trả lời câu hỏi của em, có nhớ em không đó?"
Thẩm Vọng lạnh lùng đáp: "Cả ngày anh bận rộn nhiều việc, không rảnh xem điện thoại, thời gian đâu lo cho mèo hoang chứ."
"Em không phải là mèo hoang, em là mèo nhà anh chứ bộ!" Cố Sanh Sanh đuối lý, gác cằm lên mép giường, vẻ mặt đầy trông mong, "Lúc em đi chơi ở bên ngoài vẫn luôn nhớ đến anh. Còn anh không nhớ em chút nào sao?"
Giết người rồi.
Thẩm Vọng bị tước vũ khí đành phải đầu hàng vô điều kiện: "Nhớ chứ... từng phút từng giây."
Cố Sanh Sanh vui sướng nhào vào lòng Thẩm Vọng, được vòng tay và hơi thở quen thuộc bao quanh, Cố Sanh Sanh lập tức cảm thấy an tâm vô cùng: "Em cũng nhớ anh lắm đó, đêm qua ở nhà Tuyết Nhi ngủ không được luôn."
Nụ cười của Thẩm Vọng càng lúc càng rộng hơn.
Hai người ôm nhau một lúc, Cố Sanh Sanh vội vàng lôi bữa sáng ra: "Mau ăn đi, còn nóng đó."
Thẩm Vọng: "Gần đây em ăn bao nhiêu thức ăn nhanh rồi hả?"
Cố Sanh Sanh vội vứt nồi: "A Thành mua đó."
Cô chỉ nhìn chằm chằm biển hiệu Mc*** hai ba lần lúc chờ đèn đỏ thôi mà...
Thẩm Vọng đã sớm biết rõ mấy trò khôn vặt của Cố Sanh Sanh, anh nhéo má cô một cái rồi đi vào toilet.
Đánh răng xong, hai người cùng ngồi quanh bàn nhỏ ăn sáng.
Bánh khoai chiên vàng óng xốp giòn, sữa đậu nành vừa thơm vừa ngọt. Mấy chiếc Hamburger vẫn còn nóng hổi, hamburger trứng béo béo mềm mềm, hamburger thịt heo phile trứng thơm ngon mọng nước, Cố Sanh Sanh cắn của mình một miếng, rồi cắn của Thẩm Vọng một miếng, nhân đôi niềm vui.
Cố Sanh Sanh tíu ta tíu tít kể cho Thẩm Vọng về một ngày kỳ diệu của mình, Thẩm Vọng yên lặng lắng nghe, đáy mắt toàn là ý cười.
Để Cố Sanh Sanh đi gặp bạn bè hay là ngủ qua đêm ở ngoài đều chạm vào ham muốn chiếm hữu có trong máu Thẩm Vọng. Đêm qua Cố Sanh Sanh nũng nịu bảo nhớ anh, Thẩm Vọng suýt chút nữa phá hỏng kiềm chế, phái người đi mang Cố Sanh Sanh về nhà.
Thật vui vì mình đã không làm như thế.
Mãi cho đến khi Cố Sanh Sanh làm rơi bánh khoai lên giường, cô lật đật nhặt lên, còn nhỏ giọng nói: "An Hà nói đồ ăn rớt xuống đất không quá 3 giây vẫn có thể ăn được."
Thẩm Vọng: "..." Chắc anh phải lọc lại bạn bè cho Cố Sanh Sanh rồi.
Ăn sáng xong, Cố Sanh Sanh đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị cùng Thẩm Vọng ra ngoài.
Thẩm Vọng cứ nằng nặc đòi chen chúc chung một chỗ với cô, Cố Sanh Sanh trang điểm, anh ở bên cạnh cạo râu, ngón tay thon dài cầm dao cạo lướt qua cái cằm râu lún phún, hấp dẫn chết mất.
Cố Sanh Sanh bị phân tâm nên vẽ lệch eyeliner, phải vội vội vàng vàng dùng bông ngoáy tai sửa lại.
Điện thoại Cố Sanh Sanh rung lên, Thẩm Vọng nhắc cô: "Có tin nhắn kìa em."
Cố Sanh Sanh tập trung sửa eyeliner, không để ý nói: "Xem giúp em thử có phải tin nhắn của Tuyết Nhi không."
Đúng là tin từ Tịch Tuyết Nhi và An Hà. Hai cô tỉnh dậy không thấy Cố Sanh Sanh đâu, trong đầu tự nhiên tưởng tượng đến mấy vụ án thiếu nữ bị bắt cóc nhốt vào phòng kín nên la hét ầm ĩ đòi báo cảnh sát, đến tận khi thấy lời nhắn Cố Sanh Sanh để lại trên tủ đầu giường, Tịch Tuyết Nhi nổi giận spam tin nhắn đến.
Cố Sanh Sanh liếc nhìn màn hình điện thoại đã được mở khóa. Thẩm Vọng không có ý định đọc tin nhắn của cô, song vẫn không ngăn được những lời nói trần trụi đập vào mắt anh.
Khó khăn lắm Cố Sanh Sanh mới lau sạch được eyeliner, cô chấm chấm khóe mắt, lại gần nhìn điện thoại: "Tuyết Nhi nói gì thế?"
Thẩm Vọng đẩy điện thoại đến trước mặt cô: "Em tự xem đi."
Hai mắt Cố Sanh Sanh ngấn nước, mí mắt đỏ ửng, trông cô lúc này quyến rũ vô cùng. Cố Sanh Sanh nhìn màn hình một lúc rồi trợn tròn mắt.
Thẩm Vọng cười như không cười nắm cằm cô: "Em thèm khát cơ thể anh à? Một đêm bảy lần hửm? Hơi cháy đấy bảo bối ạ."
Cố Sanh Sanh hét lên, lúc này cô chỉ muốn mang khuôn mặt đỏ như cà chua của mình chạy khỏi biệt thự nhảy xuống biển, bơi đến một hòn đảo không người nào đó sống hết phần đời còn lại.
Cuối cùng vẫn phải ngồi cùng xe với Thẩm Vọng đi ra ngoài. Cố Sanh Sanh dán mặt trên cửa sổ xe, ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Thẩm Vọng liếc cô một cái, Cố Sanh Sanh liền xù lông lên: "Cười gì mà cười!"
"Anh đâu có cười."
Cố Sanh Sanh phẫn nộ nói: "Hai mắt anh đang cười kia kìa!"
Giọng Thẩm Vọng vẫn đàng hoàng chững chạc: "Một đêm bảy lần không thể không vui."
Cố Sanh Sanh: "Em muốn nhảy khỏi xe."
Thẩm Vọng lôi từ tủ lạnh trong xe ra một hộp sữa Vượng Tử, cắm ống hút đưa đến trước miệng Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh phồng má hút hai hơi, Thẩm Vọng phải hứa sau này không lấy chuyện này ra cười nhạo cô nữa, lúc này Cố Sanh Sanh mới từ bỏ suy nghĩ muốn tự tử, làm hòa với Thẩm Vọng.
Chiếc xe đưa Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh đến trước cửa bệnh viện, trước khi xuống xe, hai người hôn nhau một lần.
Thẩm Vọng dặn dò cô: "Chú ý an toàn, không được đi lung tung."
Cố Sanh Sanh cười đáp: "Biết rồi mà, tí nữa em đến công ty ăn cơm với anh."
Thẩm Vọng vui vẻ lau đôi môi ướt át của cô, sau đó chạy xe đi.
Lúc Cố Sanh Sanh đến phòng bệnh, An Hà đang cho ba mình ăn cơm. Cố Sanh Sanh lập tức lấy cháo cô tự nấu ra để An Hà đút cho ông.
Tịch Tuyết Nhi nói: "Vì lợi ích của Sanh Sanh cậu, tớ quyết định sẽ tha thứ cho hành vi trọng sắc khinh bạn đêm qua!"
Nhắc đến chuyện này, Cố Sanh Sanh liền nổi nóng lên: "Cậu còn dám nói hả! Đều tại cậu gửi tin nhắn bậy bạ, Thẩm Vọng nhìn thấy hết rồi kìa!"
Chân Tịch Tuyết Nhi mềm nhũn ra: "Không không không phải chứ... Tớ gửi nhiều lắm, Thẩm Vọng đọc được tin nào?"
Cố Sanh Sanh hừ một tiếng: "Tự cậu nghĩ đi."
Tịch Tuyết Nhi không dám nghĩ đến, bèn nói sang chuyện khác: "Sắc mặt của ba An tốt hơn nhiều rồi nè."
Cố Sanh Sanh bình tĩnh quan sát một chút, không biết có phải là ảo giác hay không, sắc mặt ba An Hà đúng là khá hơn trước kia thật.
Cố Sanh Sanh giải thích: "Đây là cháo dược thiện, rất tốt cho cơ thể. Sau này tớ rảnh thì sẽ nấu cho chú ăn, rất nhanh sẽ tốt lên thôi."
An Hà tuy cảm kích nhưng vẫn ngại phiền Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh cười: "Tớ bảo lái xe mang đến, không phiền đâu."
Tịch Tuyết Nhi hất vai cô: "Dược thiện của Sanh Sanh lúc nào cũng hiệu nghiệm mà. Tớ ăn bánh hoa hồng cậu ấy làm xong da đẹp lên hẳn luôn ấy, lỗ chân lông cũng biến mất tiêu."
An Hà đồng ý: "Đúng đúng đúng, mỗi lần bà dì của tớ đến cũng không thấy đau bụng nữa."
Sao mà không hiệu nghiệm được? Bình cháo thịt hôm qua dùng hết phân nửa linh khí của cô, hôm nay phải hút của Thẩm Vọng bù lại đây này.
Có điều hôm qua ăn xong một bát cháo mà ba An Hà đã tỉnh lại, hôm nay Cố Sanh Sanh không dám bỏ thêm nhiều quá, cứ từ từ giúp ba An khôi phục cũng được.
Huống hồ linh khí của cô chỉ là nhân tố phụ, không đến nỗi làm cho xác chết sống dậy, không thôi chân của Thẩm Vọng đã được chữa lành từ tám chục đời rồi.
Đang nghĩ lung tung, Tịch Tuyết Nhi bỗng chọc eo Cố Sanh Sanh: "Sanh Sanh, có dược thiện nào làm cho tớ lập tức trắng lên không?"
An Hà cũng sáp đến ám chỉ: "Sanh Sanh, dạo gần đây tóc tớ rụng hơi nhiều..."
Cố Sanh Sanh đành phải mượn cớ đi toilet để thoát thân. Cô chạy ra hành lang gọi điện thoại cho Thẩm Vọng, xong xuôi mới trở về phòng.
Đến trước cửa, Cố Sanh Sanh phát hiện có mấy người đang nhìn chằm chằm cô.
Cố Sanh Sanh quay đầu lại, vài hộ lý đứng cách đó không xa vội nhìn nhau, một cô gái bị đẩy ra khỏi hàng nói với Cố Sanh Sanh: "Xin hỏi chị có phải là Cố Sanh Sanh không ạ? Em, bọn em gần đây đang theo dõi <Triều Ca>, chị có thể ký tên cho bọn em không?"
Cố Sanh Sanh ngạc nhiên: "Tôi sao?"
Mặt Cố Sanh Sanh xinh đẹp tuyệt trần, đến gần lực sát thương càng cao hơn, khi cô không cười có cảm giác hơi khó gần.
Mặt của cô gái đỏ lên: "Vâng! Chị đóng Sở Minh Phù quá đẹp! Xem cảnh cuối cùng của chị mà em khóc quá trời!"
Cố Sanh Sanh cười rộ lên: "Cảm ơn cô. Tên cô là gì vậy?"
Cô gái thấy Cố Sanh Sanh đồng ý liền có chút sợ sệt: "Phương Nguyệt Nguyệt, Nguyệt của mặt trăng ấy ạ."
Cố Sanh Sanh nhận giấy bút, nghiêm túc viết: "Chúc Phương Nguyệt Nguyệt ngày nào cũng ăn ngon. Cố Sanh Sanh." Bonus cái đầu mèo siêu đáng yêu.
Cô gái tên Phương Nguyệt Nguyệt hạnh phúc nói: "Cảm ơn chị! Chị đẹp quá đi mất, đẹp hơn trên TV luôn!"
Mấy hộ lý khác thấy vậy liền ào đến xin ký tên. Các y tá và bác sĩ trẻ tuổi bên khoa khác cũng nghe tin chạy đến, số người vây quanh càng lúc càng nhiều.
Phải nhờ y tá trưởng xuất hiện, đám đông mới giải tán.
Nghe chuyện Cố Sanh Sanh bị chặn lại xin ký tên, Tịch Tuyết Nhi nổi máu phóng viên hỏi: "Xin hỏi bị chặn đường xin ký tên có cảm giác như thế nào?"
Cố Sanh Sanh nói đúng hai chữ: "Rất vui."
Ba diễn viên tuyến 18 mỉm cười đầy hạnh phúc.
Sau khi <Triều Ca> được phát sóng, tỉ lệ người xem đông đảo, các diễn viên chính phụ có liên quan đến phim đều phất lên --- trừ một mình Cố Vân Yên.
An Hà diễn vai cô gái đơn thuần hắc hóa hot nhất bấy giờ, khí chất và ngoại hình của cô khá sát với nhân vật, kỹ năng diễn xuất càng không phải bàn cãi, một thời gian sau độ nổi tiếng liền tăng lên. A Nặc của Tịch Tuyết Nhi tuy đất diễn ít nhưng xinh đẹp lộng lẫy, yêu ghét rõ ràng, cho nên cũng được người xem yêu thích.
Cố Sanh Sanh thì càng không cần phải nói.
Có một weibo nói thế này: Nếu chia tổng thể nhan sắc của <Triều Ca> thành 10 phần thì một mình Cố Sanh Sanh chiếm 8, Tạ Tử Khanh 1, những người khác chia nhau 1 phần còn lại.
Sau này sinh ra một phiên bản khác: Tổng thể nhan sắc của giới giải trí 10 phần, Cố Sanh Sanh 8 phần, Tạ Tử Khanh 1 phần, những người còn lại 1 phần.
Cố Sanh Sanh vì những lời này mà bị mang thêm không biết bao nhiêu thù hận, fan của các nữ diễn viên khác la lối, nhất thời làm nổ ra nhiều cuộc tranh cãi nảy lửa. Nhưng bọn họ không thể không thừa nhận Cố Sanh Sanh đẹp thật, Sở Minh Phù ác độc hay ngây thơ đều được diễn rất tinh tế, khiến cho người xem phải vừa yêu vừa hận.
Cặp thanh mai trúc mã Sở Minh Phù và Ngụy Vô Song càng hot hơn, biết rõ cặp đôi này không có kết quả, thế mà một đống người vẫn lao đầu vào chèo CP.
Mấy video Cố Sanh Sanh và Tạ Tử Khanh đứng chung một khung hình lúc trước lại bị đào lên. Cố Sanh Sanh đọc lướt mấy bình luận, toàn là "xứng đôi", rồi "giá trị nhan sắc đụng nóc". Cô nghĩ hẳn là Tạ Tử Khanh thấy video sẽ lại chê bai cho mà xem, anh ta muốn phủi sạch quan hệ với mình cơ mà.
Sau khi Sở Minh Phù hết vai, đa số người qua đường nhan khống giải tán hết, sức thảo luận về <Triều Ca> giảm xuống rõ rệt.
Lúc này, dân chúng đu phim cùng nhau mong chờ Cố Vân Yên ra sân.
Ekip và fan hâm mộ của Cố Vân Yên đã tạo nhiệt trước đó, còn không ngừng đăng tải mấy tấm hình Cố Vân Yên xinh đẹp đã qua chỉnh sửa, khiến cư dân mạng không rõ sự thật cực kỳ trông chờ.
Kết quả vừa chào sân, người xem lập tức bốc hỏa.