Mặc dù, Hiên Vương đi, đã không muốn nàng, nhưng. . . . . .
Chợt, Lộ Nhi có chút do dự, có muốn sinh đứa bé này hay không?
Đứa nhỏ là vô tội, nhưng sau khi sinh, cũng chỉ là công cụ để Hướng Quân lên ngôi, một công cụ mà thôi!
Không phải Hướng Quân cũng hiểu đó không phải là con của hắn ư?
Vậy sau khi hắn lên ngôi, có thể liền trừ bỏ nó hay không?
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Lộ Nhi thật lạnh thật lạnh.
Chuyện như vậy, Hướng Quân làm được, hắn nhất định có thể làm được.
Đứa nhỏ, nàng nỗ lực lâu như vậy, kiên trì lâu như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ có thể giúp Hướng Quân gánh trách nhiệm sao?
————
Ra ngoài Tuyết Lê Viện, Hướng Quân thở dài, hắn muốn đem đứa bé này thành của mình, đem nữ nhân kia trở thành Lộ Châu của hắn, nhưng nàng, tại sao thời thời khắc khắc luôn nhắc nhở mình?
Hài tử là của Hiên Vương, từ trong lời nói của nàng hắn đều hiểu!
Nàng không phải là Lộ Châu, cũng từ cử chỉ của nàng hắn biết, nhưng. . . . . .
Hắn không thể vứt bỏ đứa bé này, cho nên, cũng chỉ có thể đem nàng khóa bên cạnh mình!
Lộ Nhi, một nữ tử rất thú vị, không trách được, có thể khiến cho Hiên Vương cùng Khánh Vương động tâm như vậy?
Trở lại thư phòng, có mật thư truyền đến, nói Hiên Vương liều mạng giết địch ở chiến trường, mà Khánh Vương lại như người vô tri vô giác.
Hai phong thư, nói đến hai nam tử tình sâu nghĩa đậm đối với nàng, bọn họ cũng rất xuất sắc, nhưng bọn họ cũng đã giao trái tim mình cho nàng——
Lộ Nhi, một nữ nhân mang thai!
“Điện hạ, công chúa bên này. . . . . .”
Tứ công công bất an nhắc nhở, Hướng Quân ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ:
“Nàng còn chưa thay đổi chú ý sao”
Yêu một nam nhân đã mất trái tim là rất khổ, nha đầu này, tại sao lại không thể hiểu rõ được chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT