“Cách của ông ấy chính là, dùng máu người thân nhất, thay đổi hoàn toàn máu của đệ. Làm như vậy có lẽ có thể bảo vệ tính mạng, nhưng cũng chỉ có một phần hi vọng mà thôi. . . . . .”

“Đúng vậy, chỉ có một phần hi vọng. Lúc ấy phụ hoàng không có ở kinh thành, người thân nhất, cũng chỉ có ta cùng mẫu hậu. Ta còn nhỏ, mẫu hậu không chịu để ta mạo hiểm, cho nên người. . . . . .”

Đôi mắt Hoàng thượng lộ vẻ bi ai, lúc ấy, hắn trơ mắt nhìn mẫu hậu rạch tay, đem máu truyền trong người Hiên Vương.

“Máu của người, rất nóng, cũng rất ấm áp, đệ nhớ máu của đệ chậm rãi chảy ra, thanh âm tí tách, từng nhịp, hồng hồng đỏ tươi. . . . . . Cho đến. . . . . .”

Sau đó, hắn tỉnh lại mấy lần, lần cuối cùng nhìn thấy chính là mẫu hậu té xỉu, có người đỡ bà, nhưng khi bà tỉnh lại câu đầu tiên lại hỏi:

“Thái y, có thể sao? Không được. . . . . .”

Lão thái y khoát khoát tay, một tháng sau, hắn và mẫu hậu đều đã tỉnh dậy, nhưng thân thể mẫu hậu từ đó trở đi bắt đầu suy yếu ——



Thường ngã bệnh, hắn nhớ đã điều dưỡng thật nhiều năm, mẫu hậu mới đỡ hơn rất nhiều.

Khi hắn tỉnh lại, cũng không phát hiện điều gì bất thường, nhưng lần đầu tiên cãi nhau với bọn họ, ánh mắt của hắn chợt biến sắc, cũng từ đó trở đi, hắn thành ngoại tộc nhà Nam Cung, bị không ít huynh đệ tỷ muội khác cười nhạo.

“Đúng vậy, Hiên, thái y đều nói độc đã đi vào phế phủ của đệ, không có cách cứu chữa. Là mẫu hậu liều chết cứu sống đệ. Mọi chuyện bà làm, ban đầu cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, cho nên. . . . . .”

Cho nên khi Hoàng thái hậu vừa nói, hắn một câu cũng nói không nên lời.

Bà là Hoàng thái hậu, đã từng là một Hoàng hậu cùng Hoàng thượng tương kính như tân**, nhưng hơn nữa bà lại là mẫu thân ruột thịt của bọn họ, một mẫu thân vĩ đại !

**vợ chồng tôn trọng nhau như khách

“Đệ. . . . . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play