Rất có thể ! Còn những hoa cỏ này thì sao?

Lộ Nhi chợt dừng bước, nhìn trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp hai bên, bất an nhíu mày.

“Tiểu thư, người đang nhìn cái gì?”

Nhìn Lộ Nhi chợt dừng bước trước một bông hoa, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh hoa, Tuệ Nhi không hiểu hỏi.

“Ta đang suy nghĩ, đây là hoa thật à?”

Chắc không phải là giả, nàng có thể ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt của hoa.

“Tiểu thư, đương nhiên là thật rồi. Tiểu thư nhìn hồ điệp này. . . . . .”

Đúng vậy, trên bông hoa có hồ điệp ư? Vậy thì cũng sẽ không phải là hoa giả.

Lộ Nhi thở dài, nhưng vẫn không dám động vào, tuy nói là thật nhưng ai biết có thể so với vàng còn đắt hơn chứ?

Tiếp tục đi về phía trước, dọc theo đường đi thỉnh thoảng nàng lại nhìn thấy mấy nha đầu bận rộn, cũng không nhìn thấy mấy nữ nhân của Vương gia.

Các nàng hình như rất bận rộn nên cũng ít ra ngoài đi dạo nha.

Điều này không giống như trong ti vi, không rối loạn giống như những gia tộc lớn khác.



Ngoài thư phòng, có hai thị vệ đang canh gác.

Lộ Nhi nói rõ mục đích đến đây cho bọn họ, một người trong đó đáp một tiếng liền đi vào.

Nhìn cánh cửa đóng lại, Lộ Nhi đột nhiên cảm giác buồn cười, không phải là một Vương gia sao? Còn làm bộ trước mặt nàng như vậy.

Trong thư phòng chỉ cần hô một tiếng là có thể đi vào, hắn cần gì phải giống Hoàng thượng, còn cần thông báo, hơn nữa còn thông báo lâu như vậy?

“Cô nương, Vương gia đang bận việc, muốn cô nương chờ một chút. . . . . .”

Cái gì? Vương gia thối, Vương gia xấu xa, đến lúc này vẫn dám để cho nàng đứng chờ!

Nàng. . . . . .

Nàng nhẫn!

Gì chứ, còn phải nhẫn sao? Cũng nhịn nhiều lần như vậy rồi, nàng không phải là nên bùng nổ chứ?

Có câu nói ‘người thiện bị kẻ lừa gạt, ngựa hiền bị người cưỡi’, hắn không phải là đang ép nàng bùng nổ sao?

Lộ Nhi rũ mắt, trong lòng bách chuyển thiên hồi nhưng cũng không có biện pháp gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play