Ngôn ngữ trẻ con, Lộ Nhi một chữ nghe cũng không hiểu.

“Hiên, ngựa của chàng theo chàng đã nhiều năm?”

Ngưu tẩu đi ra ngoài, lúc nàng đi, khóe mắt cũng mang theo nụ cười, nghĩ đến nàng vẫn luôn ở trong núi, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy hoa tai tinh xảo như vậy đi!

“Không phải là rất lâu, khoảng ba bốn năm đi!”

Nói đến ngựa yêu, suy nghĩ của Hiên Vương như kéo trở lại, hai mắt cũng sáng rực, thanh âm cũng không khỏi dương lên cao:

“Nó rất thông minh, cũng rất có linh tính. Lộ Nhi, nàng đừng nhìn thấy trên người nó như vậy mà xem thường, thật ra thì toàn thân nó tuyết trắng, không một chút tạp sắc, tốc độ chạy rất nhanh, giống như mây trên trời, cho nên mới gọi là Bạch Vân !”

Thật không? Lộ Nhi nháy mắt mấy cái, đêm hôm đó, làm sao nàng lại nhớ là một con ngựa đen!

“Hiên, nhưng nó không phải là màu đen sao?”

“Ha ha, ta tới tìm nàng, buổi tối muốn dẫn nàng rời đi, ngựa trắng sẽ bắt mắt. Cho nên, trước khi lên đường ta giúp nó nhuộm thành màu đen, lúc ấy nó còn nhìn kháng nghị thật lâu đó?”

Mồ hôi, ngựa cũng sẽ kháng nghị à?

Trong đầu Lộ Nhi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Hiên Vương vô cùng cực khổ thương lượng việc nhuộm lông với ngựa, vậy có phải cũng có chút ý vị đàn gảy tai trâu hay không?



Nhất định rất hay, nhưng hắn làm như vậy, lại là vì mình!

Ánh mắt tối sầm lại, Lộ Nhi thở dài, hai mắt cảm kích nhìn Hiên Vương:

“Hiên, cám ơn chàng. . . . . .”

Cám ơn chàng, vì ta mà không để ý đến nguy hiểm tới nơi này;

Cám ơn chàng, vì ta mà cam nguyện ở trong núi rừng ăn kham khổ;

Cám ơn chàng. . . . . .

Nên cám ơn còn có rất nhiều, bây giờ suy nghĩ một chút, Hiên Vương vì nàng, thật sự là trả giá rất nhiều điều.

Mà nàng, lại vì Hiên Vương trả giá cái gì?

Giống như cái gì cũng không làm!

Trước kia, cảm giác ở trong tình yêu này, nàng trả giá nhiều nhất, nhưng bây giờ Lộ Nhi mới hiểu được:

Thật ra thì, Hiên Vương trả giá cũng không ít!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play