Thẩm Vọng nói một hơi nhiều như vậy, phải nói là ngàn năm có một, cảm giác khát tìm đến, trên bàn lại chẳng có nước. Anh ngã phịch người ra sau, ôm Cố Sanh Sanh vuốt ve mái tóc mát lạnh của cô để bình tĩnh lại.

Hiếm được thấy dáng vẻ tức giận của Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh chợt nghĩ, xưa nay anh bày mưu tính kế, mọi sự đều suy xét rất kỹ càng, còn có chuyện gì có thể làm anh tức giận đến thế? Cô nhỏ giọng hỏi Thẩm Vọng: "Có chuyện gì xảy ra ạ?"

Thẩm Vọng mở mắt, đối diện với ánh mắt trong veo của Cố Sanh Sanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo âu căng thẳng. Lúc này anh mới nhận ra hành động vừa rồi của mình đã dọa Cố Sanh Sanh sợ, Thẩm Vọng bèn hòa hoãn sắc mặt: "Không có gì, em không biết đâu."

Cố Sanh Sanh muốn chọc Thẩm Vọng vui lên, liền nói: "Uống canh nhé?"

Thẩm Vọng xoa đầu cô: "Ừ, anh khát rồi."

Cố Sanh Sanh mang bình canh đến, lại phát hiện không mang theo chén. Vừa ra ngoài tìm đồ vào thì Chu Vị đến gõ cửa.

"Tiên sinh, cuộc họp sắp bắt đầu rồi ạ."

Thẩm Vọng nhìn Cố Sanh Sanh, anh nói với Chu Vị: "Ra ngoài chờ tôi một chút."

Chu Vị chuyển tầm mắt qua Cố Sanh Sanh rồi kính cẩn lui ra.

Thẩm Vọng vươn tay về phía cô: "Đến đây."

Cố Sanh Sanh bưng chén chạy đến, không hiểu sao cảm thấy tủi thân, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

Thẩm Vọng nghĩ chắc là cô chỉ đang giận dỗi, anh nhéo má cô: "Anh đi họp đây, tí nữa quay lại uống canh sau."

Cố Sanh Sanh: "Phải đi bao lâu thế?"

"Dính người quá." Thẩm Vọng vui vẻ trong lòng, ôn tồn nói: "Không lâu lắm đâu. Anh bảo người đưa em dạo phố nhé? Không phải em thích đi dạo sao?"

Cố Sanh Sanh buồn bã gật đầu.

Thẩm Vọng định nói thêm gì đó, Chu Vị ngoài cửa dè dặt nhắc nhở anh. Thẩm Vọng hết cách đành xoa mặt Cố Sanh Sanh rồi đi ra.

Cửa phòng đóng lại, cả không gian càng thêm trống trải.

Cố Sanh Sanh nằm nhoài lên bàn làm việc, vuốt ve cây bút vàng của Thẩm Vọng, tự nhủ: "Anh không nói sao em biết được?"

Tiếng gõ cửa vang lên, Khúc Mi đẩy cửa đi vào.

Cố Sanh Sanh uể oải liếc cô một cái: "Sao lại là cô? Chu Vị đâu?"

Khúc Mi: "Chu Vị đang họp với tiên sinh. Tiên sinh bảo tôi đến đưa phu nhân đi dạo phố, cao ốc Vân Hạc có rất nhiều cửa hàng cao cấp, phu nhân có muốn đến đó không?"

Giờ Cố Sanh Sanh nào còn tâm tình để mà vui vẻ, cô học theo dáng vẻ của Thẩm Vọng, gõ nhẹ bút lên bàn: "Thẩm Vọng phải họp bao lâu? Tôi sẽ chờ anh ấy trở lại."

Khúc Mi nhìn chiếc bút trong tay Cố Sanh Sanh. Cây bút kia đã đi theo Thẩm Vọng 3 năm, chưa hề thay đổi, ngón tay thon dài của Thẩm Vọng quấn quanh cây bút trông cực kỳ tao nhã.

Thấy Cố Sanh Sanh cầm nó trong tay, máu nóng dồn lên đầu, Khúc Mi bước đến giật lấy câu bút.

Cố Sanh Sanh thoáng sửng sốt, đôi mắt mở to hết cỡ.

Khúc Mi cũng kịp nhận ra hành động thái quá của mình, bèn cẩn thận gác bút lại: "Xin lỗi phu nhân, đây là thứ mà tiên sinh rất trân quý, cô gõ như thế sẽ làm hư đó."

Ngữ khí của Khúc Mi rất cung kính, nhưng lại khiến Cố Sanh Sanh cảm thấy không vui.

Cố Sanh Sanh đảo mắt, nhìn Khúc Mi nói: "Vừa rồi Thẩm Vọng không vui, công ty xảy ra chuyện gì sao?"

Khúc Mi nói một cách chung chung: "Thật ngại quá, là chuyện cơ mật của công ty, tôi không thể tiết lộ với cô được."

Cố Sanh Sanh duỗi ngón tay: "Vậy cô nói cho tôi nghe một chút chuyện không cơ mật đi."

Khúc Mi: "..."

Cố Sanh Sanh năn nỉ mấy câu, cuối cùng cũng dụ được Khúc Mi nói ra ít tin tức: phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm đã phạm phải lỗi sai, cả một lô hàng đều phải thu hồi và tiêu hủy, hơn nữa còn ảnh hưởng rất lớn đến thị trường mới. Thẩm thị bỏ ra 3 năm và vốn liếng để mở rộng thị trường, rất có thể vì chuyện này mà trở thành dã tràng xe cát.

Cố Sanh Sanh nghi hoặc: "Sản phẩm quan trọng như thế, trước khi tung ra thị trường mọi người không kiểm tra lại ư?"

Khúc Mi ngạo nghễ nói: "Chắc chắc đã kiểm tra hàng chục lần rồi."

Cố Sanh Sanh chống cằm, vẻ mặt suy tư.

Khúc Mi nhìn Cố Sanh Sanh, tuổi trẻ đúng là quá tốt, cái dáng vẻ làm bộ làm tịch giả vờ đáng yêu này, đến cả cô ta cũng không chán ghét nổi.

Khúc Mi tiến lên một bước, đối diện với Cố Sanh Sanh ngồi sau bàn làm việc, hôm nay cô mang giày cao gót 10 phân, son môi đỏ chót, khí thế có chút hùng hổ dọa người.

"Phu nhân, tôi không ngại nói thật với cô. Bây giờ Thẩm thị đang đứng trước bước ngoặt quan trọng, người Thẩm Đình Sâm phái đến công ty giở trò ngáng chân tiên sinh. Tiên sinh gánh nhiều chuyện rất mệt mỏi, nếu phu nhân thông cảm cho anh ấy thì đừng đến công ty làm phiền nữa."

Cố Sanh Sanh ngạc nhiên trợn tròn mắt, giống như bị cô dọa sợ.

Khúc Mi nói tiếp một mạch.

Cố Sanh Sanh từ từ ngồi thẳng lên, tay trái chống cằm nhìn thẳng Khúc Mi: "Cô không thích tôi."

Ngữ điệu khẳng định chắc nịch.

Khúc Mi hất cằm đối mặt với Cố Sanh Sanh, không khỏi giật mình.

Khúc Mi tự nhận mình có nhan sắc, cũng như biết cách làm cho bản thân càng ngày càng đẹp hơn. Nhưng vào lúc thấy mặt Cố Sanh Sanh lại không thể không nhớ đến một câu nói: người tiên khác biệt.

Trước vẻ đẹp lấn át này, khí thế mà Khúc Mi đã tôi luyện qua nhiều năm làm việc giảm dần, cô cười nói: "Phu nhân nói đùa rồi."

Giọng Cố Sanh Sanh tuy mềm mại nhưng cực kỳ thẳng thắn: "Cô biết tôi không nói đùa mà. Tôi chẳng cần biết cô có thích tôi hay không, nhưng tôi rất không thích người khác xem tôi là thứ gàn gở, càng không thích có người bày trò với Thẩm Vọng."

Mặt Khúc Mi hoàn toàn cứng đờ: "Cô nói gì cơ?"

Cố Sanh Sanh lười biếng ngồi tại ghế của Thẩm Vọng, rõ ràng mặt mũi vẫn xinh đẹp như cũ, ánh mắt toàn nét ngây thơ, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy áp lực: "Tôi không thích người khác dòm ngó người đàn ông của tôi. Nếu cô cứ như thế, tôi sẽ..."

Khúc Mi cười lạnh, che giấu suy nghĩ bối rối của mình: "Cô sẽ làm gì?"

Cố Sanh Sanh cười: "Đuổi việc cô."

Khúc Mi ngừng lại, đột nhiên nói: "Từ lúc tốt nghiệp tôi đã đi theo tiên sinh rồi. Trừ Chu Vị và Lý Cạnh, tôi là trợ lý giỏi nhất."

Cố Sanh Sanh nhếch đuôi mắt mỹ miều lên, nhẹ nhàng tựa lưng ra sau: "Vậy cứ thử xem sao nhé."

Nhìn Khúc Mi xoay người rời đi, nỗi phiền muộn trong lòng Cố Sanh Sanh mới tiêu tan chút đỉnh. Cô lại nằm bò ra bàn, suy nghĩ về nguy cơ sắp tới của Thẩm thị.

Theo như truyện gốc, Thẩm Vọng lớn mạnh gần như vô địch, người dám phá anh cũng chỉ có mỗi Thẩm Đình Sâm. Hiện tại cơ thể Thẩm Vọng đã phục hồi như cũ, Thẩm Đình Sâm đã bị đá bay từ sớm, đáng lý ra phải không có gì đáng ngại mới đúng.

Cố Sanh Sanh nghĩ ngợi miên man rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết bao lâu trôi qua, cô kêu lên một tiếng rồi từ từ tỉnh dậy. Cố Sanh Sanh nhận ra mình đang nằm trên ghế salon, cô khẽ cử động, một tấm chăn ấm áp trượt xuống khỏi người.

Thẩm Vọng làm việc bên bàn, nghe động tĩnh liền nhìn sang: "Dậy rồi à?"

"Em ngủ bao lâu rồi?" Cố Sanh Sanh đứng lên, chậm chạp đi qua.

Thẩm Vọng: "Bây giờ là 4h30, nửa tiếng nữa mới tan làm."

"Được." Cố Sanh Sanh ngồi xuống đối diện Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng dường như có chút không vui, anh đưa tay ra: "Đến đây."

Cố Sanh Sanh bất động, ghé vào bàn buồn bã chọc chọc bình nước, liền phát hiện bên trong đã trống không: "Ể?"

Thẩm Vọng cong nhẹ khóe môi: "Canh bách hợp hạt sen rất ngon, ngày mai nấu thêm cho anh đi."

Cố Sanh Sanh mở bình xem thử, cô ngạc nhiên nói: "Một bình đầy lận đó, anh uống hết rồi hả?"

Thẩm Vọng ra vẻ khoa trương: "Không đủ uống."

Rốt cuộc khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh cũng lộ ra ý cười: "Uống cho lắm, tí nữa lại ăn cơm không nổi."

Thẩm Vọng ký rẹt rẹt mấy bản tài liệu, nói: "Hôm nay không tăng ca nữa, dẫn em đi ăn cơm. Muốn ăn gì đây?"

Cố Sanh Sanh nhảy cẫng lên chốc lát rồi ngồi yên lại: "Anh đi làm mệt rồi, em không thể kéo chân anh thêm được."

Giọng Thẩm Vọng hơi cao lên: "Tự nhiên hiểu chuyện vậy?"

"..." Cố Sanh Sanh lặng thinh.

Thẩm Vọng mỉm cười nhìn sang, nhưng không thấy Cố Sanh Sanh phồng lên như cá nóc mà chỉ có một con mèo nhỏ cúi đầu ủ rũ. Thẩm Vọng dừng tay lại: "Đến đây."

Cố Sanh Sanh chậm chạp bước qua.

Thẩm Vọng dùng cây bút trong tay nhấc cằm Cố Sanh Sanh lên: "Gì mà kéo chân, ai nói với em những lời này hả?"

Cố Sanh Sanh tránh ra: "Đừng làm hỏng bút, không thôi em lại bị trách nữa."

Sắc mặt Thẩm Vọng trầm xuống: "Ai trách em?"

Cánh môi hồng hào của Cố Sanh Sanh cong lên, vẻ mặt viết đầy mấy chữ nhỏ mọn tố cáo sáng bóng.

Thẩm Vọng tức giận bấm chuông ngay lập tức.

Một lát sau, cửa mở ra.

Khúc Mi thấy Cố Sanh Sanh thân thiết ngồi trên chân Thẩm Vọng, trong lòng hoảng hốt, song ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: "Tiên sinh, có chuyện gì..."

Thẩm Vọng lạnh lùng nhìn Khúc Mi: "Tự nộp đơn từ chức đi, nể tình cô theo tôi nhiều năm, phòng tài vụ sẽ kết toán nửa năm tiền lương cho cô."

"Tiên sinh! Anh muốn sa thải tôi sao?'' Khúc Mi biết Cố Sanh Sanh sẽ tố cáo mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Thẩm Vọng không hỏi câu nào liền đuổi cô đi, trước đó còn cất công ấp ủ trăm ngàn lí do thoái thác nữa.

Khúc Mi nghẹn ngào: ''Từ lúc tốt nghiệp tôi đã theo anh cho đến tận hôm nay, chỉ vì một câu nói của phu nhân mà anh đuổi việc tôi sao? Tôi...''

Khúc Mi kích động hoàn toàn vượt xa dự đoán của Thẩm Vọng. Anh đã quen với những cấp dưới chuyên nghiệp và chu đáo, nhưng phản ứng hiện tại của cô khiến anh nhận ra hình như trước kia mình đã bỏ qua thứ gì đó.

Cố Sanh Sanh ôm mặt Thẩm Vọng xoay về đối diện với mình.

Thẩm Vọng hoàn hồn, nở một nụ cười.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn không có chỗ cho Khúc Mi đang thút thít.

Chu Vị và Lý Cạnh nghe chuyện đến, đập vào mắt là Khúc Mi đang khóc lóc, Cố Sanh Sanh ngồi trong lòng Thẩm Vọng lười biếng che miệng ngáp một cái, khung cảnh này, ai cũng phải thừa nhận cô là tiểu yêu tinh gieo mầm họa.

Lý Cạnh và Chu Vị không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn họ đều biết tâm tư của Khúc Mi, vả lại không ngờ Cố Sanh Sanh nũng nịu xưa nay xuất chiêu lại nhanh gọn như thế. Trước mặt Cố Sanh Sanh, không một ai dám cầu xin giúp, chỉ có thể kéo Khúc Mi ra ngoài.

Trở về văn phòng trợ lý, Chu Vị lên tiếng đầu tiên: ''Đã dặn cô bao nhiêu lần rồi, đừng trêu chọc phu nhân, sao cô chẳng chịu nghe lời thế!''

Khúc Mi không đề cập chuyện mình đắc tội với Cố Sanh Sanh, cô đỏ mắt nói: ''Tôi thích tổng giám đốc là chuyện của tôi, làm phiền cô ta chỗ nào? Rõ ràng là cô ta không chịu bỏ qua cho người khác!''

Lý Cạnh cau mày: ''Đừng làm loạn nữa. Chuyện này không còn đường lui sao?Rời Thẩm thị rồi cô tính làm gì?''

Khúc Mi đã tỉnh táo hơn. Cô vốn là người có tính chuyên nghiệp rất cao, nếu không cũng sẽ không thể sống sót vượt qua cả đống người trở thành trợ lý của Thẩm Vọng.

Xa cách Thẩm Vọng không nói, tiền lương và đãi ngộ của Thẩm thị là độc nhất trong ngành này, huống hồ làm trợ lý đặc biệt của Thẩm Vọng, ai trong Thẩm thị dám không kiêng nể cô? Một khi rời khỏi nơi đây, cô có thể tìm được công việc nào tốt hơn nữa?

=====

Chúc các người đẹp của tui năm mới vui vẻ và không bao giờ dương tính nhaaaa 🤗🤗🤗

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play