Edit : Shikiro

Beta : Cherry

Hiên Vương tự trách nhíu mày, Lộ Nhi thở dài, thấp giọng nói:

“Hẳn là không phải! Lúc ấy công chúa không có làm gì ta, Hoàng thái hậu vẫn luôn đứng một bên. Ta nhớ rõ ta vừa cởi bỏ ngoại sam, công chúa liền thấy cái bớt đó. . . . . .”

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lộ Nhi hoài nghi Tiểu Tuệ, bởi vì nàng không thấy công chúa động tay với nàng. . . . . .

Lúc ấy nàng cực kỳ tỉnh táo, nếu như công chúa làm gì đó với nàng, Lộ Nhi không thể không biết.

“Lộ Nhi, chuyện này ta hỏi nàng ta một tiếng đi, hi vọng không phải là nàng ta. . . . . .”

Vẻ mặt Hiên Vương rất nghiêm túc, thấy hắn muốn ra tay, Lộ Nhi cũng không tiện nói gì, chỉ gật đầu một cái, nàng cũng không hi vọng, Tiểu Tuệ có chuyện gì.

Ngoài cửa, Tiểu Tuệ ngơ ngác đứng trước cửa, nàng vẫn chưa tới tìm Vương gia, không ngờ phu nhân vẫn luôn hoài nghi.



Hiện giờ có nên đi vào nói một tiếng hay không?

Trong mắt hiện lên một tia bất an, nàng ngẩng đầu nhìn màn đêm đen nhánh, đêm rất đẹp, cũng thật rực rõ.

Có lẽ, nên nói rõ thôi, nàng vẫn chưa từng chú ý đến, trong lòng phu nhân lại có kết luận như vậy!

Là sơ suất của nàng, oán nàng a!

Bịch một tiếng, Lộ Nhi kinh hãi thiếu chút nữa từ trong ngực Hiên Vương nhảy dựng lên, Hiên Vương bất đắc dĩ cười một tiếng, việc vui còn chưa đề cập tới, xem ra một chút nữa, nói không rõ rồi.

Nhìn thấy Tiểu Tuệ bỗng nhiên tiến vào liền quỳ xuống, Lộ Nhi đoán những lời nàng vừa nói, có phải đã bị nha đầu này nghe được không?

Hẳn là vậy, chỉ là đã trễ như vậy, làm sao nha đầu này lại không đi nghỉ ngơi?

Nàng không giống với những người khác, nếu như là chủ tử khác, trước khi ngủ nha đầu không thể tùy ý rời đi!

Nhưng nàng không giống như vậy, nàng không có thói quen để người hầu hạ, mà Hiên Vương dường như cũng không thích bị người khác quấy rầy lúc chỉ có hai người bọn họ. Bình thường sau khi Hiên Vương trở về, Tiểu Tuệ cũng có thể nghỉ ngơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play