Hiên Vương không trả lời nàng, đây chính là « cướp » được sao? Nghĩ đến cha mẹ đứa nhỏ sẽ lo lắng, ánh mắt Lộ Nhi lại ảm đạm:

“Hiên, nhưng là cha nương của đứa nhỏ. . . . . .”

“Lộ Nhi, đối với nó mà nói, đây là chuyện tốt, không đúng sao? Về phần cha nuơng của nó, ta đã an bài xong . . . . . .”

Hắn không phải là mạnh mẽ đoạt người sao, nhưng có lúc vì bảo vệ người hắn nên bảo vệ, hắn chỉ có thể làm như thế.

“Phu nhân xin yên tâm, thuộc hạ đã cùng bọn họ thương lượng tốt lắm, cũng cho họ bạc rồi, họ còn thật sự vui vẻ đấy?”

Nhưng là trừ cho bạc, trả cho bọn họ một viên độc dược, độc dược kia, lại có thời kỳ ủ bệnh ba năm, đến lúc đó để bọn hắn đưa qua là được.

“Thật không?”

Hiên Vương bọn họ xuất thủ, tất nhiên cũng là hào phóng, Lộ Nhi thở dài, đối với một người dân thường mà nói, một đứa nhỏ, so ra kém xa mấy lượng bạc.



Đứa nhỏ có thể tạo ra, nhưng số bạc họ muốn làm như thế nào mới có thể kiếm được?

“Gọi là Bối Bối đi, Oa Oa cũng đổi tên, gọi là Bảo Bảo. Bảo Bảo Bối Bối, như vậy mới giống như sinh đôi. . . . . .”

Có lẽ nàng cũng thật ích kỷ, tên Oa Oa, chỉ có mấy người biết, hiện tại mọi chuyện nàng làm đều là vì bảo vệ Oa Oa, cho nên. . . . . .

Cho nên lại một lần nữa đặt cho Oa Oa, là Bảo Bảo, đến lúc đó, hai đứa bé đặt ở cùng nơi, đoán chừng Ngưu ca Ngưu tẩu cũng không nhận ra được.

“Bảo Bảo Bối Bối? Không tệ, so với trước thì dễ nghe hơn nhiều! Về phần tên của hai đứa, ta cũng đã nghĩ xong, con gọi Trạch, làm ca ca, còn một đứa tên Dương, làm đệ đệ!”

Nam Cung Trạch, Nam Cung Dương, hai tên cũng không tệ, Lộ Nhi nghe cũng cảm thấy rất thích!

“Ừ, tốt, ta thích, con của chúng ta, Trạch, Dương. . . . . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play