Phu nhân, thật xin lỗi, người có thể tha thứ cho Tiểu Tuệ không?

Có nên thẳng thắn với phu nhân hay không? Hay là trực tiếp nói cho Vương gia sẽ tốt hơn?

Ngày đó, nàng không nên may mắn như thế, nếu như sớm nói với Vương gia một tiếng, nói không chừng phu nhân cũng sẽ không chịu nhiều khổ cực như vậy.

Nhưng lúc ấy, nàng thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nàng nên tìm Vương gia nói sự thật.

Trong lòng âm thầm quyết định, mà hôm nay phu nhân trở về phủ rồi, công chúa lại không vào được nơi này, có thể nàng ta nhất định sẽ tìm mình!

Nàng không muốn gặp công chúa, cũng không muốn cùng nàng ta có quá nhiều dây dưa!

Nhưng, nàng có thể lựa chọn sao? Nàng có thể có quyền lựa chọn sao?

————

Trong thư phòng, chung quanh tràn ngập mùi mực nồng nặc.

Vương gia mặt lạnh, hôm nay mặc dù vẫn hé ra gương mặt lạnh, nhưng thời điểm khóe miệng len lén nhếch lên lại nhiều hơn.



Có điều vào lúc này, khóe miệng Vương gia không nhếch lên, cả khuôn mặt giống như băng tuyết vào ngày đông giá rét, lạnh lùng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Hứa Cường cùng Mộc Lâm run rẩy quỳ xuống, bị Vương gia mắt lạnh làm cho đóng băng, ngay cả chết bọn họ cũng không sợ nhưng lại không nhịn được bắt đầu run lẩy bẩy!

Chu quản gia đứng ở một bên, mồ hôi lạnh toát ra, tâm cũng hồi hộp muốn chết.

“Nói đi, tại sao không nói cho ta. . . . . .”

Dọc theo đường đi, bọn họ có rất nhiều cơ hội nói cho hắn, nhưng hai người này, vẫn chưa từng lên tiếng, lá gan lớn thêm không ít.

“Vương gia, chuyện này. . . . . .”

Hứa Cường run rẩy cúi người xuống, Mộc Lâm bất an lén nhìn Vương gia, xem ra một bữa hèo hôm nay là không thể thiếu được.

“Chuyện này làm sao?”

Hiên Vương vỗ bàn một cái, thanh âm lại đột nhiên cất cao rất nhiều, dọa cho ba người trong phòng sợ đến nỗi không nhịn được run lên mấy cái.

“Vương gia, thuộc hạ muốn nói, là Vương gia nói. . . . . . Biết. . . . . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play