Nhìn Hiên Vương liều mạng giết người, mấy thuộc hạ trung thành tận tâm, bất an tiến lên khuyên nhủ, Hiên Vương trầm mặt, lạnh lùng nói:

“Ta có cân nhắc !”

Có lúc, hắn thật không biết, tại sao mình lại sống trên cõi đời này, Lộ Nhi không phải là Lộ Nhi, hài tử cũng không phải là hài tử của hắn. . . . . .

Bọn họ đi rồi, cũng đã đến Đại Hướng quốc rồi?

Lộ Nhi sẽ nhớ mọi chuyện ư? Mà hắn cùng với Lộ Nhi, cũng chỉ có thể hết duyên sao?

Biết mọi chuyện Lộ Nhi làm, hắn ta sẽ tha thứ cho Lộ Nhi sao? Sẽ không, Hướng Quân người này, cũng không phải là một người hào phóng như vậy.

Mà Lộ Nhi, có thể gánh nổi cơn giận của hắn ta sao?

Hài tử cũng sắp ra đời, có phải sau khi sinh hài tử kia, Lộ Nhi cũng bị. . . . . .



Không, sẽ không, không phải là Hướng Quân cũng yêu Lộ Nhi sao?

Hắn ta làm sao có thể sẽ giết Lộ Nhi chứ?

Nhất định sẽ không !

Nghĩ đến Lộ Nhi có thể sẽ chết, trong lòng Hiên Vương càng đau hơn. Hắn cho rằng, thời gian, bận rộn sẽ làm hắn quên hết mọi thứ, không biết chẳng những không quên được, ngược lại nhớ tới nàng nhiều hơn!

Nàng lừa hắn, hắn rất tức giận, nhưng hôm nay, so với bất cứ lúc nào hắn cũng lo lắng cho an toàn của Lộ Nhi.

Ngày thứ hai, vẫn có một trận đánh dài ác liệt, Hiên Vương làm gương cho binh sĩ, xông lên phía trước!

Ngày hôm qua đánh đuổi bọn chúng vào thành, mà hôm nay, trước tiên hắn sẽ chiếm lại một trong hai tòa thành đã bị mất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play