“Được. . . . . .”

Một tháng không phải là rất dài, Hiên Vương cũng biết thân thể Lộ Nhi không thể đi xa, cho nên hắn đã đáp ứng yêu cầu của Lộ Nhi, cũng dành thêm thời gian cho hai người ở bên nhau.

Trên bàn cơm, chỉ có mấy món rau dại, trong núi cũng không có bao nhiêu sơn hào hải vị, có thể ăn no bụng đã là rất tốt rồi.

“Lộ Nhi, ngày mai chúng ta ăn gà. Muội mới vừa sinh hài tử, hôm nay không thể ăn đồ dầu mỡ gì đó, cho nên. . . . . .”

Lộ Nhi gật đầu một cái, chọn rau dại ăn, cũng là món ngon chưa từng có!

“Ngưu tẩu, tỷ làm món ăn thật là ngon . . . . .”

Ăn ăn ngon, Lộ Nhi tán dương không chút keo kiệt nào, Ngưu tẩu ha ha cười:

“Muội không chê ăn chán là tốt rồi. Lộ Nhi, ăn nhiều cháo một chút, như vậy mới đủ sữa cho con bú. . . . . .”

Lộ Nhi đỏ mặt, Ngưu tẩu cũng thật là, ngay trước mặt hai người đàn ông này nói như vậy, nàng thật xấu hổ.



Cúi đầu, len lén nhìn về phía Hiên Vương và Đại Ngưu, chỉ thấy bọn họ đang ăn, làm như cái gì cũng không nghe thấy, tuyệt đối không để ý.

Nhìn chân mày Hiên Vương nhẹ nhăn, Lộ Nhi thở dài, Hiên Vương có tâm sự, không biết là chuyện gì, có phải liên quan đến mình hay không?

Cúi đầu, tiếp tục ăn, cho đến khi cơm nước xong, cảm giác bọn họ đều không vui vẻ gì.

Trong lòng Lộ Nhi không rõ, khó hiểu hỏi:

“Hiên, chàng không sao chứ? Làm sao ta lại cảm giác chàng. . . . . . Không quá vui vẻ. . . . . .”

Hiên Vương vội vàng thay bằng khuôn mặt tươi cười, Đại Ngưu cùng Ngưu tẩu cũng ha ha cười, nhưng bọn họ cười cũng quá mức miễn cưỡng, Lộ Nhi vẫn cảm giác được.

Chẳng qua là đáng tiếc, hiện tại nàng không thể xuống giường, bằng không nhất định đi ra ngoài xem thử, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Khi hai người Lộ Nhi tới, trong một gian phòng nhỏ cách vách, có một cái giường nhỏ, thật may là bây giờ thời tiết cũng không coi là quá lạnh, hai người nhét chung một chỗ, một tấm chăn mỏng sẽ đủ ấm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play