“Mới vừa rồi tiểu thư đang suy nghĩ chuyện gì nên mới đi nhầm. . . . . .”
Đan nhi đỏ mắt, nàng muốn nhắc nhở tiểu thư nhưng tiểu thư cũng không để cho nàng nhắc nha!
“Việc này. . . . . . Làm sao ngươi không nói cho ta một tiếng? Haiz, ta thật xui xẻo nha, chỉ ra ngoài thôi lại có thể đụng hắn. . . . . . Aiz, tại sao ta là một người chưa từng may mắn như vậy chứ?”
Nếu như ở hiện đại cũng may mắn như vậy, vậy cũng là việc tốt, nàng nhất định sẽ mua vé số trúng cả trăm vạn giải thưởng lớn, cảm giác kia mới thoải mái chứ?
“Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ cũng định nói nhưng. . . . . .”
Mồ hôi, dường như đúng là như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Nhi hơi đỏ, thầm nói chính mình cũng quá sơ ý, dĩ nhiên lại không hỏi trước nên đi đường nào!
Có điều trong lúc nói chuyện, các nàng đi cũng tương đối nhanh, bất tri bất giác liền đến một dãy nhà nhỏ không tính là quá tinh xảo. Đan nhi dừng trước một gian phòng, thở dài nói:
“Tiểu thư, Tuệ Nhi ở chỗ này. . . . . .”
Nơi này sao? Cảm giác không tồi. Nhìn mặt đất chung quanh sạch sẽ, Lộ Nhi than thở một tiếng.
Các nàng thật rất chịu khó, ngay cả nơi này cũng quét dọn vô cùng sạch sẽ!
Đẩy cửa ra, chợt nghe có tiếng kêu đau đớn, thanh âm kia, rất rõ ràng, hình như là ———
Tuệ Nhi!
Trong mắt nóng lên, mang theo kinh ngạc không dám tin, Lộ Nhi bước vào trong phòng, chỉ nghe được thanh âm nhàn nhạt:
“Đan nhi, cho ta chén nước. . . . . .”
Nàng nằm lỳ ở trên giường, cái mông chổng lên trên. Nàng không nghĩ rằng Lộ Nhi sẽ tới lại tưởng là Đan nhi, cũng không có quay đầu lại.
Đan nhi muốn đi đến, Lộ Nhi vội vàng phất tay một cái, lặng lẽ đi tới trước bàn rót chén nước đưa tới, Tuệ Nhi mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lộ Nhi:
“Tiểu thư, người. . . . . . Sao người lại tới đây. . . . . .”
Tay hơi run rẩy, nhưng căn bản cũng chưa tiếp được chén nước, trong mắt hiện lên một tia cảm động.
“Tuệ Nhi, em hù chết ta, ta cho rằng em. . . . . .”
Viền mắt nàng đỏ lên, hai mắt mờ mịt nhưng trên mặt Lộ Nhi lại nở một nụ cười cực kỳ vui vẻ.