Kêu mấy tiếng, Hiên Vương không có phản ứng, Lộ Nhi nhíu mày chặt hơn, Hiên Vương đang trầm tư, nghĩ đến xuất thần, vậy điều này nói rõ vấn đề rất nghiêm trọng!

Lại là chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ không tự nói với mình chứ?

Hiên Vương hồi thần, thấy gương mặt Lộ Nhi lo lắng, vội vàng cười nói:

“Không sao, ta không sao. . . . . .”

Thật không có chuyện gì sao? Lộ Nhi không vui nhìn hắn, Hiên Vương giấu đi bất an trong mắt, biết Lộ Nhi đã tức giận, vội vàng cười làm lành nói:

“Thật ra thì cũng không có chuyện gì. Ngày mai, ngày mai ta nói cho nàng biết, được không?”

Trước hết để cho Lộ Nhi an tâm ngủ một giấc đi! Hiên Vương thở dài, thấp giọng nói:

“Ta nói cho nàng biết, cùng nàng nói được không?”

Lộ Nhi vẫn cố chấp như vậy, haiz, hắn cũng không biết nên nói như thế nào mới phải.

Hiên Vương tập trung, đem tình huống bên ngoài nói gọn lại một lần, Lộ Nhi nhíu chặt lông mày, trong lòng không cảm thấy sợ hãi.



“Chàng nói không phải là Hướng Quân làm sao?”

Nghe Hiên Vương nói xong, Lộ Nhi không hiểu hỏi.

“Sẽ không, nếu như là hắn, hắn đã sớm hiện thân. Lộ Nhi, thật ra thì người ta mang theo, hiện tại bọn họ cũng đều chết hết, ta một người, căn bản không phải là đối thủ của Hướng Quân, hắn sẽ không vây chúng ta như vậy.”

Hiên Vương khẳng định, thật ra thì, chuyện xảy ra như vậy, ngược lại hắn hy vọng là Hướng Quân làm, bởi vì Hướng Quân đối với Lộ Nhi cũng coi như hữu tình, đối với hài tử của bọn họ, càng thêm. . . . . .

Nếu như là hắn ta, tuyệt đối sẽ không ra tay sát hại.

“Hiên, chuyện chàng tới đây cũng không có người nào biết?”

Lộ Nhi nhìn, dưới mắt hắn có màu đen nhàn nhạt, cũng đúng, từ bên kia chạy tới đây, nhất định sẽ rất cực khổ.

Mà mới vừa rồi, nàng đã ngủ một giấc rồi, nhưng Hiên Vương vẫn chưa từng nghỉ ngơi?

“Cô Ưng biết, còn lại, chỉ có mấy chủ tướng, bọn họ không thể nào bán đứng ta. . . . . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play