Sở dĩ hắn tiếp nhận ngọc bội này, phụ tá hoàng huynh, đó cũng là ý tứ của phụ hoàng.
Nhớ ngày đó, trong lúc vô tình hắn từng nghe thấy phụ hoàng tranh chấp với mẫu hậu. Phụ hoàng nói, nhi tử ông vừa lòng nhất là hắn, muốn truyền ngôi cho hắn!
Lúc hắn nghe thấy, không có chút cao hứng nào, nhưng trong lòng lại vô cùng khiếp sợ, sau đó mẫu hậu khóc, khóc rất thương tâm, sau đó. . . . . .
Hắn cũng không biết mẫu hậu nói với phụ hoàng những gì, sau đó phụ hoàng chỉ thở dài, chỉ ôn nhu khuyên nhủ mẫu hậu, cuối cùng chiếu thư, chính là hoàng huynh lên ngôi. . . . . .
Lúc ấy hắn chưa từng nói ra, cũng không hỏi tại sao?
Tại sao muốn hỏi chứ? Có cái gì tốt mà hỏi ?
Phụ hoàng, mẫu hậu, đều là người thân nhất của hắn, dù bọn họ có làm gì, cũng đều có nguyên nhân của họ.
Mà sau đó, mặc dù hắn không phải là Hoàng thượng, nhưng lại là Vương gia tôn quý nhất, hắn nắm cả tám phần binh mã Đại Nguyệt, nếu như muốn tạo phản, dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn sẽ không làm như thế, Hoàng thượng đối với hắn rất tốt, vẫn luôn rất tốt.
Bọn họ là huynh đệ ruột, là huynh đệ máu mủ tình thâm, hơn nữa hắn cũng không muốn làm Hoàng thượng, làm Hoàng thượng mệt chết đi, cũng rất cô độc.
Nhưng hôm nay, mọi việc đều phải thay đổi sao? Hoàng huynh không cần hắn trợ giúp sao?
Cây to đón gió, công cao lấn chủ, những thứ này hắn cũng biết, vẫn luôn biết!
Cho nên hắn vẫn luôn cẩn thận, vẫn luôn raat cẩn thận.
Nhưng bây giờ, không nghĩ tới còn gặp phải chuyện như vậy. Bỏ đi, dù sao hiện tại trong nước cũng không có chuyện gì lớn, hắn sẽ vui vẻ tiêu dao cùng với Lộ Nhi.
————
“Tiểu Tuệ, em nói cái gì? Hai người bọn họ đang. . . . . . bị ăn hèo?”
Lộ Nhi kinh ngạc há to mồm, nàng loay hoay mãi mới đem đánh đòn đổi thành bị ăn hèo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT